Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 63

“Đây, anh cảnh sát, đây là hóa đơn lúc đó, anh xem đi.” Ông chủ kiểm tra lại toàn bộ, cuối cùng cũng tìm ra được hóa đơn cần tìm.

Giang Thành vừa xem, ông chủ vừa nói: “Chuyện là như này, chỗ chúng tôi chỉ phụ trách sửa chữa và nhận hàng sau khi bán, chắc là họ đã đặt hàng qua mạng hoặc qua hơn nữa tôi còn nhớ rất rõ họ không yêu cầu chúng tôi phục vụ tận nơi.”

Ông chủ của điểm dịch vụ này nói một cách rất chắc chắn, giống như ký ức mới mẻ đối với chuyện này.

Giang Thành nhìn đơn nhận hàng lúc đó rồi hỏi: “Có điều không đúng lắm, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ông sao lại có thể nhớ rõ như vậy.”

Ông chủ cười rồi nói: “Bởi vì nó quá khác thường, anh chắc đã nhìn thấy thiết bị của chúng tôi lớn như thế nào rồi, chúng tôi lại còn phục vụ vận chuyển miễn phí thiết bị lớn như vậy, nhưng họ là người đầu tiên đến chỗ chúng tôi chỉ nhận hàng rồi đi.”

Ông chủ nói đến đây, lại đưa cho Giang Thành một tờ tài liệu.

Giang Thành xem qua rồi nói: “Đây là gì vậy?”

Ông chủ giở tài liệu ra rồi nói: “Đây là thông tin cá nhân của khách hàng, thuận lợi cho việc sửa chữa và thay đổi công việc của chúng tôi sau này.”

Giang Thành nhận lấy tờ tài liệu, nhìn tên viết bên trêи, Diệp Phàm.

Anh cảm thấy, sự xuất hiện của cái tên này chắc chắn không phải là do trùng hợp, anh tiếp tục xem vậy mà lại tìm được bản photo chứng minh thư của Diệp Phàm.

“Chuyện này là sao, các anh sao lại có bản photo chứng minh thư này?” Giang Thành hỏi.

“Để tôi xem, ồ tôi hiểu rồi, chắc là vị khách này không trả toàn bộ tiền khi mua, bản thông tin chứng minh thư này có lẽ là được thu gom lại trong lúc trả tiền, anh phải biết rằng thiết bị của phòng thực nghiệm này không phải thứ có thể tùy tiện bán ra ngoài, chúng tôi nhất định phải chắc chắn anh ta có đủ năng lực trả tiền.”

Giang Thành gật gật đầu, đưa tài liệu cho Diệp Hồng: “Nói với Lục Hạo, bảo anh ta xem qua tiền hàng này, xem có thể tìm ra được người này hay không, theo dõi tình hình trả tiền của gã mỗi tháng, xem tiền của gã đến như thế nào.”

Giang Thành hài lòng gật đầu, xem như là thằng hề đang muốn che giấu hành tung của bản thân, nhưng gã cũng không thể nào biến mất không có căn cứ, muốn làm những việc này gã cũng cần phải tham gia trong một số hoạt động tài chính của xã hội hiện đại.

Chỉ là không biết những cơ quan cho anh ta tiền hàng khi biết được số tiền này, là bị lấy đi từ sự nghiệp đáng sợ như vậy, vậy thì những ngân hàng này có lẽ đều thấy hối hận đến xanh cả ruột rồi, nhưng những việc này cũng không còn quan trọng nữa, việc chính bây giờ là phải làm rõ, tổ chức này rốt cuộc có bao nhiêu người và tổ chức này được cấu tạo bằng cách nào.

Theo tình hình hiện tại mà nói, điểm tập chung chủ yếu của họ đều nằm ở chỗ làm cách nào để đối phó với thằng hề kia, nhưng lúc trước Giang Thành cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chính là người như tên hề này hoàn toàn có thể gọi là thiên tài, cho dù anh ta là trời sinh hay là sau khi được bồi dưỡng, thì anh ta cũng có trình độ hơn hẳn những người bình thường khác.

Không phải tất cả mọi người đều có trình độ như vậy, cho nên có thể đưa ra một kết luận đơn giản, một khi làm rõ quy mô của tổ chức của tên hề này, xác suất bị bắt đến tổ chức đó rất cao, những người còn lại chỉ cần tìm ra những người khác trong tổ chức này, từ đó tìm được Thằng hề hoặc ý đồ của tổ chức của anh ta, mọi chuyện sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.

