Vừa nghe tới hai chữ "hóa thạch", hai mắt Trương Thắng phát sáng như biến thành một con người khác.
"Ngày 2 tháng 12 năm 1929, trên núi Long Cốt ở Chu Khẩu Điếm của Bắc Kinh, nhà nhân chủng học Trung Quốc Bùi Văn Trung lần đầu phát hiện hộp sọ hoàn chỉnh của Người Bắc Kinh có niên đại khoảng nửa triệu năm. Năm 1936, dưới sự chủ trì của nhà khảo cổ học Trung Quốc Giả Lan Pha, ba hộp sọ của người Bắc Kinh hoàn chỉnh khác và một xương hàm dưới lần lượt được khai quật ở Chu Khẩu Điếm. Theo nghiên cứu về các di tích văn hóa, người Bắc Kinh sống cách đây khoảng 200.000 đến 700.000 năm, kích thước não trung bình là 1088cm3 (kích thước của não người hiện đại là 1400cm3). Người ta ước tính chiều cao của người Bắc Kinh là 156cm ở nam và 150cm ở nữ. Người Bắc Kinh sống ở thời kỳ đồ đá, là người cổ đại sử dụng lửa sớm nhất và có thể săn thú lớn. Tuổi họ của họ khá ngắn. Theo thống kê, 68,2% chết trước 14 tuổi, sống hơn 50 tuổi chưa đến 4,5%..."
"Chủ nhiệm Trương, câu hỏi của đồng chí cảnh sát anh trả lời đi, mấy điều anh vừa nói bây giờ không còn quan trọng nữa!" Giám đốc Chu ngắt lời, đang định giải thích với Khúc Mịch vài câu thì thấy Trương Thắng có vẻ bực bội.
"Giám đốc, sao ông có thể nói như vậy? Hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh sao có thể không quan trọng chứ! Phát hiện di chỉ hóa thạch của người Bắc Kinh là sự kiện trọng đại trong nghiên cứu nhân học cổ đại. Đến nay vẫn chưa có nơi nào lưu lại nhiều dấu tích của con người, nền văn hóa và hóa thạch cổ đại như ở Chu Khẩu Điếm. Người Bắc Kinh tuy không phải loài người sớm nhất nhưng lại được xem là đại diện cho của giai đoạn từ vượn tiến hóa đến con người, thế nên hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh vô cùng quý giá. Cũng chính vì vậy mà nó trở thành thứ các nhà đầu cơ và đế quốc thèm muốn. Hộp sọ được Bùi Văn Trung khai quật đã bị mất tích một cách bí ẩn trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật, vụ việc đã gây chấn động cả thế giới. Từ những năm 1950, người ta tiếp tục tìm kiếm nhưng tiếc là không có kết quả. Vụ việc ngày càng thu hút sự chú ý của nhiều người. Tôi tin rằng tương lai không xa, hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh sẽ được trả về tay những người thực sự hiểu giá trị của chúng."
Nghe Trương Thắng luyên thuyên không ngừng, giám đốc Chu chỉ biết lắc đầu. Trương Thắng này chỉ cần rảnh rỗi là lại lải nhải việc hộp sọ của người Bắc Kinh biến mất, lúc thì nói bị người Nhật Bản đưa đi, lúc thì nói đã chìm vào đáy biển cùng quân hạm của Mỹ. Nếu không phải anh ta có bằng cấp và có chút lai lịch thì ông ta đã điều Trương Thắng tới nơi khuất mắt mình rồi.
Khúc Mịch nghe Trương Thắng nghiêm túc trình bày hết, mới hỏi: "Thế chủ nhiệm Trương nghĩ ai mới là người hiểu giá trị thực sự của hóa thạch hộp sọ."
"Đương nhiên là các nhà nhân chủng cổ đại rồi! Bọn họ mới là những người hiểu rõ giá trị của nó, chỉ khi nằm trong tay họ, hóa thạch mới được nghiên cứu đa chiều và coi trọng."
