"Trường hợp của cô bé thực sự tương đối hiếm gặp. Tôi nghi ngờ rằng cô ấy đang mắc chứng tâm thần phân liệt kèm theo chấn thương tâm lý dữ dội."
Sau khi quan sát Phỉ Nhiễm một lượt, bác sĩ gọi nhóm người Dương Lạc ra để nói riêng.
Giang Thành thở dài nói: "Vậy bác sĩ không còn cách nào khác để chữa trị sao, đứa bé này còn nhỏ như vậy mà."
Bác sĩ gật đầu một cái nói: "Tôi biết rõ tình trạng của cô bé, anh Dương trước đây cũng đã nói qua với tôi, nhưng nói thế nào nhỉ, nếu nói tình trạng này nghiêm trọng thì đúng là rất nghiêm trọng, còn nếu nói không nghiêm trọng thì nó cũng không phải là quá nghiêm trọng."
Bác sĩ nhìn Dương Lạc nói.
Dương Lạc hỏi: "Có thể dùng thuốc để chữa trị được không?"
Bác sĩ phân vân cầm tờ giấy ghi hồ sơ bệnh lên, nói: "Dùng thuốc cũng không có tác dụng nhiều, chỉ có thể giúp cô bé giữ bình tĩnh hơn một chút thôi. Hầu hết những bệnh nhân ở độ tuổi của cô bé vẫn chưa hình thành thế giới quan một cách rõ ràng, nên vẫn phải dựa vào việc theo dõi, hướng dẫn và hỗ trợ về mặt tâm lý trong một thời gian dài nữa. "
Diệp Hồng có chút nghi hoặc hỏi: "Vậy thì cũng phải có nguyên nhân phát bệnh của cô bé chứ, đâu phải vô duyên vô cớ mà sinh bệnh phải không?"
Bác sĩ cũng gật đầu nói: "Nghe các anh nói về trường hợp của cô bé, tôi vẫn luôn cảm thấy rất băn khoăn. Nếu không có bất cứ dấu hiệu tổn thương nào trêи cơ thể, nhưng lại đột nhiên xuất hiện triệu chứng như thế này thật sự vô cùng kì lạ."
"Như vậy đi, cũng đã muộn rồi, phòng xét nghiệm đã đóng cửa. Trước mắt, tôi sẽ một kê đơn thuốc an thần để cô bé nghỉ ngơi cho khỏe, sáng ngày mai tôi cho cô bé tiến hành kiểm tra toàn diện một lượt xem sao." Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói.
Đây cũng là biện pháp tốt nhất mà anh ấy có thể nghĩ ra. Tình hình hiện tại thực sự rất khó nắm bắt.
Giang Thành cùng Dương Lạc gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Nhìn Phỉ Nhiễm bị cố định trêи giường bệnh qua cánh cửa phòng, không thể nói được trong lòng Giang Thành có bao nhiêu khó chịu lúc này. Diệp Hồng cùng Dương Lạc biết điều đó nên đã nhanh chóng đưa anh rời khỏi đây.
"Đi thôi, kiếm chút gì đó ăn, nếu anh vẫn còn không yên tâm thì chúng ta thay phiên nhau ở lại trông chừng. Anh còn phải lo cho vụ án Thằng hề nữa, cố gắng đừng nản lòng."
Giang Thành ừ một tiếng, đờ đẫn đi theo bọn họ, một lúc sau mới nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng Thằng hề nghĩ tôi đã tra ra được, nên gã ta muốn gây phiền toái cho tôi. Nhưng bây giờ tôi thật sự hoài nghi có lẽ gã ta vô cùng hận tôi!"
Giang Thành nghiến răng nghiến lợi nói, nếu như mục đích của Thằng hề là trả thù thì anh đã hoàn toàn cảm thấy được hận ý của gã ta, thậm chí càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Đây là lần đầu tiên anh hy vọng có thể băm chết một người thành từng mảnh, nhưng mọi chuyện lại không thể như mong muốn được. Giống như việc anh như trút giận vào gốc cây chiều nay vậy, tất cả hết thảy cũng chỉ là sự phẫn nộ bất lực của anh, không có cách nào để giải quyết.
“Đừng nghĩ bậy, thường ngày mọi người đều thích anh mà, sẽ không có gì đâu.” Diệp Hồng an ủi Giang Thành, nhưng cô ấy cũng biết không phải như vậy.
Trong những năm này, không biết Giang Thành đã xử lý bao nhiêu vụ án, trong những tên tội phạm cực kỳ hung ác kia, cũng có thể sót lại một con cá lọt lưới nào đó, hoặc cũng có thể người thân của bọn chúng muốn trả thù.
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng cùng Dương Lạc đều cảm thấy hoảng sợ vô cùng, mà sự lo sợ này không phải là không có lý do.
Một tên tội phạm có năng lực, nắm giữ vô số những kỹ năng chống trinh sát và đối kháng. Cũng có thể nói rằng, vấn đề ở đây là gã ta sở hữu một năng lực hủy diệt mà không phải người thường nào cũng có thể so sánh được.
