Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 207



“Giang Thành, tự dưng sao lại có nhiều người như vậy, chúng ta phải làm sao?” Dương Lạc phía sau sợ chết khiếp, vội vàng hỏi.
Lúc này, Giang Thành hoàn toàn không có biện pháp nào, nếu cả nhóm cứ thế xông vào, e rằng sẽ bị người ta bắn thành cái rổ mất.
Lúc này, Diệp Hồng ở phía sau anh cũng không khỏi có chút chột dạ: "Chúng ta phải làm sao giờ, đêm nay cũng không thể cứ thế bỏ qua được, hay là chúng ta cứ thế lẻn vào?”
Giang Thành nghe lời liền nhìn về phía trước, thấy con đường nhỏ dẫn đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột đang có rất nhiều người đứng đó.
"Nhìn tình hình hiện tại, hẳn là cậu nhóc hôm qua đã nói mọi chuyện cho người trong thôn nghe rồi, vậy nên bọn họ mới đề phòng như vậy."
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Diệp Hồng nghĩ nếu như bọn họ cứ như thế lẻn vào, thì dù sao bên kia cũng có nhiều người như vậy, nếu thành công thì tốt, nhưng chẳng may thất bại thì biết làm sao?
Đây chính là điều mà Giang Thành đang cân nhắc lúc này: "Nếu quả thực không có cách nào khác, chúng ta chỉ đành làm liều một phen thôi."
"Anh có cách gì hay không? Anh định làm gì?" Diệp Hồng vội vàng hỏi.
“Bây giờ anh sẽ gọi cho cục trưởng Trương Minh Sơn, hỏi xem liệu ông ấy có thể cử thêm người đến đây hỗ trợ chúng ta được không?” Giang Thành vừa nói vừa âm thầm rút lui khỏi đây.
Quay trở lại khu rừng nhỏ nơi họ đậu xe, Giang Thành gọi cho Trương Minh Sơn.
“Cục trưởng, hiện tại tôi xảy ra chuyện.” Giọng Giang Thành rõ ràng là căng thẳng.
Mà Trương Minh Sơn ở đầu dây bên kia càng lo lắng hơn: "Tối nay tôi thấy cậu lái xe đi, cậu đi đâu vậy? Có phải bây giờ đang gặp nguy hiểm gì không?"
"Chiều nay, sau khi tôi xác nhận một số tin tức từ Vương Vũ, tôi phát hiện ra rằng nơi mà Thằng Hề tạo ra virus CVH2-6 là từ xưởng sản xuất sản xuất vôi bột mà anh ta điều hành."

Giang Thành từ tốn giải thích cho Trương Minh Sơn mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Vậy bây giờ cậu đang ở xưởng sản xuất sản xuất vôi bột đó sao? Cậu cần tôi giúp gì?" Trương Minh Sơn lo lắng hỏi.
"Thực ra, các cậu làm chuyện này cũng có chút mạo hiểm.

Dù sao, các cậu cũng không nên hành động một mình, suy cho cùng, chẳng may gặp phải đám người của Thằng Hề kia, mà các cậu lại chỉ có ba người, như vậy nguy hiểm lắm biết không hả?"
Giang Thành nghe ra sự tức giận còn cả sự quan tâm trong lời nói của Trương Minh Sơn, điều này khiến cho Giang Thành không khỏi cảm động.
"Ông nói đúng, hình như hôm qua chúng tôi đã bị lộ rồi, vậy nên trước cổng thôn Đại Thần và xưởng sản xuất vôi bột đang có rất nhiều người đứng canh bên ngoài."
Nghe vậy, Trương Minh Sơn vội vàng nói: "Các cậu mau trở về cho tôi, chỗ đó quá nguy hiểm rồi, bên kia nhiều người như vậy mà các cậu lại chỉ có ba người, các cậu đang đang rơi vào thế nguy hiểm."
Nghe vậy, Giang Thành im lặng hồi lâu: "Cục trưởng Trương Minh Sơn, tôi gọi điện cho ông là mong muốn được ông giúp đỡ.

Tôi muốn cử một số thành viên trong đội qua đây."
“Ý của cậu là gì, cậu vẫn muốn xông vào?” Giọng điệu Trương Minh Sơn có chút do dự.
Mặc dù Trương Minh Sơn muốn hỗ trợ Giang Thành vô điều kiện, anh muốn làm gì ông ta sẽ mặc cho anh làm đó, chỉ cần có bất kỳ khúc mắc nào, Trương Minh Sơn nhất định sẽ giúp Giang Thành giải quyết, nhưng dù sao tình huống hiện tại cũng không được rõ ràng, cứ như vậy mà đánh đấm với bên kia như thế, không chỉ không rút dây động rừng mà còn khiến mình lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
"Như vậy đi, Giang Thành, cậu cứ trở về trước đi.

Chúng ta cứ từ từ bàn bạc.

