Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 45


Cái gọi là “Bí kíp tình yêu” này do năm thằng con trai cùng ngồi lại viết, trong đó có Sầm Dương là người viết chính.

Chữ viết thì xiều xiêu vẹo vẹo như gà bới, nội dung đọc vào đủ khiến người ta đỏ mặt lên xuống, quan trọng nhất chính là: năm vị tác giả này đều là cẩu độc thân chính hiệu, vậy nên độ tin cậy nên so với âm vô cùng.
Hứa Sí nhìn từ chiêu thức “Mánh nhỏ tán gái” sang “Chuyện tình liêu nữ”, anh đọc tới đâu da gà nổi lên tới đó, chứ nói chi là áp dụng với Ôn Du.
Sầm Dương cực kỳ tự tin với bản thảo đã được chỉnh sửa lại này, anh còn thích thú làm dáng với đám bạn của mình, còn không quên hất tóc mái, chậm rãi nói: “Em hoàn mỹ như vậy, nhưng vẫn còn chút khuyết điểm.”
Người bạn kia còn hùa theo vặn vẹo thân mình: “Khuyết điểm gì vậy?”
Anh tới gần một bước, rặn từng một: “Thiếu, anh.”
Mấy người bạn tốt vây xem xung quanh ai nấy cũng đều vừa buồn nôn vừa vỗ tay: “Đủ tởm đủ nhớt rồi đấy, Sầm Dương cậu thật tuyệt vời!”
Hứa Sí ngồi xem mà mặt đen kịt, anh không thể mặt dày như vậy được, không thể nào nói lời này trước mặt Ôn Du được.

Sầm Dương thấy anh không thích kiểu này, liền cầm quyển “Bí kíp tình yêu” lên lật sang vài trang khác.
“Anh Sí à, nếu cậu không thích mấy lời cưa cẩm sến súa đó, tụi em còn mấy phương án dự phòng khác.

Nếu thật sự là một thằng con trai sẽ không đời nào nói mấy câu dư thừa đó đâu, trực tiếp ra tay luôn.

Chỉ có hành đồng mới là cách chứng minh nhanh nhất.” Cậu ta vừa nói vừa làm ra vẻ cắt cổ họng: “Sau một tuần thức trắng để cày mười mấy bộ phim Hàn xong, tụi tớ phát hiện kịch bản được dùng hiệu quả quay đi quay lại cũng chỉ có: Nhìn nhau đắm đuối, sờ đầu, hôn kabedon.

Chỉ cần cậu dùng một loại tùy ý cũng có thể khiến nửa kia đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, muốn ngừng mà không được.”
Vừa nghe “kabedon” cả người Hứa Sí cứng đờ, bên tai còn có hơi phiếm hồng.

Kẻ vô tư như Sầm Dương căn bản không nhìn thấy được chi tiết này, cậu đi tới chỗ bảng đen: “Tụi tớ đã nghĩ tới viễn cảnh cậu sẽ dùng hết mấy chiêu thức này luôn rồi, nên là cậu nhất định phải học tập cho tốt đó.”
Cậu ta vừa nói vừa đứng sát vào bảng đen, còn cố tình cong đầu gối làm cho bản thân thấp xuống một chút: “Cậu phải đi xem thời khóa biểu trực nhật đi nha, đặc biệt là phải ngó luôn của Ôn Du ấy.

Con gái lúc lau bảng thường có xu hướng không lau tới mấy chữ trên cao, lúc này cậu có thể bất ngờ đứng sau lưng Ôn Du, sau đó từ từ lấy khăn lau từ trong tay cậu ấy… tch cậu đừng có thất thần nữa đi, nhanh chân tới đây diễn với tớ nè.”
Hứa Sí vậy mà cũng nghe theo chậm rãi đứng dậy, gương mặt lạnh nhạt cầm lấy khăn lau bảng.
“Bây giờ con gái thường sẽ cảm thấy rất kinh ngạc rồi xoay người lại, cậu phải nhớ kỹ, không được để người ta chạy mất, vươn tay trái lên áp sát vào bảng rồi giam luôn cô ấy trong lồng ngực, tay còn lại vẫn để lau bảng như cũ sẽ tạo được một cú áp sát tường hiệu quả.