Đây cũng chính là lí do vì sao, Giang Thành quyết định trước tiên không rút dây động rừng, mà trước tiên lại tìm các vấn đề về nguồn gốc của khoản tiền này, ông chủ lấy tất cả tư liệu đưa cho Giang Thành, rồi nói: “Anh xem tôi đã đưa hết tài liệu cho anh rồi, mặc dù anh nói thiết bị này liên quan đến vụ án, nhưng một năm chỗ chúng tôi không biết có bao nhiêu thiết bị được bán ra ngoài, nếu như thật sự phải phối hợp với công việc của các anh, sợ là chỗ chúng tôi làm ăn không nổi nữa, chúng tôi cũng chỉ là công nhân cấp dưới, anh có thể không niêm phong chỗ chúng tôi được không?”

“Về vấn đề này anh không cần lo lắng, chỉ cần chỗ các anh không có vấn đề gì, chũng tôi đến kiểm tra một chút là được.” Giang Thành gật đầu nói: “Không sao, những người bạn của quản trị kinh doanh chỉ là mượn danh nghĩa, chỉ cần chỗ các anh không có vấn đề gì, bọn họ đến xem một chút là được nhưng tất cả những gì chúng tôi nói hôm nay đều phải giữ bí mật ông hiểu không?”

Giám đốc cửa hàng bán lẻ lập tức gật đầu nói: “Anh yên tâm, có bất cứ việc gì có thể nói với tôi, chũng tôi nhất định sẽ phối hợp với các anh.”

Giang Thành gật đầu, dẫn theo Diệp Hồng, cẩn thận rời đi từ phía sau.

Anh cố tình nhìn xung quanh, lần này Giang Thành đã bố trí rất nhiều cảnh sát chìm ở xung quanh.

Bất cứ ai dám theo dõi nơi đây, hoặc là người nhìn thấy Giang Thành đi ra, đều sẽ bị những cảnh sát chìm này theo dõi chỉ cần Thằng hề dám đích thân xuất hiện đối phó với Giang Thành, Giang Thành chắc chắn có thể bắt anh ta lại, cho nên Giang Thành càng hi vọng họ, có thể ở đây đợi anh, nhưng việc và lưỡng lự, tên hề này giống như là ngủ dông rồi, hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì.

Nhưng Giang Thành tin rằng dù tên hề có chốn ở đâu đi chăng nữa, sớm muộn gì rồi sẽ có một ngày lộ diện, Diệp Hồng nhìn Giang Thành nói:

“Anh cảm thấy thằng hề có một khoản tiền lớn để có thể đưa cho của hàng ở đây sao? Tôi cảm thấy với sự thận trọng của gã, sợ rằng chúng ta lại là điều tra ra một mớ hốn độn.”

Giang Thành lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy số tiền này chắc chắn là từ tên gọi Dương Minh Vũ mà ra, nhưng muốn biết rõ nguồn gốc của số tiền này, mà cái người Diệp Phàm này vậy mà lại có thể giúp thằng hề, thay gã làm đảm bảo, thậm chí có thể trả tiền, chứng tỏ địa vị của gã vô cùng tốt, ít nhất có thể xét duyệt ngân hàng, như vậy người này và thằng hề rốt cuộc có quan hệ gì đáng để chúng ta đi sâu nghiên cứu.”

Diệp Hồng gật đầu, hóa ra Giang Thành thật sự muốn từ chuyện này tìm ra cả tổ chức của thằng hề.

“Vậy anh có thấy cô bé xuất hiện trước mặt tôi là trùng hợp không?”

Diệp Hồng hỏi Giang Thành.

Giang Thành gật đầu: “Tôi có thể cảm thấy sự xuất hiện của cô bé đó chắc chắn có vấn đề, nhưng chúng ta không thể làm rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi, cho dù Thằng hề muốn giờ trò gì với chúng ta chúng ta chỉ có thể tạm thời như vậy không có sự lựa chọn khác. Tôi đưa cô về nhà, nhiệm vụ ngày hôm nay có lẽ đến đây thôi.”

Giang Thành lái xe đưa Diệp Hồng về nhà.

“Đưa tôi đến nhà anh đi, Phỉ Nhiễm đã học trung học cơ sở rồi, một người đàn ông chắc chắn không chăm sóc tốt cho cô bé, con gái có rất nhiều chuyện sợ rằng anh không giải quyết được.” Diệp Hồng có chút không vui nói, giương mắt nhìn Giang Thành rồi nói.

Anh rất rõ ràng muốn quay lại đề tài lúc trước, Giang Thành gãi gãi đầu nói: “Sao vậy, tôi cũng không phải là chưa từng mang theo trẻ con, cô bé có thể có chuyện gì sao?”