Đừng hấp tấp làm gì."
Nghe vậy, Giang Thành liền khó chịu: "Sao ông lại cứ co ro, khúm núm như vậy? Tôi đã tìm hết chứng cứ và địa điểm rồi, tại sao lại không cho tiếp viện đến giúp?"
Nghe vậy, Trương Minh Sơn im lặng: "Vậy cậu cần bao nhiêu người, cậu chắc chắn được đối phương có bao nhiêu người?”
Giang Thành nghĩ kỹ, chắc ước chừng có khoảng năm mươi sáu mươi người canh giữ đường vào thôn, trên đường mòn cũng có khoảng mười mấy người?
Như vậy còn chưa tính đến người dân thôn làng, còn có những kẻ đang ẩn nấp, rình rập trong thôn nữa.
Và liệu trong xưởng sản xuất sản xuất vôi bột còn có người hay không, Giang Thành cũng không biết rõ.
“Tôi đoán có ít nhất một trăm người, nhưng hiện tại tôi không thể đưa ra con số chính xác nhất cho ông được.” Giang Thành chậm rãi nói.
Nghe đến đây, Trương Minh Sơn ở đầu bên kia điện thoại không khỏi thở dài: "Nếu cậu đã quyết định điều tra kỹ lưỡng xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, vậy cậu phải tìm hiểu xem trong đó có khoảng bao nhiêu người trước đã, còn tôi sẽ ở phòng cảnh sát hình sự này, giúp cậu vạch ra chiến lược tốt nhất, cậu thấy thế nào"
Nghe vậy, Giang Thành nặng nề gật đầu: "Được rồi, vậy để tôi đi điều tra về tình huống bên kia một chút.” Giang Thành nói xong liền cúp điện thoại, nhìn về phía Dương Lạc cùng Diệp Hồng bên cạnh: "Thực xin lỗi, lần này lại vô duyên vô cớ kéo hai người vào chuyện không hay này, nhưng chúng ta đã là Cảnh sát thì phải có nghĩa vụ, vì dân diệt hại!"
Diệp Hồng vội vàng nói: "Vậy anh cũng cần nói rõ xem, bây giờ chúng ta cần phải làm gì, chẳng lẽ giống như lời anh nói trong điện thoại, đi điều tra số người hiện có của đối phương sao?"

Chỉ thấy Giang Thành nặng nề gật đầu: "Kỳ thực chúng ta đã bỏ qua một vấn đề.

Đúng là con đường này có thể dẫn đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, nhưng phía sau xưởng sản xuất thì sao?"
Nghe vậy, Diệp Hồng trầm mặc gật đầu: "Anh nói đúng, nhưng chúng ta chỉ có thể xác định đại khái phương hướng của xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, còn những thứ xung quanh đó, chúng ta không thể nào nắm chắc hết được."
"Vậy nên hiện tại chúng ta cần phân công công việc rõ ràng, một người đi vòng phía sau xưởng sản xuất sản xuất vôi bột kiểm tra, xem xem phía sau xưởng có xảy ra điều gì mờ ám không, tiện thể xác minh xem chỗ đó có bao nhiêu người."
Giang Thành lấy bộ đàm và tai nghe từ trong xe ra, đưa cho Dương Lạc và Diệp Hồng: "Hai người mỗi người mang theo một cái."
Giang Thành nhìn Diệp Hồng và Dương Lạc rồi vạch kế hoạch: "Diệp Hồng, em cứ ở đây quan sát kỹ động tĩnh bên này.

Nếu phát hiện có điều gì không ổn, hãy thông báo cho anh và Dương Lạc càng sớm càng tốt."
Dương Lạc ở bên cạnh, nghe vậy liền nói: "A, chuyện nguy hiểm như vậy hay là để tôi báo cáo, làm thay hai người, hai người đi kiểm tra xưởng sản xuất sản xuất vôi bột đi."
Giang Thành bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Dương Lạc: "Cậu nói xem, rõ ràng là một thằng đàn ông cao to khỏe mạnh mà lại không biết bảo vệ phụ nữ thế hả?"
Nghe vậy, Dương Lạc cúi đầu xấu hổ: "Nhưng đâu phải anh không biết, tôi chỉ là một Bác sĩ pháp y thôi, mấy cái loại súng như vậy, tôi cũng đâu có thành thạo gì cho lắm."
Nghe vậy, Giang Thành cũng tỏ ra bất lực, quả thật Dương Lạc xuất thân từ pháp y, Giang Thành giao  mấy thứ như súng, hay những thứ kinh nghiệm chiến đấu cho anh ta cũng chẳng khác nào đang giao phó cho một tên gà mờ không hơn không kém.
"Hay như vậy đi, tôi và anh sẽ cùng nhau hành động.

Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây, men theo đường vòng đi vòng phía sau xưởng sản xuất vôi bột, sau đó lại từ phía kia quay lại."
"Diệp Hồng, em có trách nhiệm ở lại đây.