Rồi nhá, cậu có thể để cái khăn lau xuống, dùng tay không vuốt nhẹ đầu cậu ấy, dịu dàng nói: Đồ ngốc, phấn rơi hết lên đầu cậu rồi này.”

Hứa Sí nghiêm túc hỏi lại: “Nhưng tay tớ cũng dính phấn, nếu sờ như vậy, có khác gì cọ bẩn lên người cậu ấy?”
“Trọng điểm là phủi phấn hả? Không phải? Quan trọng chính là cậu sờ đầu người ta! Có người con gái nào mà chịu nỗi sự dịu dàng này cơ chứ?” Dạy dỗ một tên thẳng nam như này, Sầm Dương hận không tả nỗi, tiếp tục tận tình chỉ bảo: “Sau khi cậu sờ xong, Ôn Du nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thẹn thùng, lúc này cậu không cần nói chuyện gì cả, im lặng, thâm tình nhìn cậu ấy, bốn mắt nhìn nhau, và…”
Đám bạn bè vây quanh ai cũng đồng loạt “Ồ” một tiếng kinh ngạc, đến khi cốt truyện sắp bước vào giai đoạn gây cấn, tên Sầm Dương cười đắc ý thế mà khựng lại, hình như ngoài cửa lớp có ai đó quen quen.
Cô gái nhỏ nhắn, bởi vì khiếp sợ mà hai mắt trừng lớn, càng nhìn càng thấy quen.
Lập tức một cái tên vụt qua tâm trí cậu, biểu tình tức khắc như thể mọi thứ sụp đổ.
Hôm nay Ôn Du định tranh thủ giờ ra chơi sửa lại bài viết Tiếng Anh rồi mang sang cho Hứa Sí, không ngờ bản thân vừa mở cửa lớp mười đã nhìn thấy khung cảnh kinh thiên động địa này rồi.
…năm sáu thằng con trai chăm chú nhìn: Hứa Sí hai tay ép sát Sầm Dương vào bảng đen lớp học, hai mày chau lại, biểu tình vừa có chút lạnh nhạt vừa có phần không kiên nhẫn, dường như vì muốn lắm nhưng không lấy được nên tức giận; còn Sầm Dương đứng đối diện như cô gái nhỏ thẹn thùng, khóe miệng mỉm cười thấp giọng nói: “Hôn tớ.”
Những điều cô chứng kiến này có thể nói là vượt quá tầm nhận thức của cô rồi, đầu óc Ôn Du đùng một cái như muốn nổ tung.
… Cô hình như đã nhìn thấy thứ không nên thấy.
Mọi người thấy biểu tình Sầm Dương hình như đang nhìn về một hướng khác, tất cả mọi người vô tri đồng loạt nhìn theo.

Lúc mọi người chạm mắt nhau như thể thời gian ngừng lại, không ai nói nên lời.
Một giây sau, lớp mười như nổ tung.
“Chị….

bạn học Ôn Du nghe tớ giải thích nha, sự việc không như cậu nghĩ đâu!”
“Anh Sí với Sầm Dương là đang tập diễn kịch với nhau thôi! Hết thảy đều giả đó!”
“Bọn họ trong sạch aaaaaaa!”
Cô gái đứng trước cửa nghe những lời này không khác lời biện hộ là mấy, xấu hổ liếc ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Sí, sau đó lùi về phía sau một bước: “Ôi, là tớ quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục đi.”
Cô vừa dứt lời đã thẳng cẳng chuồn mất, mặc kệ mấy lời giải thích của đám con trai lớp mười.

Sầm Dương nhìn gương mặt đen như đít nồi của Hứa Sí, chỉ biết cười gượng: “Bị cậu ấy thấy rồi, chắc chiêu này không dùng được nữa rồi, hahaha.”
Éc ô éc anh đi, có nghĩ anh cũng không dám nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này đâu!
*
Thua keo này ta bày keo khác, rất nhanh cũng đến cuối tuần, Sầm Dương quyết định nhá nhẹ Hạ Tiểu Hàn, bàn bạc với cô cùng tạo một cuộc gặp mặt bất ngờ cho Hứa Sí với Ôn Du ở công viên trò chơi.
Anh chọn địa điểm ở nhà ma, trong phim Hàn có nói, thứ dễ tạo sự bùng nổ hóa học nhất đều diễn ra tại đây.