Nói cách khác, nếu Giang Thành muốn đối phó với một người như vậy, căn bản không hề dễ dàng chút nào. Khi một tên điên không màng bất kỳ thứ gì để giết người, thậm chí gã ta còn tàn nhẫn tấn công một đứa trẻ, thì lại càng mang đến những thương tổn không thể nào gánh vác nổi.
“Không có chuyện gì đâu, không sao, đừng sợ gã ta, chúng ta có nhiều người có năng lực như vậy. Nhất định phải có biện pháp mà.” Dương Lạc an ủi Giang Thành.
Nhưng bản thân anh ấy cũng biết đây là chuyện rất khó giải quyết, kiểu trả thù này so với trong quá khứ còn nguy hiểm hơn nhiều lần.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì đây cũng không phải là lý do để bọn họ cúi đầu. Dương Lạc anh tin dựa vào tình huống hiện tại của bọn họ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là ổn định tình hình của Phi Nhiễm trước, đồng thời cuộc hành trình bắt tên Thằng hề cũng phải theo đến cùng.
Thằng hề chính là gốc rễ của chuyện này, một khi Thằng hề hoàn toàn bị vạch trần, thậm chí có thể bắt được gã ta và tuyên án tử hình. Như vậy có thể nói ở một mức độ nào đó, kết quả này chính là biện pháp hiệu quả nhất giúp Phỉ Nhiễm giải quyết được cơn ác mộng tâm lý đó.
Cho nên câu nói của Giang Thành cũng chính xác, hiện tại con đường này bắt buộc phải đi, và nhất định phải tìm được biện pháp để giải quyết triệt để những vấn đề này.
Nhưng muốn bắt được Thằng hề, thì không phải chuyện có thể làm xong trong chốc lát, làm gì có manh mối để dễ dàng tìm gã ta như thế?
Hơn nữa, điều nguy hiểm hơn chính là bây giờ đối với bọn họ mà nói, việc tập trung lực lượng lại cho đầy đủ không có cách nào thực hiện được cả. Một lần nữa ba người họ chỉ có thể họp trước để bàn đối sách, sau đó tập trung lực lượng để tiến hành khống chế Thằng hề sau. Bất kể Thằng hề này đang có âm mưu gì ở huyện Lục Hà đi nữa, thì thời điểm gã ta đối đầu với Giang Thành đã cho thấy rõ đây chính là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch của gã ta.
Mà cả Dương Lạc và Giang Thành đều hiểu được điều mà gã ta cần nhất bây giờ. Khi gã ta đem Phỉ Nhiễm đưa đến cho Giang Thành trong ván cờ này, đồng nghĩa với việc Thằng hề đã sắp kết thúc kế hoạch của mình, mà điều gã ta muốn chính là chạy đua với bọn họ để đến vạch đích.
Mà gã hề này vì để dành được thắng lợi trong cuộc đua đó đã không chừa chút thủ đoạn nào.
Thôi được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù mọi chuyện có thật sự như anh nghĩ thì cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng mà cố gắng. Cách tốt nhất bây giờ là đối phó với tên Thằng hề này, chúng ta càng giải quyết sớm chừng nào thì mọi chuyện càng dễ dàng nhanh chóng hơn chừng đấy.
Giang Thành suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh lại.
Quả thực đánh giá tình hình trước mắt của bọn họ, bất kể là ai khi đối mặt với những điều sắp xảy đến cũng đều sẽ vô cùng khó khăn.
Mà tình hình Thằng hề kia cũng không khá hơn bọn họ bao nhiêu, dù có trốn cỡ nào cũng sẽ liên tục bị truy vết, vô cùng áp lực. Cho nên lần này đối với bọn họ mà nói cũng đã là bước cuối cùng của kế hoạch rồi.
Tiếp theo chính là màn đấu trí giữa hai bên, việc bây giờ Giang Thành cần làm chính là không thể tâm trí mình lộn xộn được.
Diệp Hồng cũng biết ý gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này cứ để tôi chăm sóc cô bé. Còn việc đối phó với gã hề này chỉ sợ anh mới là người phải lo nhất thôi!"
Dương Lạc phủ định nói: "Không được, ban ngày hai người có việc thì cứ đi làm đi, giống như cha mẹ bình thường vậy, chỉ cần buổi tối ghé thăm cô bé là được rồi. Dù thế nào thì trong thời gian này Giang Thành cũng sẽ vô cùng bận rộn nên cứ cố gắng tranh thủ. Hình ảnh một người cha trong tâm trí của cô bé chắc chắn đã bị Thằng hề thay thế, cho nên cậu nhất định phải tìm cách sửa lại hình ảnh này, dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng đừng coi nhẹ điểm này”.
Dương Lạc nhìn Giang Thành nghiêm túc nói, Giang Thành gật đầu một cái. Anh quyết tâm đoạt lại từ gã hề đó tất cả những gì cô bé đã mất từ nhỏ đến giờ. Cho dù là con gái anh hay bất cứ thứ gì khác, tất cả đều vô cùng quan trọng.