Nếu đám người bọn họ có bất kỳ sự thay đổi nào, em phải nhanh chóng thông báo cho bọn anh qua bộ đàm này."
Nghe Giang Thành sắp xếp như vậy, cả Diệp Hồng và Dương Lạc đều đồng ý.
"Vậy thì hai người phải cẩn thận, cố gắng đừng để lộ thân phận, nếu thấy tình huống không ổn phải lập tức trở về khu rừng này, em sẽ hỗ trợ hai người."
Tâm trạng của Diệp Hồng cũng lo lắng không kém, dù sao phía đối phương cũng có quá nhiều người, hiện tại lực lượng cảnh sát tiếp viện cũng không thể đến luôn được, vậy nên chỉ đành xác định số lượng của bên kia trước.
Giang Thành gật đầu, sau khi dùng thử tai nghe và bộ đàm mà không có vấn đề gì, anh liền cùng Dương Lạc mở bản đồ, bắt đầu lên kế hoạch đi đường vòng ra phía sau xưởng sản xuất sản xuất vôi bột.
Bây giờ ban đêm tối nên tầm nhìn không tốt như ban ngày, nhưng may rằng ban ngày Giang Thành đã quan sát cẩn thận một lượt tình trạng xung quanh.
Ngoài con đường nhỏ trong làng dẫn vào xưởng sản xuất sản xuất vôi bột ra thì chắc chắn sẽ có những con đường khác có thể đi đến đó, tiếc rằng giờ đã là ban đêm nên mọi chuyện trở nên càng khó khăn.
"Giang Thành, tôi nghĩ nếu con đường nhỏ đó có thể thông đến xưởng sản xuất vôi bột hoạt động, vậy chúng ta cứ đi men theo cách còn đường nhỏ đó khoảng năm cây số là được."

Nghe vậy, Giang Thành có chút khó hiểu: "Dương Lạc, lời cậu nói là có ý gì? Có thể nói cụ thể hơn không?"
"Từ đường nhỏ đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, chúng ta cứ đi cách con đường đó khoảng năm cây số, đi cùng một hướng như vậy, chắc chắn chúng ta có thể gần chỗ lân cận của xưởng sản xuất vôi bột."
Nghe lời giải thích của Dương Lạc, Giang Thành mới chợt hiểu ra: "Cậu nói đúng, vậy chúng ta cứ xuất phát từ khu rừng nhỏ này đi một vòng hướng tới xưởng sản xuất vôi bột."
Giang Thành nói xong liền cùng Dương Lạc đi vòng qua khu rừng một cách cẩn thận.

Khu từng không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng cây cối ở đây lại vô cùng rậm rạp.
Nếu không phải là người có cảm giác phương hướng tốt, một khi bước vào đây, bị lạc đường là điều không tránh khỏi.
Giang Thành lấy ra đèn pin chiếu luồng ánh sáng về phía trước.

Lúc này, Giang Thành cũng không biết rốt cuộc làm cách nào mới có thể đi để đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột được?
Giang Thành và Dương Lạc chỉ có thể mò mẫm tìm đường mà đi, ước chừng khoảng mười phút, Giang Thành nâng máy bộ đàm lên hỏi: "Diệp Hồng, bên em có chuyện gì xảy ra không?"
Diệp Hồng thấy vậy vội vàng trả lời: "Ở đây không có gì khác thường, mọi người cứ tiếp tục đi về phía trước."
Nghe được lời của Diệp Hồng, Giang Thành mới yên tâm, tiếp tục đi về nơi có đèn pin chiếu vào, thẳng cho đến lúc cây cối không còn rậm rạp nữa, Giang Thành nghĩ rằng có lẽ hai người đã đi đến cuối khu rừng.

Càng đi về phía trước Giang Thành và Dương Lạc Dịch càng cảm thấy không gian xung quanh càng trở nên trống trải hơn, đây chính là sự tương phản rõ rệt so với khu rừng rậm trước đó.
“Giang Thành, bây giờ chúng ta đã đi ra khỏi khu rừng nhỏ đó chưa?” Dương Lạc ở bên cạnh nhìn quanh rồ nói với Giang Thành.
"Nhìn thì có vẻ đúng là như vậy, nhưng tôi không cách nào xác định được vị trí xưởng sản xuất vôi bột?"
Giang Thành nói xong liền lấy bản đồ trong tay ra để biết sơ bộ về vị trí của Giang Thành và Dương Lạc bây giờ.
Lúc này, Giang Thành vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nói: "Tôi cảm thấy hiện tại chúng ta có lẽ đang ở vị trí này, bởi vì từ nãy đến giờ hướng chúng ta đi vẫn luôn là hướng Tây Nam."
Nghe vậy, Dương Lạc cũng gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ giống anh, vậy chúng ta cứ đi theo hướng thì rất có thể sẽ tới được xưởng sản xuất sản xuất vôi bột."
Giang Thành gật gật đầu, anh lại cùng Dương Lạc tiếp tục đi về phía Tây..


Bình Luận (0)
Comment