Tối lửa tắt đèn, trai đơn gái chiếc, dù tám chữ này hàm chứ biết bao lãng mạn nhưng điều anh lo nhất chính là sợ Hứa Sí sẽ theo bản năng mà nhào lên đấm cho mấy ông chú nhân viên mấy quyền mất.

Hạ Tiểu Hàn cũng rất nhọc lòng với chuyện tình cảm của hai vị này, vậy nên vừa nghe lời đề nghị đã lập tức đồng ý.

Còn thông đồng với Sầm Dương sẽ vô tình gặp nhau trước nhà ma, đã vậy còn ra vẻ như bất ngờ lắm: “Ối cha cha, đây không phải là Hứa Sí với ai kia sao? Chào nhé!”
Hóa ra kẻ tệ bạc này, tới tên cậu cũng không nhớ nỗi sao!
Khóe miệng Sầm Dương giật giật, phối hợp diễn xuất với cô: “Sao các cậu cũng ở đây vậy? Đúng là duyên phận nha!”
Cái nét diễn này so với việc trúng vé số giải độc đắc có khi còn vui hơn, Hứa Sí nhìn cũng biết hết thảy là sắp đặt của bọn họ rồi.
Khó trách, cái tên tới phim kinh dị còn không dám xem như Sầm Dương mà cũng có ngày đề nghị đi nhà ma.
Ôn Du lại không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ cảm thấy thú vị còn không quên chào hỏi bọn họ.

Ánh mắt Hạ Tiểu Hàn thấy thời cơ có vẻ chín muồi, lập tức đá mắt sang Sầm Dương: “Đúng lúc thật đó, nãy tớ có thấy thông tin sự kiện dành cho mấy cặp đôi ngay tiệm trà sữa trước cổng khu vui chơi, có ai muốn tham gia với tớ không nào?”
Sầm Dương nghe thế tiếp lời: “Tớ tớ tớ! Ùi ôi tớ khát chết mất thôi! Tự nhiên cũng không còn muốn chơi nhà ma này nữa.”
“Hay là hai bọn tớ đi mua trà sữa trước, các cậu vào trong trước đi nha.” Cô hoàn toàn không cho Ôn Du bất kỳ cơ hội nào để trò chuyện, còn không quên ném cái nhìn đầy hàm ý cho Hứa Sí: “Chị đây giúp ngươi được tới đây thôi, còn lại phải tự lực cánh sinh đi.” Còn không quên lôi kéo Sầm Dương chạy đi, “Tiểu Du không cần chờ tớ đâu nhé!”
Sau đó hai người bọn họ gấp rút chạy đến chỗ tiệm trà sữa, tuy đi mua trà sữa chỉ là cái cớ nhưng mỡ trước mặt mèo nỡ không hốt sao.

