Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 92

Hiện tại tất cả vấn đề đều kẹt tại đây, nếu Trần Đại Sơn không chịu khai thật ra thì vụ án này chỉ có thể kết thúc ở đây.

Giang Thành trong phòng thẩm vấn dùng ngón tay làm dấu trêи bức tường, Dương Lạc ở ngoài phòng thẩm vấn thông qua tấm kinh một chiều nhận được thông tin.

Lập tức đi vào trong phòng thẩm vấn, xem ra, Giang Thành muốn mình sử dụng kiến thức tâm lý học để xử lý Trần Đại Sơn đây mà.

“Lại đến lúc tôi biểu diễn rồi.” Dương Lạc đầy tự tin sau khi nhận được lệnh đẩy cửa ra, một cặp mắt trừng lớn dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Trần Đại Sơn.

“Anh đừng có tưởng anh cứ nhắc lại hết mấy lời được sắp sẵn thì tới sở cảnh sát sẽ giấu được hết bí mật không bị lọt ra ngoài nhé.”

Lời nói của Dương Lạc rất thẳng thắn, đâm thẳng vào những suy nghĩ của Trần Đại Sơn.

Có thể thấy được sự căng thẳng của Trần Đại Sơn, lòng bàn tay anh ta cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

“Anh cảnh sát này sao lại nói như vậy chứ, lời tôi nói đều là sự thật cả.” Trần Đại Sơn vẫn cố ngụy biện.

Giang Thành cảm thấy có chút phiền, thế là rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa đi ra lại đụng trúng ngay Diệp Hồng.

“Thẩm vấn người tài xế kia thế nào rồi?” Diệp Hồng lo lắng hỏi.

Giang Thành đưa tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã sáu giờ chiều rồi, đã không còn bao nhiêu thời gian để bản thân đi tìm lời giải nữa rồi.

Nếu như tối ngày mai còn chưa tìm ra được tung tích của Vương Vỹ, không biết cả đội hình sự sẽ phải đối mặt với hình phạt thế nào đây?

Thấy Giang Thành không trả lời, Diệp Hồng lờ mờ có thể cảm thấy được lần này có vẻ như thực sự gặp phải rắc rối rồi đây.

Giang Thành từ từ ngồi xuống, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết của vụ án này.

Vương Vỹ lợi dụng chất kiềm trong Mạn Đà La để trốn khỏi sở cảnh sát, mà ở cổng sở cảnh sát lại vừa hay gặp được chiếc taxi của Trần Đại Sơn.

Theo như lời khai của Trần Đại Sơn, anh ta đưa Vương Vỹ về nhà đón người mẹ tám mươi tuổi rồi từ từ đi loanh quanh trong thành phố.

Tới đường dành cho người đi bộ ở phố Chiêu Dương thì Vương Vỹ với mẹ anh ta mới xuống xe.

Lại đúng lúc này CCTV ở con đường này bị hỏng rồi, nên không có cách nào để tiếp tục theo dõi hành tung còn lại của Vương Vỹ.

Tất cả những điều này đều trùng hợp quá, trùng hợp tới không một kẽ hở, nhưng lại càng như vậy Giang Thành lại càng nghi ngờ tất cả mọi hành động của Trần Đại Sơn.

Còn nữa, mấy ngày trời Trần Đại Sơn mất tích không một ai liên lạc được, tại sao lại vào đúng lúc này bỗng nhiên xuất hiện, lẽ nào lại đang muốn đánh lạc hướng mình sao?

Càng nghĩ Giang Thành càng cảm thấy đau đầu, Diệp Hồng đứng sau lưng cầm ly cà phê lên đi tới trước mặt Giang Thành.

“Mặc dù chuyện này là chuyện gấp, nhưng đã tới bước này, có vội hơn nữa cũng không có ích gì.” Giang Thành an ủi Diệp Hồng.

“Tôi hiểu.” Giang Thành day day huyệt thái dương, vội vàng hỏi: “Phỉ Nhiễm ở bệnh viện vẫn ổn chứ?”

