Khúc Mịch lái xe đưa Thương Dĩ Nhu về nhà, anh lại lấy một bì thư ở dãy ghế sau đưa cô: "Lên lầu rồi xem?"
Thứ gì mà thần bí vậy? Thương Dĩ Nhu nghi ngờ nhận lấy.
"Mau lên nhà đi, ngày mai phải dậy sớm đấy." Khúc Mịch xuống xe giúp cô mở cửa, giục cô lên lầu.
8:30 Cục Dân Chính bắt đầu làm việc, bọn họ đã hẹn nhau 9:00 gặp trước cổng, sau đó cô phải đi làm visa rồi bay qua Canada trước khi khai giảng.
Cô lên lầu, đứng bên cửa sổ nhìn Khúc Mịch lái xe đi, lúc này mới mở bì thư ra.
Bên trong có sẵn visa và một vé máy bay, ngày bay là sáng mai 8:15.
Thương Dĩ Nhu sửng sốt, cái này Khúc Mịch đã chuẩn bị trước. Ngày mai bọn họ hoàn toàn có thể đến Cục Dân Chính kết hôn trước rồi thay đổi kế hoạch bay, nhưng cuối cùng Khúc Mịch vẫn đưa nó cho cô, điều này cho thấy anh sẽ không theo cô đi đăng ký kết hôn.
Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Thương Dĩ Nhu đột nhiên phát hiện mình không hề hiểu Khúc Mịch như tưởng tượng.
Thương Dĩ Nhu cất lại visa vào bì thư, phát hiện bên trong có một bức thư viết tay.
"Tiểu Nhu, ở thời đại phát triển này có di động, máy tính, máy in, nhưng anh vẫn muốn viết một bức thư cho em. Ngày nào anh cũng làm việc với số liệu, thuật ngữ, trước giờ chưa từng nghĩ có một ngày sẽ dùng chữ viết để nói ra cảm nhận trong nội tâm mình. Nhưng đến khi cầm bút, anh lại không biết bắt đầu từ đâu. Mùa đông ở Canada lạnh lắm, còn dài, không được vì đẹp mà ăn mặc ít quần áo, nhất là vào ngày 15 hằng tháng phải uống nhiều nước đường với gừng đỏ vào, kẻo lại đau bụng."
Đọc tới đây, Thương Dĩ Nhu không khỏi đỏ mặt, sao anh biết kỳ sinh lý của cô chứ?
"Giáo sư Wells nổi tiếng là người nghiêm khắc, là học sinh của ông ấy phải chuẩn bị tinh thần nghe mắng và chịu khổ. Anh biết em không sợ những điều đó, nhưng anh lại không nỡ nhìn em mệt mỏi, tủi thân rồi trở về. Nuôi em cả đời cũng không sao, đây là mong muốn của anh mà. Ban đầu anh muốn viết bức thư này thật nhẹ nhàng, thế nên anh không muốn nhắc tới hai chữ ly biệt. Toronto không xa lắm, anh có thể qua thăm em bất cứ lúc nào, đến ngày nghỉ em cũng có thể về. Em không cần quá nhớ anh, nếu không chịu nổi thì có thể gọi video. Sáng mai phải lên máy bay rồi, em thu dọn hành lý đi, anh không dong dài nữa. Anh đã đặt taxi giúp em. Anh không định ra sân bay đâu, kẻo lại buồn. cuối cùng chúc em thuận buồn xuôi gió, khi nào đáp máy bay thì nhớ gọi cho anh."
Bức thư không dài, cũng không nói quá nhiều câu âu yếm, nhưng Thương Dĩ Nhu đọc mà rưng rưng, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Khúc Mịch khi viết bức thư này thế nào. Mỗi một chữ, mỗi một câu đều phải đắn đo suy nghĩ trăm ngàn lần, dòng chữ nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ nhưng lại cho Thương Dĩ Nhu cảm nhận được tình yêu sâu đậm và không nỡ.
"Đúng là tên ngốc."
Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Khúc Mịch, nghe anh ở bên kia "Alo" một tiếng, lại không biết nói gì.
"Gọi điện sao không nói gì thế?" Khúc Mịch mới về nhà, đang thay quần áo.