Hạ Tiểu Hàn vui vẻ gọi một ly sương sáo, vừa cùng Sầm Dương bước chân ra khỏi quán đã cảm thấy một ánh nhìn rực lửa từ xa đang chăm chú chĩa về mình.
Người đó diện áo sơ mi trắng, khí chất sạch sẽ mát lạnh rất giống với một người mà cô quen biết, cô nghiêng đầu nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là Lục Ninh.
Sắc mặt Lục Ninh vô cùng tệ, ánh mắt luôn trầm tĩnh bây giờ còn thêm một tầng sương lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, anh vô cảm nhìn Hạ Tiểu Hàn.
Bên cạnh cô còn có Sầm Dương.
Cái banner “Dành riêng cho cặp đôi, mua 1 tặng 1” đằng sau họ lúc này lại chói lóa vô cùng, Hạ Tiểu Hàn bất giác run lên, không kịp nghĩ ngợi mà giải thích ngay: “Cậu ta… thực ra chỉ là một công cụ thôi, cậu đừng hiểu lầm!”
Sầm Dương:???
Gì vậy, lúc nãy còn nói mãi là đồng đội đồng cam cộng khổ làm ông mai bà mối mà!
Thấy Lục Ninh không nói gì, cô càng lo lắng vội vã chạy tới bên anh, vươn tay không chọc chọc khóe miệng anh: “Cậu cười một cái đi mà.”
Lục Ninh bất đắc dĩ thở dài, sau đó hỏi lại: “Cậu với cậu ta tới công viên trò chơi làm gì vậy?”
Ngữ khí này, Sầm Dương như sắp bị chìm trong hũ dấm chua loét, không ngờ top một trường cũng có lúc ủy khuất như vậy, hệt chú mèo cao ngạo làm nũng vậy.
“Không phải đâu! Là tớ đưa tiểu Du tới, rồi đột nhiên muốn uống trà sữa.

Vừa hay gặp phải cậu ta với Hứa Sí đi chung, rồi kết bạn cùng tới đây.” Cô thấy thái độ Lục Ninh bắt đầu có dấu hiệu hòa hoãn hơn, đưa tay nhét ống hút vào miệng anh, mí mắt cong cong: “Cho cậu trà sữa nè.”

Bọn họ đứng rất sát nhau, Hạ Tiểu Hàn đôi lúc nói chuyện sẽ mang theo chút hương sữa thoang thoảng, không cần tốn nhiều sức cũng có thể dễ dàng rót mật vào tim anh.
Lúc trước Lục Ninh còn đang không vui nhưng thấy nụ cười của cô, mọi buồn phiền nháy mắt biến mất, chỉ rũ mắt cười nhạt: “Tớ đưa Lục Vi tới đây chơi, cậu có muốn gặp em ấy không?”
Lục Vi là em gái chỉ mới sáu tuổi của anh, ngày thường rất thích chơi với Hạ Tiểu Hàn, không những vậy còn luôn miệng gọi cô là chị gái.

Nghe vậy Hạ Tiểu Hàn đồng ý ngay, không chút lưu tình quay lại tạm biệt với tên Sầm Dương đang đứng như trời trồng đằng kia: “Ây da, đồng đội của tôi ơi, tôi đi trước nhé! Tôi sẽ nhắn lại với tiểu Du sau.”
Bạn học Sầm Dương ngơ ngác trước con gió đầu hè, ánh nắng phủ lên người cậu trông vô cùng cô đơn.
Cậu vẫn luôn cho rằng Hạ Tiểu hàn cũng là cẩu độc thân giống mình, sau khi miễn cưỡng bị ép cho một mớ cơm chó mới nhận ra một điều… đã nói cùng làm hai kẻ độc thân vui tính, ai ngờ lại đang mập mờ với học bá, hây da con gái bây giờ đều là dân lừa đảo.
Hừ, rõ ràng là bộ phim tình cảm của năm người, nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng có tên anh.*
*Đây là lời trong bài hát “Luôn luông tĩnh lặng” của A Sang, thực ra câu chính xác là “Rõ ràng là bộ phim tình cảm của ba người” nhưng đã bị Sầm Dương (hay hiểu là tác giả) lái lại thành “năm người”
*
Mặc kệ tình huống bên Sầm Dương có gà bay chó chạy thế nào, Ôn Du và Hứa Sí vẫn rất đâu vào đấy mua vé rồi đi vào nhà ma.
Bên trong nhà ma không khí vô cùng ảm đạm, Ôn Du vừa bước vào liền có chút rén, Hứa Sí duỗi tay ra nhưng cô lại chỉ nắm chặt ống tay áo.
“Hôm đó tớ với Sầm Dương…” Anh nói rồi dừng một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Cậu ta đang theo đuổi con gái, tớ với cậu ta chỉ là diễn tập chút thôi.”
Ôn Du cười: “Câu này cậu nói lần thứ năm rồi đấy!”
Cô còn chưa kịp cười, bên tai đã truyền tới giọng nữ khàn khàn rên rỉ, ngay lập tức dưới chân trào tới một tràn khí lạnh, cổ chân bị một bàn tay thình lình nắm lấy.
Lông tơ sau lưng Ôn Du dựng đứng cả lên, quyết định mặc kệ hết thảy, hét lên một tiếng rồi ôm lấy cánh tay Hứa Sí.
Người đang được ôm kia vốn không hề sợ hãi mấy con ma pha kè đó nhưng lại bị cái thét bất ngờ này của cô dọa cho hú hồn, hô hấp cũng chậm một nhịp.
Mãi một lúc sau Ôn Du mới ý thức được tư thế mình lúc này có bao nhiêu phần mờ ám, vừa sợ vừa ngại cô càng không dám nhúc nhích gì thêm.

