Feier vượt ngục, trở thành kẻ bị tình nghi trong vụ đánh bom. Có người nhìn thấy Feier ở trong thành phố, cảnh sát lập tức dồn toàn lực đuổi bắt. Thương Dĩ Nhu phát hiện manh mối quan trọng trong đống đổ nát, nghi ngờ có người giáo sư Wells, còn gây ra vụ nổ.
Khúc Mịch nghi ngờ hung thủ là Thomas hoặc Louis. Nhất là Louis, anh ta có mặt trong vụ đánh bom nhưng nhờ đi vệ sinh mà không bị thương gì. James lập tức bắt giữ Louis, qua thẩm vấn và điều tra chỗ ở của anh ta, về cơ bản có thể loại trừ. Chỉ còn lại Thomas bị thương nặng, hắn bị gãy tay thì liệu có phải là kẻ gây ra vụ nổ hay không?
Cảnh sát đến nhà Thomas, tất cả dấu hiệu đều cho thấy hắn đã bỏ trốn. Có vẻ như hắn biết cảnh sát đưa Louis đi, đoán được cảnh sát cũng sẽ nghi ngờ tới mình nên mới hốt hoảng chạy trốn. Điều này cũng chứng minh hắn chính là kẻ đứng sau vụ việc.
James lập tức phát lệnh truy nã, đối tượng lần này là Thomas. Thì ra hung thủ vụ đánh bom là hắn, không liên quan đến Feier. Kết quả như vậy khiến Thương Dĩ Nhu bớt áy náy với giáo sư Wells một chút. Nếu vụ án không phải do Feier làm, thế thì tại sao hắn lại muốn ra tay với Thương Dĩ Nhu? Tai họa này không xử lý, Khúc Mịch không có cách nào yên tâm được.
Nhưng hiện giờ giáo sư Wells đột nhiên qua đời, Thomas lại đang bỏ trốn, nghiên cứu cần có người đứng ra xử lý, Thương Dĩ Nhu không thể bỏ đi ngay lúc này.
Cũng may có Khúc Mịch ở cạnh, còn có cảnh sát bảo vệ 24/24, sự an toàn của Thương Dĩ Nhu có thể được đảm bảo. Cả hai nhận được thông báo thành phố đã bị phong tỏa, Thomas không thể chạy xa. Thomas cũng là học trò của giáo sư Wells, hắn lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy, đúng là lòng người khó lường!
Mấy hôm nay Thương Dĩ Nhu đều ở phòng thí nghiệm sắp xếp lại tài liệu. Cô bận rộn đến đêm khuya, đứng dậy xuống bếp định làm ly cà phê. Nghe có tiếng động, cô theo phản xạ nói: "Đã bảo anh đi ngủ trước, sao anh lại..." Nói được một nửa, cảm thấy có điều bất thường, cô lập tức nhíu mày.
Không đúng, không phải Khúc Mịch! Thấy trên bệ bếp có con dao gọt trái cây, cô vội cầm lấy.
"Không được nhúc nhích, trên người tôi có thuốc nổ, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!"
Là tiếng của Thomas, hắn từ phía sau bóp cổ Thương Dĩ Nhu.
Nghe hắn nói trên người có bom, Thương Dĩ Nhu càng chắc chắn kẻ đánh bom phòng thí nghiệm là hắn.
"Thomas, sao anh lại làm vậy?" Thương Dĩ Nhu chất vấn.
"Tại sao ư? Đều do ông già kia ép tôi!"
Thomas thấy bên ngoài khắp nơi đều là cảnh sát, các ngã tư đều có chốt kiểm tra nên không trốn nữa. Chỉ cần ra nước ngoài, dùng nghiên cứu khoa học trong tay trao đổi, hắn chắc chắn có thể giữ được tính mạng, đổi lấy tự do.
Một tay hắn bóp cổ Thương Dĩ Nhu, tay còn lại cầm thiết bị điều khiển từ xa. Thương Dĩ Nhu tựa lưng vào người Thomas, cảm giác trước bụng hắn có vật lạ, chắc là bom.
Tim Thương Dĩ Nhu đập thình thịch, con người một khi có vướng bận sẽ rất sợ cái chết. Nếu đổi lại là thời điểm trước khi quen Khúc Mịch, cô sẽ nghĩ cái chết là cách giải thoát. Nhưng bây giờ, cô rất quý tính mạng của chính mình.
"Thật ra giáo sư Wells chỉ hơi cổ hũ, nhưng trong học thuật ông ấy là người thầy đáng được kính trọng." Thương Dĩ Nhu không muốn khiến Thomas kích động, càng không muốn mắng chửi giáo sư Wells để lấy lòng Thomas.
Tuy có hành động điên cuồng nhưng Thomas vẫn là thành phần tri thức, hắn cũng khinh thường kiểu hạ thấp người khác để lấy lòng. Trong lòng hắn Thương Dĩ Nhu vẫn là cô gái Trung Quốc đáng được tôn trọng, nếu không phải không còn đường lui, hắn cũng không tới tìm cô.
"Nói với chồng cô đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Cửa phòng bếp không khóa, đứng trong này có thể thấy cửa phòng ngủ hơi nhúc nhích.
Thomas biết Khúc Mịch lợi hại nên luôn chú ý mọi thứ ngoài phòng bếp. Vừa phát hiện cửa phòng ngủ nhúc nhích, hắn liền đề cao cảnh giác, càng giữ chặt tay Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu không thở nổi nhưng không dám giãy giụa, sợ kích động hắn.
Cửa phòng ngủ mở, Khúc Mịch đứng ngay trước cửa. Anh quan sát tình hình trong bếp, không bước lên nữa.
"Giáo sư Khúc, tôi không muốn làm ai bị thương cả." Có lẽ do Thương Dĩ Nhu không chống cự và sự bình tĩnh của Khúc Mịch, cảm xúc của hắn dịu lại. Hắn thả lỏng tay đang giữ Thương Dĩ Nhu, mắt nhìn chằm chằm Khúc Mịch.
"Anh muốn gì?" Khúc Mịch hỏi.
"Giáo sư Khúc đúng là thẳng thắn. Tôi muốn máy bay trực thăng, nửa tiếng sau phải đáp trên sân thượng tòa chung cư này."
"Cảm ơn anh đã đề cao tôi, nhưng tôi không có năng lực như vậy. Nơi này không phải Trung Quốc, tôi chỉ là một giảng viên đại học bình thường thôi."
"Thế thì anh gọi điện cho cảnh sát trưởng James, cứ nói tôi định cho nổ hai nơi, một là ở đây, hai là khu vực sầm uất nhất thành phố. Nếu không làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ cho trăm người cùng chết!" Thomas đương nhiên có chuẩn bị trước khi đến, hắn biết quá rõ tình yêu Khúc Mịch dành cho Thương Dĩ Nhu.
Khúc Mịch vội gọi điện cho James, truyền đạt yêu cầu của hắn, không biết James trả lời thế nào, người ở đầu bên kia nhanh chóng cúp máy.
Thomas cảnh cáo Khúc Mịch: "Nếu là anh tôi sẽ không ra vẻ, chỉ cần đầu ngón tay của tôi nhúc nhích một cái là thảm kịch sẽ lập tức xảy ra! Không chỉ vợ anh, sẽ có rất nhiều người vô tội bên ngoài cùng chết. Anh mau mở cửa, mang ghế dựa lên sân thượng đi!"