Diệp Hồng gật đầu: “Lúc Phỉ Nhiễm tỉnh lại thấy mấy cái kẹo anh mua kia, biểu cảm của con bé có chút lạ ấy.”

“Biểu cảm lạ?” Giang Thành thắc mắc: “Không phải con bé muốn ăn sao? Lẽ nào không đúng hả, hay không hợp miệng con bé?”

“Vậy thì không phải đâu.” Diệp Hồng thấy tâm trạng nâng con gái như nâng trứng của Giang Thành khiến cô ta có chút buồn cười.

“Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, tình trạng của Phỉ Nhiễm mấy ngày nay tiến triển rất tốt, chỉ là hay thèm ngủ thôi, anh cứ bận việc của anh đi, những chuyện khác cứ giao lại cho tôi.”

Giang Thành cảm động nhìn Diệp Hồng, vụ án của Vương Vỹ đến bây giờ vẫn không có chút manh mối nào, thực sự không có thời gian để quan tâm tới con gái.

Từng giây từng phút trôi qua trong phòng thẩm vấn, Trần Đại Sơn vẫn y như cũ duy trì một biểu cảm không liên quan nhìn Dương Lạc ngồi trước mặt.

Mà Dương Lạc cũng chỉ dùng một khuôn mặt thờ ơ nhìn Trần Đại Sơn, không thốt lên lời nào, nhưng Dương Lạc không phải đang ngơ ngác trong đó mà anh ta đang thực hiện quá trình xây dựng phát triển tâm lý hiện tại của Trần Đại Sơn.

“Tôi nói này, anh cảnh sát, anh muốn hỏi gì thì hỏi đi chứ, dù gì tôi cũng là người làm công ăn lương á, bây giờ tôi còn phải ra ngoài kia lái taxi kiếm tiền nữa á.”

Trần Đại Sơn có chút mất bình tĩnh, nhưng anh ta càng mất bình tĩnh, nét cười trêи khuôn mặt Dương Lạc lại càng rõ ràng.

Bởi vì khi tâm lý cảnh giác của một người dần buông xuống thì càng dễ lộ ra sơ hở.

“Vội gì chứ, ngồi thêm chút nữa đi.” Dương Lạc cười cười, quay sang nói với anh cảnh sát ở bên cạnh: “Đi rót một ly trà tới đây.”

“Hôm nay mời anh uống ly trà, rồi nghỉ ngơi chút hỉ, giờ anh có ra ngoài cũng kiếm được mấy đồng đâu, thôi cứ ở lại đây nghỉ một bữa đi ha.” Biểu cảm trêи mặt Dương Lạc thực khiến người ta cảm thấy mờ mịt, hoang mang, bởi vậy lại càng khiến Trần Đại Sơn căng thẳng hơn.

Nhưng Trần Đại Sơn cũng cố thể hiện bản thân không vội vã gì hết, bình tĩnh ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm uống trà.

Giang Thành đứng ngoài phòng thẩm vấn không hiểu Dương Lạc rốt cuộc đang có ý gì đây?

Bỗng nhiên Giang Thành nghĩ tới cái gì đó, quay sang nói với Lục Hạo: “Đi kiểm tra tài khoản của Trần Đại Sơn, xem có giao dịch nào lớn không.”

Chưa tới năm phút sau, Lục Hạo quay lại: “Đội trưởng, sau khi kiểm tra chính xác như anh nói, đột nhiên tài khoản ngân hàng của Trần Đại Sơn được chuyển vào năm mười ngàn tệ.”

“Ồ?” Giang Thành có chút vui mừng: “Người chuyển khoản là ai?”

Chỉ thấy Lục Hạo để danh sách chi tiết xuống trước mặt Giang Thành: “Là thông qua gửi tiền mặt bằng máy ATM. Trần Đại Sơn tự mình gửi vào.”

Giang Thành nghĩ một chút, trong lòng gần như có đáp án riêng, nếu nói Trần Đại Sơn và Vương Vỹ là đồng bọn, vậy thì chưa tới mức đó.

Nhưng nhất định Vương Vỹ đã cho Trần Đại Sơn một khoản tiền, để anh ta giấu đi hành tung của Vương Vỹ.

