Trong cuộc đời này điều Phác Nhã ghét nhất chính là bị người ta đối xử như con nít, có nằm mơ cô ta cũng muốn trở thành một người trưởng thành thật sự, một cô gái xinh đẹp.
Lời Khúc Mịch nói đụng chạm tới vị trí sâu nhất trong nội tâm của cô ta khiến những vết thương đã kết vảy nay lại chảy máu.
Cô ta trừng mắt nhìn Khúc Mịch. Thấy cô ta như vậy, Thương Dĩ Nhu cũng sợ hãi, biểu cảm dữ tợn này chẳng khác nào ác quỷ, nào giống một đứa con nít chứ.
Sau mấy phút, cô ta hít một hơi thật sâu, hừ lạnh: "Đội trưởng Khúc, phép khích tướng của anh không có tác dụng với tôi đâu!" Sau đó cô ta nhắm mắt, không thèm nhìn Khúc Mịch.
"Cô định dùng sự im lặng để đối kháng à?" Khúc Mịch khẽ cười, "Nếu cách này dễ dùng như vậy, chẳng phải trên dưới đội hình sự đều trở thành những kẻ ăn không ngồi rồi sao? Tôi thấy cô đáng thương nên vẫn còn chút động với cô, nếu cô không chịu thẳng thắn khai thật thì đừng trách tôi."
Phác Nhã làm như không nghe thấy, mí mắt cũng bất động. Ngay cả bệnh tự kỷ cô ta cũng giả bộ được, nếu đã hạ quyết tâm không nói chuyện, cô ta có thể im lặng mấy ngày liền. Cô ta biết bản thân chỉ bị trục xuất về nước vì tội nhập cư trái phép, hiện giờ đội hình sự Nam Giang không có bằng chứng xác thực, chỉ cần cô ta không thừa nhận, bọn họ chẳng thể làm gì cô ta.
Thấy cô ta như vậy, Khúc Mịch không thẩm vấn nữa, xoay người ra ngoài.
Thương Dĩ Nhu giật mình, đây không phải phong cách của Khúc Mịch! Cô không phải chỉ mới xem Khúc Mịch thẩm vấn lần đầu, dù là tội phạm khó chơi cỡ nào cuối cùng đều phải ngoan ngoãn khai ra. Khúc Mịch luôn tìm được cách đột phá phòng tuyến tâm lý của họ, có thể là thôi miên, có thể là tìm được điểm ý của họ, hoặc là tìm được bằng chứng trong mớ hỗn độn nhưng lại có giá trị dùng làm chứng cứ, khiến họ không thể tiếp tục biện hộ. Nhưng chỉ mới hỏi vài câu đã bỏ đi thì đây là lần đầu tiên.
Cục trưởng Hoàng đứng xem ở bên ngoài cũng thắc mắc, thấy Khúc Mịch đi ra, ông ta vội hỏi: "Sao lại ra đây? Bày ra chứng cứ khiến cô ta á khẩu không trả lời được đi!"
"Cục trưởng Hoàng, ông không xem tài liệu về vụ án hả? Chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào cả, tất cả chỉ là suy đoán của tôi." Khúc Mịch trả lời bâng quơ.
Không có chứng cứ? Khó khăn lắm mới bắt được người từ Mỹ về, không thể chỉ tố cáo cô ta tội nhập cư trái phép thôi được không?
"Không phải DNA của Vương Tuệ kia trùng khớp với cô ta sao? Không phải cậu nói việc vợ chồng nhà họ Vương bị giết hại cũng do cô ta làm à?" Cục trưởng Hoàng cau mày.
"Khẳng định là cùng một người, cô ta không phủ nhận được. Còn về tội giết người thì không có chứng cứ nào hết, hơn nữa theo kết quả điều tra của đội hình sự thành phố Xương Thủ, năm xưa cô ta còn là người bị hại." Khúc Mịch kiên nhẫn giải thích, "Bây giờ cô ta đã hạ quyết tâm giữ im lặng, hết cách rồi, trừ khi..."
"Trừ khi cái gì? Chỉ cần cậu có cách, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ! Còn mấy tháng nữa là tôi về hưu rồi, một ngày còn làm cục trưởng tôi đều phải làm hết chức trách, xử lý tội phạm trái pháp luật là thiên chức của cảnh sát nhân dân chúng ta. Cậu nói đi, có cách gì có thể khiến cô ta mở miệng hả?"
"Nghiêm hình bức cung!"
Nói xong, Khúc Mịch bảo Lưu Tuấn đi với mình.
Cục trưởng Hoàng sợ hãi đuổi theo: "Đội trưởng Khúc, ép cung là biết pháp phạm pháp đấy! Tôi lệnh cậu quay lại, cảnh sát chúng ta phải chỉ được dùng pháp luật và lý lẽ!"
Nghe cục trưởng Hoàng bi thương kêu gào ngoài sân, Mạnh Triết bật cười, Thương Dĩ Nhu cũng cười lắc đầu. Với sự hiểu biết của cô về Khúc Mịch, anh chắc chắn sẽ không tra tấn Phác Nhã. Năm nay cục trưởng Hoàng đã gần sáu mươi còn bị Khúc Mịch dọa, sắp đến thời điểm về hưu, nếu xảy ra chuyện ép cung, người làm cục trưởng như ông ta chắc chắn sẽ chịu liên lụy.
Thấy Khúc Mịch lái xe bỏ đi, cục trưởng Hoàng vừa dậm chân vừa gọi điện. Từ lúc Khúc Mịch làm đội trưởng đội hình sự, ông như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, trái tim chỉ cần yếu ớt một chút là suy sụp. Nhưng Khúc Mịch cứ không nghe máy, cục trưởng Hoàng gọi Lục Li, bảo anh mau đuổi theo Khúc Mịch. Lát nữa nếu Khúc Mịch quay lại, bắt buộc phải cản anh không được tra tấn người bị tình nghi.
Một lúc sau, Khúc Mịch quay lại, tay anh không cầm gì cả, chỉ có Lưu Tuấn xách một cái túi nilon màu trắng, bên trên viết thuốc XX. Thấy thế mọi người đều sửng sốt, không rõ anh muốn làm gì.
"Đội trưởng Khúc của tôi ơi, cậu lại muốn làm gì đây? Không được tra tấn ép cung, cũng không được hạ độc kẻ bị tình nghi đâu. Hay là đây là phương pháp độc nhất vô nhị của cậu? Có phải cho kẻ bị tình nghi ăn xong đối phương sẽ ngoan ngoãn mở miệng khai ra không?"
Khúc Mịch nhìn ông ta, trong mắt hiện rõ hai chữ "đồ ngốc".
Lưu Tuấn lấy hộp thuốc trong túi ra: "Cục trưởng Hoàng, đây là metronidazole và norfloxacin bình thường thôi."
"Thuốc này chữa cái gì? Cho ai uống?" Cục trưởng Hoàng càng hoang mang.
Một thanh niên như Lưu Tuấn chạy vô hiệu thuốc để mua hai loại thuốc này, còn hỏi người bán công dụng của nó.
Cậu vẫn còn nhớ biểu cảm của người bán thuốc lúc ấy: "Không biết thuốc chữa cái gì cũng mua? Cậu đừng uống bừa bãi, thuốc này chữa bệnh phụ khoa đấy."