Vào ngày thứ hai, Diệp Hồng tiếp tục đi cùng Phỉ Nhiễm để tiến hành nhiều cuộc kiểm tra khác nhau. Còn Dương Lạc và Giang Thành trở lại đồn cảnh sát, tìm Lục Hạo và Lưu Tĩnh.
Bọn họ muốn thành lập một tổ chuyên án cho vụ án Thằng hề. Lần trước khi chia thành ba nhóm để điều tra Thằng hề, đều thu được kết quả đáng kể.
Vì vậy, trong quá trình thu thập thêm thông tin chi tiết hơn về Thằng hề, bọn họ quyết định tiếp tục dựa theo ý tưởng trước đó, chia thành hai hướng, tiến hành song song với nhau, đảm bảo có thể lấy được thông tin chính xác sự tồn tại của Thằng hề.
Để thu hẹp phạm vi truy quét, Giang Thành mang tài liệu cá nhân của Diệp Phàm ra trước mặt Lục Hạo và Lưu Tinh, nói: "Trước đây chúng tôi đã tiến hành phân loại tài sản riêng của tên Thằng hề và Dương Minh Vũ. Tôi biết số tiền quỹ của bọn họ vô cùng phức tạp, nhưng bây giờ tôi không còn cách nào khác là phải tăng thêm gánh nặng mới cho các cậu rồi."
Lục Hạo bất đắc dĩ cười một tiếng nói: "Không sao cả, chuyện này tuy là gánh nặng mới, nhưng cũng là tài liệu mà vất vả lắm chúng ta mới có được, cứ coi như trong khó khăn cũng có được niềm vui đi."
Lục Hạo đem tài liệu cá nhân của Diệp Phàm đưa cho Lưu Tĩnh, sau đó hai người họ lập tức hành động, chuẩn bị đến ngân hàng để tiến hành xử lý một loạt những gì liên quan tới Diệp Phàm.
Đã có thông tin cá nhân và giấy chứng nhận quốc tịch của Diệp Phạm ở Cục Công an nên bọn họ cũng đã cử một nhóm nhân viên đến địa chỉ được đăng ký trêи thẻ để tiến hành điều tra, anh ta không phải là người ở đây.
Bon họ phải nhờ các đến cảnh sát ở những quận lân cận hỗ trợ giúp sức, cho nên tình hình cụ thể sợ rằng phải mất một thời gian để xác minh.
Mà bên kia, Dương Lạc và Giang Thành cũng đang truy tìm manh mối khác. Đó chính là đầu mối từ phía Phỉ Nhiễm.
Bọn họ quyết định tìm toàn bộ những dấu vết liên quan đến Phỉ Nhiễm từ khi cô bé mất tích đến nay. Trong mười năm qua, không thể không có một chút dấu vết nào của Phỉ Nhiễm trêи thế giới này được.
Có thể biết rằng cô bé đã hoàn thành tất cả các cấp học từ mẫu giáo đến tiểu học rồi tới trung học cơ sở. Trong mười năm mất tích này, dù sao thì Phỉ Nhiễm cũng sẽ để lại một vết tích nào đó. Mà những dấu vết này chắc chắn sẽ liên quan đến nhiều người, chỉ cần điều tra người bầu bạn với cô bé trong thời gian dài trước đó, vậy thì cho dù người đó không phải là Thằng hề, thì cũng là người chăm sóc Phỉ Nhiễm dưới sự giám sát của Thằng hề.
Mặc dù sẽ là một quá trình rất dài, nhưng cả Dương Lạc cùng Giang Thành đều cảm thấy đây là điều mà Thằng hề không thể che giấu được.
Nếu gã ta muốn huấn luyện Phỉ Nhiễm thành quân một cờ, để cho cô bé có một cuộc sống hoàn toàn bình thường như những đứa trẻ khác, thì gã ta nhất định sẽ để lại manh mối.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Giang Thành và Dương Lạc lại có bất đồng quan điểm về mục đích phạm tội của Thằng hề. Dương Lạc cảm thấy rằng gã ta có thể lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy để nuôi dưỡng con gái của Giang Thành, sau 10 năm sẽ quay lại hành hạ bố mình.
Rõ ràng mục đích của Thằng hề là Giang Thành, cho nên Dương Lạc yêu cầu Giang Thần hãy tránh xa vụ án này ra. Không thể để cho Thằng hề lợi dụng cơ hội này, nhưng Giang Thành từ chối, anh luôn cảm thấy những gì Thằng hề bày ra chắc chắn không chỉ muốn nhằm vào một mình anh.
Nếu không, Dương Minh Vũ liên quan đến chuyện này nhằm mục đích gì chứ? Một liều lượng lớn Mạn Đà La như thế. Tuyệt đối chuyện này không thể đơn giản như vậy. Mọi tình huống đều hết sức phức tạp nên đây cũng chính là nguyên do khiến Giang Thành không thể nào thoát ra khỏi vụ án này được.