"Em chỉ muốn nghe tiếng của anh thôi."
"Được, em mở loa đi, anh hát cho em nghe, em mau đi thu dọn hành lý đi." Khúc Mịch đi rửa mặt, sau đó leo lên giường ôm guitar hát.
Mẹ Khúc ở bên ngoài nghe không nhịn được mà mắng, đứa con trai ngốc nghếch này vậy mà lại tiễn bạn gái đi Canada, lần này Thương Dĩ Nhu đi ít nhất phải ba năm, tạm thời bà không thể uống ly trà của con dâu rồi.
Thương Dĩ Nhu xếp quần áo, bên tai là giọng hát của Khúc Mịch. Hành lý của cô không nhiều, đồ sinh hoạt và quần áo đều có thể đến Toronto mua. Tổng cộng cô chỉ có một cái vali nhỏ xách tay và hai cái balo. Lúc này bên Toronto đang là mùa lá phong chuyển đỏ, không quá lạnh.
Cô ngồi trước bàn trà ngoài phòng khách, tay cầm ly cà phê, tiếng hát ở đầu bên kia không biết khi nào đã ngừng, cô cầm di động lên, hỏi: "Khúc Mịch, em... Không đi được không?"
Nhưng người ở đầu bên kia không trả lời.
Chắc là ngủ rồi, dù sao bây giờ cũng đã là 2:00.
Khúc Mịch thấy Thương Dĩ Nhu cúp máy, chần chờ rất lâu mới tắt điện thoại. Khi nãy nghe Thương Dĩ Nhu hỏi, suýt chút anh đã buột miệng nói "Được". Anh không biết quyết định của mình có đúng hay không, nhưng anh biết tình yêu chắc chắn không phải chiếm hữu và trói buộc. Anh muốn Thương Dĩ Nhu hòa mình vào biển lớn nơi cô mong chờ, cho cô thêm thời gian và không gian. Anh tin vào bản thân, cũng tin vào tình yêu của họ.
Đêm nay vốn là một đêm không ngủ.
Khúc Mịch mang hai mắt thâm quầng xuống phòng ăn, mẹ Khúc thấy thế không khỏi thở dài: "Đang yên đang lành sao cứ phải thành đất khách quê người thế. Con thích tự ngược mình hả? Lỡ Tiểu Nhu đi rồi không về nữa thì sao? Đến lúc đó con chắc chắn sẽ hối hận."
Khúc Mịch không nói gì, ngơ ngác lùa cơm vào miệng, thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ.
Mẹ Khúc muốn nói nữa thì di động đổ chuông, bà thấy là số của Thương Dĩ Nhu thì vội bắt máy.
"Dì Khúc, thời gian gấp quá con không thể trực tiếp gặp mặt tạm biệt dì và chú. Dì và chú nhớ giữ gìn sức khỏe, có thời gian có thể lên QQ nói chuyện." Thương Dĩ Nhu rất thương bố mẹ Khúc Mịch, bây giờ đột nhiên phải đi xa, tâm trạng vô cùng khó chịu, chỉ mới nói hai câu mà mắt cô đã đỏ.
Mẹ Khúc vội an ủi: "Đi du học là chuyện tốt mà. Ở nước ngoài không thể như ở nhà, có vấn đề gì con cứ gọi về, dì với chú sẽ lập tức bay qua tìm con. Còn nữa, con phải ăn uống nhiều vào, dì sẽ chuyển đồ ăn cho con. Bên đó thời tiết rất lạnh..."
Mẹ Khúc dong dài nhắc mãi cả buổi. Tuy bà không muốn Thương Dĩ Nhu đi nhưng việc đã đến nước này chỉ đành chấp nhận. Bà sợ Thương Dĩ Nhu ra nước ngoài sẽ bị bắt nạt, không thể chăm sốc bản thân, thế nên cứ dặn dò cô mãi.
"Sắp đến giờ rồi, con mau đi làm thủ tục đi."
Mẹ Khúc trừng mắt liếc nhìn con trai mình, hai người chẳng hề giận dỗi gì nhưng con trai bà chẳng chịu nói một câu, cũng không thèm ra sân bay tiễn, chỉ dựng lỗ tai lên nghe.