Nói cũng nói đến mức đó rồi, Diệp Hồng chỉ có thể nói Giang Thành là một cái đầu gỗ, Diệp Hồng khinh bỉ nhìn Giang Thành: “Câu nói này của anh là muốn chứng minh anh hoàn toàn có thể đem theo cô bé lớn như vậy anh biết không? Nếu không phải anh yêu cầu để cô bé ở nhà anh, rõ ràng đưa cô bé về nhà tôi là tốt nhất, có nhiều thứ đàn ông như

anh không hiểu được.”

Giang Thành thở dài một hơi, điều gì cần đến cũng sẽ đến, muốn trốn cũng không chốn được, chỉ có thể gật đầu, đồng ý với Diệp Hồng đến nhà anh.

Hai người lái xe đến cổng trường nơi cô bé tan học. Thời gian đúng lúc đến 5:30 vừa đúng thời gian tan học của cô bé.

Nhưng người ở cổng trường học nhộn nhịp đi qua đi lại, thậm chí đến 6:00, trời cũng sắp tối rồi, họ vẫn không thấy cô bé đi ra, lúc này Giang Thành cảm thấy có chút lo lắng.

“Hay là cô bé đã về trước rồi?”

Giang Thành nhíu mày nói: “Không thể nào, trường học 5:30 tan học, 5:20 tôi đã đến rồi, họ cũng là trường này, sao có thể về trước được, tôi đã nói với con bé là tôi sẽ đến đón.”

“Anh có cần gọi cho giáo viên của họ không?”

Diệp Hồng nói.

Giang Thành lập tức liền thay đổi sắc mặt. Anh xưa nay không có số giáo viên của cô bé, làm sao có thể gọi cho người ta được?

Diệp Hồng chỉ có thể thở dài một hơi, tiếp tực gọi điện thoại cho hiệu trưởng: “Alo, là hiệu trưởng phải không ạ? Tôi muốn hỏi một chút, cô bé được đón từ chỗ chúng tôi hai ngày trước còn ở trường học không? Tôi là cảnh sát Diệp, tôi đón cô bé tan học nhưng không thấy cô bé đâu.”

Hiệu trưởng ở đầu dây bên kia kinh ngạc nói: “Hả, tôi còn cho rằng cô bé gần đây xảy ra rất nhiều chuyện nên không đến trường nữa, hai ngày này cô bé đều không đi học.”

“Ông nói sao?” Giang Thành cướp lấy điện thoại nói: “Ông nói cô bé hai ngày nay đều không đi học?”

“Vâng, tôi có thể chắc chắn tôi mỗi ngày đều đến lớp để xem, lớp họ là lớp chọn, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc, vị trí của cô bé luôn trống, hai ngày nay chắc chắn cô bé không đi học.”

Đầu Giang Thành đột nhiên đau như muốn tách ra vậy, não như muốn nổ tung, bắt đầu từ hôm qua anh đã bắt đầu đưa đón cô bé đi học, vậy khoảng thòi gian cô bé không ở trường thì rốt cuộc là đi đâu? Chắc không phải là thằng hề chứ?

“Được, cảm ơn, có việc gì chúng tôi sẽ lại liên hệ.”

Diệp Hồng nhận lại điện thoại rồi kết thúc cuộc gọi Giang Thành lái xe về nhà mình, Giang Hồng bắt đầu gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở sở cảnh sát phát lệnh tìm người, nhất định phải nhanh chóng tìm được tung tích của cô bé.

Diệp Hồng vốn dĩ chỉ là nói đùa, nói rằng có rất nhiều chỗ Giang Thành không hiểu con gái, nhưng xem tình huống hiện tại tệ hơn nhiều so với họ tưởng tượng, cô bé này rốt cuộc là tình huống gì? Chắc không phải là thằng hề phái cô bé đến làm nội gián chứ.

Rất nhiều suy nghĩ trong đầu họ qua rồi lại quay lại, quay lại rồi lại đi, nhưng dù là loại nào đi nữa, họ cũng không muốn tin.

Giang Thành thầm cầu nguyện trong lòng, anh hi vọng lần này ông trời có thể giúp anh, rốt cuộc anh cũng có một loại cảm giác, đây là con gái của anh.

Mà khi Dương Lạc gọi điện thoại đến: “Giang Thành cậu nghe này, anh nhất định không được kϊƈɦ động, anh nhất định phải nghĩ ra cách tìm được cô bé, cô bé thật sự là con của anh, quan hệ huyết thống của hai người tương xứng đến 98%, tôi có thể chắc chắn về mặt y học cô bé chính là con gái anh.”

Cuộc gọi này của Dương Lạc quan trọng hơn bất cứ người nào, Giang Thành cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng.
Bình Luận (0)
Comment