Lục Li cũng lắc đầu, tên đàn ông này chỉ sợ bị hóa thạch đầu độc rồi, ai mà chẳng biết những người khai quật hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh đều đã qua đời chứ.
Nhưng Khúc Mịch nghe xong lại gật đầu, sau đó bảo Trương Thắng quay về làm việc.
"Giám đốc Chu, Trương Thắng còn người nhà không? Bình thường anh ta cũng... Đặc biệt như vậy sao? Anh ta hay tiếp xúc với những ai?" Đây là lần đầu tiên Khúc Mịch dùng từ ngữ khách sáo biểu đạt sự tôn trọng với người làm nghiên cứu.
Nghe Khúc Mịch hỏi, giám đốc Chu lập tức trả lời: "Tính cách Trương Thắng có hơi kỳ lạ, ba năm trước cậu ta ly hôn, con gái ở với vợ trước. Cậu ta không thích kể về gia đình, bình thường chỉ có một mình, nghe nói bố mẹ mất sớm, không có qua lại với bạn bè thân thích nào."
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, làm việc ở viện bảo tàng hơn hai mươi năm nhưng chỉ được lãnh đạo dùng hai câu để khái quát cuộc sống và công việc, không thể không thừa nhận là người khác thường.
"À đúng rồi." Giám đốc Chu đột nhiên nhớ ra một người, "Mấy tháng trước có một người đàn ông tới tìm cậu ta. Tôi thấy Trương Thắng kéo người đó ra phía sau cầu thang, chắc là có chuyện bí mật gì muốn nói.
"Người đó trông như thế nào?" Khúc Mịch nhíu mày.
"Cao lớn, ăn mặc bình thường, còn đeo mũ lưỡi trai. Tôi thấy trên cánh tay hắn có một hình xăm màu đen, chả biết là rồng hay vượn, nói chung ấn tượng đầu tiên là không phải người tốt, hơn nữa rõ ràng không một kiểu người với Trương Thắng nhưng có vẻ hai người đó biết nhau, nói không chừng là bà con xa."
"Hắn ta chỉ tới một lần? Không ghi tên ở phòng an ninh sao?" Khúc Mịch hỏi.
"Trương Thắng đích thân đi đón hắn, bảo vệ ngoài cửa đương nhiên sẽ không ngăn cản. Chỗ chúng tôi thỉnh thoảng có cũng có đồng nghiệp dẫn bạn bè người thân đến đi một vòng trong viện bảo tàng, đỡ phải tốn phí vào cổng, chỉ cần không gây ảnh hưởng thì tôi đều ngầm đồng ý, dù gì chỗ tiền chúng tôi tiền lương không cao phúc lợi cũng không có. Tôi nhớ chỉ gặp hắn một lần, hắn ta rất đặc biệt, hơn nữa đó là lần đầu tiên Trương Thắng dẫn ai người vào viện bảo tàng nên tôi nhớ rất rõ."
"Nếu cho ông gặp lại ông có thể nhận ra không?"
"Hắn ta kéo mũ lưỡi trai xuống thấp nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt, dù hắn có đứng trước mặt tôi tôi cũng chưa chắc nhận ra." Giám đốc Chu lắc đầu, dừng mấy giây lại nói, "À, tôi thấy sau tai hắn có mụn cóc, trên mụn cóc đó còn mọc lông."
"Bên nào?"
"Ben phải! Chi tiết này tôi dám khẳng định."
Khúc Mịch bảo giám đốc Chu bảo mật cuộc nói chuyện hôm nay, sắp xếp nhân lực theo dõi Trương Thắng, ngoài ra phái người điều tra những kẻ có mụn có phía sau tai trái.
Cuộc sống của Trương Thắng vô cùng đơn giản, ngày nào cũng từ nhà đến chỗ làm, tan làm thì mua ít đồ ăn ven đường về. Anh ta không hề có thú vui vào ban đêm, về đến nhà là không ra ngoài nữa, cũng không có ai tới chơi. Lưu Tuấn và Hách Minh chia nhau giám sát anh ta hai ngày vẫn không có phát hiện.