Nghĩ tới đây, Giang Thành viết hết những nghi ngờ và suy nghĩ của bản thân vào một tin nhắn rồi gửi cho Dương Lạc trong phòng thẩm vấn.

Mà Dương Lạc sau khi nhìn thấy tin nhắn cười khẩy một tiếng.

“Trần Đại Sơn này, mỗi ngày tài xế các anh lái taxi sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?”

Tự nhiên lại tám nhảm nên làm Trần Đại Sơn có chút ngượng ngùng: “Lúc làm ăn được thì một ngày có thể kiếm được từ ba đến bốn trăm, lúc ít khách thì cũng kiếm được hai trăm một ngày.”

Trần Đại Sơn đã làm tài xế hơn mười mấy năm rồi, là một tài xế taxi lão làng.

“Ồ, vậy chắc cũng không đủ đâu ha.” Đột nhiên Dương Lạc lại nói một cách đầy ẩn ý.

“Không đủ gì cơ?” Tất cả mọi người đều cảm thấy rất đáng nghi, đặc biệt là Trần Đại Sơn.

“Ầy, ý tôi là chút tiền anh kiếm được thế này, chắc không đủ để bảo lãnh anh ra khỏi sở cảnh sát rồi.

Dương Lạc nói xong nhấp một ngụm trà, thế nhưng Trần Đại Sơn lại toàn nghi ngờ: “Anh cảnh sát, tôi không hiểu anh muốn nói gì.”

“Quên mất không nói anh biết, vừa nãy bên đội cảnh sát giao thông mới thông báo CCTV ở một con đường khác thu được hình của Vương Vỹ rồi, bây giờ cảnh sát đang trêи đường đi bắt anh ta.”

Dương Lạc dừng một chút lại tiếp tục cao giọng nói: “Anh cố ý che giấu tung tích của tội phạm, anh đang phạm tội che giấu kẻ tình nghi phi pháp.”

Nghe thấy vậy, mặt Trần Đại Sơn ngạc nhiên tới mức không tin.

Dương Lạc thông qua từng biểu cảm của Trần Đại Sơn có thể nhìn ra được Trần Đại Sơn là một người chân chất thật thà. Mặc dù bình thường nhìn anh ta có vẻ cợt nhả nhưng đây cũng chỉ là lớp ngụy trang của một tài xế taxi thôi.

“Việc này thì liên quan gì tới tôi chứ, tôi có quen biết gì anh ta đâu, anh ta cũng chỉ là một vị khách qua đường của tôi thôi mà.” Trần Đại Sơn cố giả vờ bình tĩnh.

Khuôn mặt đang nghiêm túc của Dương Lạc, bỗng thay đổi sang một nụ cười đùa: “Tôi có thể cho anh mượn điện thoại, bây giờ anh gọi cho luật sư của anh đi là vừa.”

Trần Đại Sơn chẳng qua chỉ là một tài xế thôi, làm gì có luật sư riêng nào chứ, vừa nghe thấy lời này trong lòng Trần Đại Sơn lại có thêm chút lo lắng.

“Khỏi khỏi khỏi, chuyện này tôi thực sự không biết gì, chỉ đơn giản là anh ta lên xe tôi rồi trả tiền xong thì xuống xe, vậy thôi.”

Trần Đại Sơn còn muốn ngụy biện thêm, ai ngờ Dương Lạc lại nói thẳng luôn: “Ồ, vậy chuyến đi này của anh cũng đắt quá nha, anh đi có một chuyến lần này mà được trả tới năm mươi ngàn tệ cơ á? Xe taxi của anh được làm bằng vàng hả?”

Dương Lạc vạch trần bộ mặt thật của Trần Đại Sơn ngay lập tức, Trần Đại Sơn cũng cảm thấy căng thẳng ngay.

“Sao mấy người biết anh ta trả tôi năm mươi ngàn tệ?” Quả nhiên một người thành thật như Trần Đại Sơn cảm thấy cảnh sát sắp bắt được Vương Vỹ rồi.

“Không những tôi biết anh ta trả anh năm mươi ngàn, tôi còn biết anh ta còn đặc biệt dặn anh, nếu có người nào hỏi thì anh cứ giả vờ như không biết, có phải không?”

