Gọi điện cho Khúc Mịch không ảnh hưởng đến việc Thương Dĩ Nhu tắm, di động cô mở loa ngoài đặt trên tủ, sau đó vào bồn tắm.
Nghe tiếng nước chảy, trong đầu Khúc Mịch hiện lên hình ảnh kiều diễm.
"Em đang cố tình tra tấn anh hả?" Khúc Mịch bất mãn, nhân tiện làm nũng, "Hay là em mở video cho anh đỡ ghiền cũng được."
Thương Dĩ Nhu ở đầu bên này bật cười, nghĩ đến việc bị anh tra tấn hàng đâm, cô bỗng cảm nhận được khoái cảm trả thù.
"Yêu tinh! Chờ em về anh sẽ khiến em hiện nguyên hình!"
Hai người đang tán tỉnh qua lại, đột nhiên có tiếng chuông cửa.
Thương Dĩ Nhu giật mình, thầm đoán có khách tới.
"Có khách kìa, cúp máy đi."
"Không cần đâu, chắc chẳng phải ai quan trọng." Khúc Mịch không chỉ không tắt di động mà còn mở video đơn phương. Anh đặt di động lên giá, góc độ này vừa hay quay ra cửa.
Thương Dĩ Nhu thấy anh tới trước cửa, hỏi người bên ngoài là ai.
Giọng con gái trả lời, nghe có vẻ quen tai, nhưng cụ thể nói gì thì không rõ. Thương Dĩ Nhu chỉ nghe được vụ đưa canh, lập tức nghĩ đến một người.
Chắc con bé này biết cô không ở nhà nên cố tình tới buổi tối.
Thương Dĩ Nhu bật cười, cô hoàn toàn có lòng tin với khả năng tự chủ của Khúc Mịch, hơn nữa chỉ có trước mặt cô Khúc Mịch tỏ ra lưu manh, còn với những người khác phái khác thì chỉ là ngọn núi băng ngàn năm.
Quả nhiên Khúc Mịch chỉ nghiêng người đứng mở cửa, khuôn mặt xám xịt.
Châu Châu cầm bình giữ nhiệt đứng bên ngoài: "Anh Khúc Mịch, mẹ Khúc bảo em mang canh đến."
Nói rồi, không đợi Khúc Mịch mời mình vào nhà, Châu Châu đã cầm đồ chạy thẳng xuống bếp.
"Chị Dĩ Nhu đâu?" Châu Châu chớp mắt hỏi, biểu cảm vô tội như con thỏ trắng.
Khúc Mịch đứng yên tại chỗ lạnh lùng nhìn Châu Châu đang dáo dác tìm kiếm khắp nhà. Nghe cô hỏi đến Châu Châu, anh chỉ hừ một tiếng.
Đây mà là trả lời hả? Châu Châu xấu hổ cười.
"Hình như chị Dĩ Nhu không ở nhà, anh Khúc Mịch chưa ăn cơm đúng không? Để em đi hâm canh mẹ Khúc nấu nhé." Tuy không được tự nhiên nhưng Châu Châu không định cứ ra về như vậy.
Khúc Mịch nhíu mày, vẫn để cửa mở: "Nhà bếp là nơi riêng tư của gia đình, chúng tôi không chào đón người ngoài."
Châu Châu lùi lại. Cô đỏ mặt, cắn môi, trông rất tủi thân.
"Anh Khúc Mịch, em làm sai gì sao?" Khóe mắt Châu Châu ươn ướt nhìn mà thấy thương, ngay cả Thương Dĩ Nhu nhìn cũng không nỡ to tiếng.
Từ màn hình Thương Dĩ Nhu bỗng có cảm giác như xem phim thần tượng. Nam chính cao to đẹp trai nhưng lạnh lùng ở cùng nữ phụ, bây giờ chỉ thiếu nữ chính IQ và EQ đều thấp thôi.
"Cô nên tự hỏi lại bản thân xem mình đang làm gì mới đúng!"
"Anh Khúc Mịch nói vậy khiến người ta tổn thương lắm đấy." Châu Châu rơi nước mắt, "Nếu em một người là sai lầm thì em đúng là đã phạm vào lỗi đáng chết. Từ tám năm trước lần đầu gặp anh em đã thích anh, trong lòng em trừ anh ra chẳng còn ai cả. Em biết anh đã kết hôn, còn rất yêu chị Dĩ Nhu, em sẽ không phá hoại hạnh phúc gia đình của anh. Yêu một người không phải là muốn người đó hạnh phúc sao? Em chỉ muốn đứng từ xa nhìn anh thì đã thấy hạnh phúc rồi. Em không cần báo đáp, cũng không cần anh đồng tình, anh không cần quan tâm đến cảm nhận của em."
"Ai quan tâm đến cảm nhận của cô? Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Nếu cô muốn hy sinh vì tình yêu thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cảm ơn cô đã phối hợp." Khúc Mịch nói thẳng.
Châu Châu sững sờ không biết phải đối đáp thế nào.
Khúc Mịch đưa tay muốn mời Châu Châu ra ngoài. Châu Châu vừa khóc vừa nghẹn ngào xin mượn nhà vệ sinh. Một lúc sau, Châu Châu trở ra, nước mắt đã ngừng. Cô cúi đầu chào tạm biệt rồi cuống quít chạy đi.
Khúc Mịch lắc đầu đóng cửa lại, đến khi cầm điện thoại thì chẳng còn dáng vẻ lạnh lùng như khi nãy nữa.
"Vợ yêu, em cũng thấy rồi đấy, ý chí của anh vô cùng kiên định không hề lung lay, dù kẻ địch là viên đạn bọc đường hay bom nước mắt anh cũng không dao động! Khi nào em về em nhớ phải thưởng cho anh đấy!"
Thương Dĩ Nhu ở bên kia đã ra khỏi bồn tắm, mở video trừng mắt nhìn anh: "Anh đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Ngày xưa sao em lại thích anh vậy?"
"Bởi vì trong đám đông anh chỉ nhìn mỗi em thôi."
Nghe câu này, lại nhìn hình tượng nghiêm trang của Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu bật cười.
Hội thảo một tuần thật ra chỉ có năm ngày nghiên cứu và thảo luận, hai ngày còn lại là đi tham quan. Thương Dĩ Nhu học đại học ở Bắc Hải nên biết rất rõ nơi đây. Nói thật lòng, cô nhớ Khúc Mịch rồi.
Vừa xuống máy bay cô đi thẳng về nhà, vừa đến dưới chung cư thì nhận điện thoại của Châu Châu.