Cố Thành điều tra được số điện thoại đăng ký bằng tên của Trương Thắng, điều tra lịch sử liên lạc, trong đó chỉ có số của giám đốc Chu, phòng bảo vệ, quán ăn và vợ trước của anh ta.
"Thử liên lạc với vợ trước của anh ta xem, hẳn là sẽ có phát hiện." Nhìn nhật ký liên lạc với Trương Thắng, đích thân Khúc Mịch gọi điện.
Vợ trước của Trương Thắng tên Mã Lệ, hiện đang cùng con sống ở thành phố khác. Nhà lúc ly hôn để lại cho Trương Thắng, tiền tiết kiệm chị ta lấy đi, một đồng nuôi con cũng không cần. Vừa nghe Khúc Mịch nói muốn tìm hiểu về Trương Thắng, chị ta lập tức không còn khách sáo nữa.
"Anh ta là đồ tâm thần, chuyện của anh ta không liên quan đến tôi!"
"Có vẻ như mấy năm kết hôn với anh ta chị gặp rất nhiều khó khăn."
Khúc Mịch tỏ ra đồng cảm, Mã Lệ lập tức buông bỏ phòng bị, kể hết cho Khúc Mịch nghe.
Chị ta và Trương Thắng tự do, thời đi học thành tích học tập của Trương Thắng rất tốt, luôn là lớp phó học tập. Khi đó chị ta còn trẻ nên coi anh ta là thần tượng, cho đến khi Trương Thắng tốt nghiệp đại học, chị ta không màng sự phản đối của người nhà mà kết hôn với anh ta, còn theo anh ta đến Nam Giang định cư.
Sau này cuộc sống hôn nhân của hai người không thể tiếp tục nữa nên mới đi đến bước ly hôn.
"Trong mắt anh ta chỉ có đống rách nát kia, tranh ảnh hóa thạch treo đầy nhà. Tôi sinh con ở cữ, anh ta cũng mặc kệ không quan tâm, mọi việc trong nhà từ chăm con đến nấu ăn giặt đồ đều là tôi lo. Con lỡ tiểu lên đống tranh ảnh của anh ta, anh ta còn nổi giận với tôi! Trước đây tôi không màng tất cả để ở bên anh ta, tôi không muốn để mọi người thấy mình đã sai, nhưng kiên trì bao nhiêu năm cuối cùng tôi vẫn phát hiện mình chẳng là gì trong lòng anh ta cả. Tôi và con còn không bằng một cái răng động vật, một cục đá không biết chớp mắt nữa. Anh ta thế mà muốn lấy hết tiền tiết kiệm để tìm hài cốt người chết. Tôi mới nghe đã sợ chứ đừng nói là đồng ý. Cứ như thế, chúng tôi quyết định ly hôn, nhà để lại cho anh ta, tôi dẫn con cầm tiền tiết kiệm về nhà mẹ. Anh ta muốn bán nhà thì cứ bán đi, tôi không bao giờ quan tâm nữa."
"Hài cốt người chết? Có phải hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh không?" Khúc Mịch cau mày.
"Tôi không biết, dù gì anh ta nói gì tôi cũng không nghe hiểu. Sau khi ly hôn chúng tôi rất ít liên lạc, thỉnh thoảng anh ta gọi điện nói chuyện với con gái vài câu. Tôi nghe con gái kể anh ta không bán nhà, nói là để lại cho con bé." Nhà của Trương Thắng do chính quyền cấp, có bán cũng không được bao nhiêu tiền.
"Chồng trước của chị quen một người đàn ông cao lớn, trên cánh tay có xăm hình, sau tai phải có mụn nhọt có mọc sợi lông bên trên, chị từng gặp người đó chưa?"
"Con người anh ta rất quái gỡ, bố mẹ mất sớm, cũng không có bạn bè gì." Mã Lệ ở đầu bên kia im lặng một lúc, mới nói, "Chúng tôi kết hôn chỉ mời hai bàn, khi đó đúng là có một người như vậy, tôi nghe Trương Thắng giới thiệu hắn là em họ."
"Chị có nhớ tên hắn không?"