Thương Dĩ Nhu ở Toronto hơn mười năm, mấy năm rồi còn thường xuyên qua thăm người thân, nhưng trước giờ cô chưa từng thưởng thức phong cảnh nơi đây, thế nên bây giờ nhìn đâu cũng thấy mới mẻ.
Cô đăng ký học lái xe, bài thi khá đơn giản, thi một lần là đậu. Vì cô đã có bằng lái ở Trung Quốc nên được sắp xếp thi lấy bằng nhanh chóng, cũng có thể do tình hình giao thông ở Canada phát triển, chưa đến một tuần, cô đã lấy được bằng.
"Chúc mừng em thi đỗ bằng lái, chuẩn bị cho em một bất ngờ đây." Trong điện thoại Khúc Mịch vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng ấn chuông cửa.
Thương Dĩ Nhu bảo anh chờ một lát rồi chạy xuống lầu xem, thì thấy có một nhân viên chuyển phát nhanh đứng bên ngoài.
"Cô Thương Dĩ Nhu đúng không? Đây là chuyển phát nhanh của cô." Anh ta chỉ phía sau.
Thương Dĩ Nhu nhìn thì thấy có một chiếc ô tô, chẳng lẽ đồ nằm trong xe cần cô tự đi lấy sao?
"Cô Thương, ô tô này là đồ của cô, nhờ cô kiểm tra rồi ký nhận." Nhân viên cười nói.
Thương Dĩ Nhu ngạc nhiên đến mức không biết nói gì. Cô nghe nói ở nước ngoài mọi thứ đều có thể mua trên mạng, từ những thứ nhỏ nhặt như ốc vít cho đến ô tô, trang sức, biệt thự. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô vẫn kinh ngạc không thôi.
Cô nhận tờ đơn chuyển phát nhanh, thấy bên trên không có ghi bất cứ thông tin nào có thể sử dụng. Rốt cuộc là ai tặng ô tô cho cô?
Đột nhiên Thương Dĩ Nhu nghĩ đến bất ngờ mà Khúc Mịch nói, vội chạy đi lấy điện thoại.
"Anh mua xe trên mạng hả?"
"Thích không? Anh thấy kiểu dáng phù hợp với con gái, chất lượng của hãng này cũng tốt, hệ số an toàn cao." Mỗi ngày Khúc Mịch đều nói chuyện với Thương Dĩ Nhu, biết rất rõ tình hình của cô ở bên này, bởi vậy anh chọn ngay ngày cô nhận bằng lái xe đặt giao ô tô tặng cô.
"Thích, nhưng mà hơi lãng phí." Thương Dĩ Nhu ký tên trên đơn hàng cho nhân viên đi làm việc tiếp, sau đó đi vòng vòng quanh xe nhìn, "Chú có một chiếc xe cũ cất trong gara, chỉ cần lấy ra đem đi sửa là được. Tuy em biết lái xe nhưng luật giao thông ở đây khác với trong nước, em định tập luyện trước rồi mới mua xe."
"Tập luyện thì càng phải cần dùng xe tốt để tránh gặp tai nạn. Khi nào em lái xe quen rồi anh sẽ lấy lòng em."
Còn muốn lấy lòng? Cái xe này cũng phải hơn 300.000 tệ, thật sự rất mắc!
"Cửa hàng ở Toronto có nhận bảo hành, hóa đơn và phiếu bảo hành để sẵn trên xe, em lái thử xem."
Thương Dĩ Nhu lên xe, đến siêu thị gần đó mua một ít đồ ăn, sau đó đến cửa hàng chuyên dụng mua đồ trang trí, màn cửa sổ và bọc ghế tô tô. Loay hoay một hồi, chiếc xe liền trở nên có cá tính.
Hôm sau là ngày Thương Dĩ Nhu phải đến trường, cô định buổi tối tự mình xuống bếp.
Chú Thương tan làm về nhà thấy vậy không khỏi đau lòng. Anh trai chị dâu mất sớm, ông lại không thể luôn ở cạnh chăm sóc nên cô bé này từ nhỏ đã tự lập.
"Chú, cuối tuần cháu sẽ về thăm chú." Cô dọn món lên bàn, gắp đồ ăn cho chú Thương, "Thịt thăn bò sốt ớt bí quyết của cháu đấy, bảo đảm ngon hơn bít tết."
Chú Thương ăn thử một miếng, gật gù: "Đúng là dù có là nhà hàng Hoa nấu ngon đến đâu cũng không thể làm ra hương vị này như con, ăn vào là như được về quê hương."
"Chú thích thì tốt, cứ mỗi cuối tuần cháu sẽ về làm cho chú ăn." Thương Dĩ Nhu gắp tiếp cho ông.
Ông bảo cô chỉ cần lo cho bản thân, cũng mau ăn đi, kẻo đồ ăn lạnh.
Hai chú cháu vừa ăn vừa nói việc nhà, ăn xong dọn dẹp, bọn họ lại ra phòng khách ngồi uống cà phê.
Chú Thương có thói quen sớm muộn gì cũng phải uống cà phê, tuy cà phê gây hưng phấn vỏ não nhưng nếu không uống ông sẽ không ngủ được. Thói quen đúng là một điều đáng sợ.
Ông không thích lải nhải nhưng vẫn phải dặn dò một hồi: "Tiểu Nhu, đại học ở nước ngoài tự do cởi mở hơn trong nước. Chú biết cháu là cô bé biết tự yêu bản thân mình nhưng vẫn phải khuyên cháu. Thứ nhất, tránh xa ma túy. Thứ hai, tránh xa mại dâm. Thứ ba, biết cách từ chối. Chú tin cuộc sống đại học của cháu sẽ muôn màu muôn vẻ, hy vọng cháu sẽ có khoảng thời gian tươi đẹp."
"Chú!" Thương Dĩ Nhu ôm eo ông làm nũng.
Lúc nhỏ Thương Dĩ Nhu tuy sống cùng chú nhưng vì vết thương lòng nên cô chưa từng thân thiết với ông như vậy.
Chú Thương vui mừng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, lẩm bẩm: "Tiểu Nhu cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Chờ đến khi cháu và Khúc Mịch kết hôn..."
Nửa câu sau ông không nói nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn hiểu. Chú luôn cảm thấy áy náy vì không thể trị khỏi bệnh cho cô, cảm thấy có lỗi với anh trai và chị dâu mình. Bây giờ cô có thể yêu đương như bao cô gái khác, sau này còn sẽ kết hôn sinh con. Ông có thể đi yên lòng đi gặp anh trai và chị dâu của mình rồi.
Sáng sớm hôm sau, một mình Thương Dĩ Nhu lái xe đến trường đại học XX. Bước vào cổng trường, cô mới hiểu rõ sự "tự do" mà chú nói là gì. Đủ màu da, đủ cách ăn mặc, trang điểm, tuy không thể dùng từ hoa hòe lòe loẹt để hình dung nhưng đúng là trăm hoa đua nở. Có cặp đôi thoải mái hôn nhau, ở trường có hồ bơi nam nữ bơi chung, còn rất nhiều hoạt động, bầu không khí khác hẳn trong nước.
Cô vừa xuất hiện liền thu hút rất nhiều nam sinh, cô chỉ mỉm cười từ chối, lắc nhẹ bàn tay đeo nhẫn.
Những nam sinh kia tuy tiếc nuối nhưng đều rất lịch sự. Sau khi biết Thương Dĩ Nhu không cần giúp đỡ, họ vui vẻ rời đi.