Đột nhiên một tầng hơi ấm phủ lấy đỉnh đầu cô, bàn tay thiếu niên bên cạnh cẩn thận xuyên qua từng cọng tóc một, chậm rãi xoa.
Giọng anh cũng trầm hơn rất nhiều, gần như hòa vào không gian bóng tối xung quanh: “Đừng sợ.”
Điều Ôn Du không nhìn thấy được chính là: bênh cạnh lời nói dịu dàng đó là ánh mắt sắc như dao phóng tới người nhân viên vừa mới dọa cô kia, mà người ta dù sao cũng xem qua biết bao bộ phim kinh dị rồi nhưng vẫn bị ánh mắt này làm cho sợ khiếp, khẽ rúm người lại trốn vào một góc.
Cô sợ giây tiếp theo sẽ bị anh ta tẩn cho một trận mất! Cô cũng chỉ hoàn thành bổn phận hù ma của mình thôi mà, sao trên đời lại có người con trai lạnh lùng với phụ nữ như thế cơ chứ!
Mấy ải tiếp theo thuận lợi ngoài dự đoán.
Hứa Sí từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì bộ dáng: né xa một chút.

Bất kỳ gặp ai anh cũng đều nâng cao nấm đấm tặng kèm cái nhướng mày và nụ cười lạnh, toàn bộ đủ để gửi thông điệp tới bọn họ rồi: “Tới đây đi, nắm đấm của tôi đang chờ cậu đây.”
Nhìn cũng đoán được anh là kiểu người có thể liều tất cả xông lên đánh nhau, vậy nên lúc tức giận tính tình cũng tự nhiên trở nên rất đáng sợ.

Dọa không ít nhân viên, bọn họ chỉ dám đứng từ xa lâu lâu ré lên vài giọng nhỏ xíu.
Tới ma còn sợ, nói chi tới bọn họ.
Kỳ lạ nhất chính là, cũng một phần Ôn Du đang nhắm mắt không thấy được biểu cảm không khác gì quỷ Sa- tan của anh nhưng lại nghe anh luôn miệng trấn an cô, gương mặt đậm mùi sát khí vừa đi vừa kể chuyện cười.Hai hình ảnh mâu thuẫn vô cùng.
Ôn Du nghe anh nghiêm túc kể chuyện cười đến mức đôi lúc cũng phải bật cười, còn không quên đùa lại vài câu: “Tớ nghe nói nhà ma này kinh khủng dữ lắm, giờ đi thật mới thấy cũng không giống lời đồn là bao.”

Một đám nhân viên trong góc nghe vậy ai cũng đều tỏ vẻ phản đối kịch liệt: Rõ ràng là do bạn trai cô quá khủng bố đi! Chúng tôi cũng cố gắng hết sức rồi!
Chân Ôn Du mềm nhũn đi ra, nói đúng hơn là được Hứa Sí kéo ra.