Khóe miệng Giang Thành khẽ giật, Dương Lạc không hổ từng học tâm lý học, cách xử lý tình huống hoàn toàn không giống với người bình thường.

Từng chi tiết trong diễn biến tâm lý của Trần Đại Sơn đều bị Dương Lạc nắm thóp hết rồi.

“Anh cảnh sát này, tôi thực sự không hề bao che, chỉ là tình huống lúc đó có chút phức tạp.” Trần Đại Sơn bắt đầu cố hết sức giải thích.

“Tôi thực sự không biết anh ta là tội phạm trốn thoát, lúc đó anh ta nói tôi đưa mẹ già đi chữa bệnh, không muốn người trong nhà biết nên mới đưa tôi năm mươi ngàn tệ.”

Trán Trần Đại Sơn đã ướt đẫm mồ hôi, Trần Đại Sơn nói lúc đó anh ta cũng không nghĩ Vương Vỹ lại đưa cho anh nhiều tiền như vậy, mà bản thân anh ta cũng không biết thân phận của Vương Vỹ.

Tất cả những điều tán dóc trước mặt cảnh sát đều là vì cảm thấy nhận tiền của người ta rồi thì phải giúp cho người ta tới cùng mà thôi.

Nghe tới đoạn này tất cả mọi người đều thở dài một hơi.

“Anh phải biết tội bao che rất nặng, mà bây giờ anh còn bao che cho một tên tội phạm chạy trốn, nghiêm trọng hóa lên, bỏ tù anh từ ba năm đến bảy năm là chuyện bình thường.”

Dương Lạc không thờ dài mà từng bước từng bước bức cung Trần Đại Sơn.

“Đừng mà anh cảnh sát, anh cứu tôi với, đúng là tạo nghiệp mà, chỉ vì năm mươi ngàn mà tôi lại làm ra một chuyện lớn như vậy.”

Trần Đại Sơn khóc không ra nước mắt vò đầu bứt tai.

“Yên tâm, anh đừng sợ, cũng không phải không có cách nào cứu anh.” Dương Lạc đưa ra một điều kiện rất ư dụ người.

“Mấy chuyện anh kể tôi đã hiểu gần hết rồi, nhưng bây giờ anh phải chứng minh bản thân không phải đồng bọn với Vương Vỹ.”

Trần Đại Sơn vội vàng sốt sắng nói: “Tôi còn có cách nào để cứu nữa chứ, làm thế nào mới chứng minh bản thân trong sạch được đây.”

Nghe thấy mấy lời này Dương Lạc âm thầm nghĩ: “Trần Đại Sơn này đúng là người thật thà, chưa từng làm việc với cảnh sát bao giờ.”

“Anh chỉ cần nói cho tôi biết sau khi xuống đường đi bộ ở phố Chiêu Dương, Vương Vỹ đi đâu thôi”

Nghe thấy vậy, Trần Đại Sơn bèn cảm thấy có chút đau đầu, lắc đầu lia lịa nói: “Anh ta đi đâu tôi thực sự không biết, nhưng mà.”

“Nhưng mà cái gì?” Dương Lạc có chút vội, đáp án ở ngay trước mặt rồi.

“Trước ngày đón Vương Vỹ một ngày có người gọi cho tôi một cuộc.” Trần Đại Sơn vì bản thân có thể an toàn rời khỏi sở cảnh sát.

Kể hết tất cả những việc bản thân đã trải qua ra.

Đêm trước ngày đón Vương Vỹ, Trần Đại Sơn đã nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

“Giọng nói của người trong điện thoại cực kỳ lạ, lạnh lùng lắm.” Trần Đại Sơn liên tục nói: “Anh ta nói tôi nếu hôm sau tới gần cổng sở cảnh sát thì sẽ nhận được một đơn hàng rất lớn.”

Nghe thấy điều này, Giang Thành và Dương Lạc đều cảm thấy rất ngạc nhiên: “Vậy ra là người đó sắp xếp anh tới đón Vương Vỹ sao?”
Bình Luận (0)
Comment