Mới đi vài bước đã nhận được tin nhắn từ Hạ Tiểu Hàn: “Tớ vô tình gặp Lục Ninh nên đi đây, chị em bảo trọng!”
“Sầm Dương nhắn tới bảo là cậu ấy về nhà rồi.” Hứa Sí nhìn cô, mấy lời cưa cẩm sến súa mấy bữa nay nạp được vào đầu đột nhiên biến mất không thương tiếc, anh suy nghĩ một lúc rồi khẩn trương hỏi: “Cậu có muốn chơi nữa không?”
Mặc dù Ôn Du vẫn còn khá sợ hãi nhưng lại vỗ ngực cười: “Đương nhiên rồi.”
Thật ra Hứa Sí chưa bao giờ tới công viên giải trí.
Lúc còn nhỏ cha mẹ anh cũng đang trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp nên càng không có thời gian chơi với anh; đến khi sự nghiệp tốt lên một chút mẹ anh lại đột ngột qua đời, cũng từ đó quan hệ giữa anh vừa Hứa Kiến Dương cũng ngày một rạn nứt hơn.
Về sau, càng lớn anh càng gia nhập mấy thú vui khác như đánh nhau chơi đùa, không còn nghĩ tới việc sẽ đến những nơi trẻ con như này nữa.
Nhưng mỗi khi anh ở bên Ôn Du, lại có suy nghĩ mấy thứ trẻ con này coi vậy mà cũng đáng yêu phết đấy chứ.

Cho dù là có nghe cô gào thét chói tai inh ỏi lúc ngồi trên thuyền hải tặc* hay lúc cô mỉm cười rạng rỡ khi lấy được con gấu bông nhỏ cũng đều khiến anh vui vẻ.
*Thuyền hải tặc này mọi người có thể hiểu như mấy trò mạo hiểm hình dạng cái thuyền á quí dị ^^
Hứa Sí vừa đi vừa nghĩ, có lẽ điều anh thích không phải là do mấy trò chơi tuổi thơ này mà là bên cạnh mình có cô.
Chỉ cần cô bên cạnh, anh sẽ vô thức không khống chế được mỉm cười.
Trò cuối cùng họ quyết định chơi đu quay, một khi xoay lên tới đỉnh là có thể ngắm nhìn toàn bộ khu vui chơi rồi.
Trời nhá nhem tối, những ngày đầu mùa hạ phảng phất vài đám mây mỏng, vài ngôi sao chơi trốn tìm với với nhau, đôi lúc vầng trăng lưỡi liềm như cũng muốn hòa nhịp, thoắt ẩn thoắt hiện.
Ôn Du cảm thấy có hơi mệt, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khép hờ mắt.

Hứa Sí cũng nghiêng đầu, nhưng thay vì nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài anh lại lặng lẽ thưởng thức khuôn mặt cô, chỉ nhìn lặng im không nói.
Bánh xe quay tổng cộng hai vòng, tổng thời gian cũng gần nửa tiếng.

Vừa mới quay xong vòng đầu tiên Ôn Du liền cảm thấy buồn ngủ, hai mắt mở không lên, không nhanh không chậm rơi vào giấc ngủ.
Hứa Sí bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, cũng bắt chước Ôn Du: chống tay lên má nhìn cô.
Hàng lông mi cô vừa dài vừa mỏng, hệt như cánh bướm chậm rãi khép lại, dưới mắt tỏa ra một bóng sương mờ ảo, lúc cô khẽ run lên, tựa hồ có thể xẹt qua trái tim anh.
Hứa Sí mơ hồ nhớ tới câu Sầm Dương từng nói: “Nếu có thể hôn người con gái mình thích ngay đỉnh vòng đu quay, cả hai sẽ bên nhau trọn đời.”, nhưng anh cuối cùng vẫn không hôn cô, chỉ nín thở một chút chạm lên thái dương Ôn Du.
Sau đó bàn tay thuận thế lướt xuống, như thể đang phác lại khung cảnh thiếu nữ ngủ say trong rừng vậy.

Anh chạm đến vài cọng tóc mai của cô, còn có gò má ấm áp, tất cả mềm mại như thạch trái cây hay bông mềm vậy.
Đến khi bánh xe lên tới đỉnh, đúng lúc Hứa Sí đang mơn trón cánh môi đỏ bừng của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve viền môi ấy một lát rồi luyến tiếc dời đi.
Nhất định là Ôn Du đang mơ một giấc mộng rất đẹp, cho nên khóe miệng không chủ được mà khẽ cười..

Bình Luận (0)
Comment