Lưu Mai bước ra khỏi bệnh viện với vẻ mệt mỏi. Thứ nhất là vì kết quả điều tra không như mong đợi, thứ hai là vì không tìm được bất kỳ manh mối có giá trị nào. Điều dưỡng tiễn họ đến cổng, đưa họ một tấm danh thiếp, dặn lần sau muốn đến thì gọi điện hẹn trước.
Kết quả kiểm tra và hồ sơ bệnh án họ được giữ.
Hai vợ chồng không đến thẳng đội hình sự mà xuống xe ở trung tâm thương mại, họ đi dạo một vòng trong đó, sau khi xác định không có ai theo dõi thì mới rời đi từ cổng sau, đến đội hình sự.
"Cảnh sát Vương, có phải thất bại rồi không?" Lý Mai hỏi.
"Không cần sốt ruột, bệnh viện họ quá cảnh giác, anh chỉ mới đến một lần, chưa phát hiện được gì là điều hết sức bình thường." Vương Thành an ủi, "Tôi có một tin mừng đây, chúng tôi đã liên lạc được với giáo sư Vương Thiết Lâm, chiều nay ông ấy sẽ đến khám cho anh chị."
Vợ chồng Lưu Mai vui mừng khôn xiết, hy vọng lại bùng lên. Giáo sư Vương Thiết Lâm là chuyên gia hàng đầu về ngành hiếm muộn, được biết đến như người đứng đầu trong lĩnh vực thụ tinh ống nghiệm trong nước. Mấy năm qua ông luôn bận rộn với các hội thảo khoa học nên chỉ thỉnh thoảng mới nhận khám bệnh.
Vợ chồng Lưu Mai đã thử rất nhiều cách nhưng không thành công, giờ nghe đến tên của giáo sư Vương, họ không khỏi xúc động.
Chiều hôm đó, cả hai đi gặp giáo sư Vương theo lịch hẹn. Không cần làm thêm kiểm tra, ông chỉ cần xem qua hồ sơ bệnh án và kết quả kiểm tra sáng nay.
"Theo tình hình của anh chị thì tôi khuyên anh chị điều trị tử cung trước rồi thụ tinh ống nghiệm." Giáo sư Vương rất bận, lần này nếu không có người bạn lâu năm nhờ vả, ông không thể dành thời gian cho họ, "Thuốc của bác sĩ này kê cho anh chị rất đúng, anh chị cứ kiên trì uống, tôi sẽ giới thiệu cho anh chị một bác sĩ là học trò của tôi, cậu ta sẽ theo dõi tình trạng của anh chị."
Nói rồi ông để lại địa chỉ, số điện thoại, địa chỉ và tên của học trò, bảo họ đến đó, ông sẽ gọi điện báo trước.
Cuộc gặp chỉ kéo dài vài phút nhưng lại khiến vợ chồng Lưu Mai tràn trề hy vọng. Họ đã đi rất nhiều bệnh viện trên cả nước, tốn không biết bao nhiêu là tiền, nhưng quan trọng là vẫn không tìm được bác sĩ thực sự hiểu và giúp đỡ họ. Không chỉ cơ thể không có tiến triển, mà tinh thần của họ cũng gần như suy kiệt. Nếu không vì tình cảm vợ chồng quá tốt, có lẽ họ đã chia tay từ lâu. Lần này họ quyết định thử lần cuối, nếu vẫn không có kết quả thì sẽ bỏ cuộc, dù tiếc nuối vì không có con nhưng họ không thể chịu đựng thế này mãi nữa.
Bác sĩ mà giáo sư Vương giới thiệu cho họ là trưởng khoa sản ở bệnh viện Tân Hoa. Vợ chồng Lưu Mai chờ ở bệnh viện hai ngày vẫn không lấy được số thứ tự, vất vả lắm mới gặp được bác sĩ.
Vì là học trò của giáo sư Vương nên bác sĩ nắm rất rõ tình hình của họ, vì vậy việc điều trị diễn ra vô cùng thuận lợi. Họ không cần nhập viện, chỉ cần hàng ngày đến bệnh viện đúng giờ để tiêm thuốc kích trứng.
Vợ chồng Lưu Mai vô cùng biết ơn đội hình sự, đồng thời hứa sẽ phối hợp tích cực với cảnh sát.
Một tuần sau, Lưu Mai gọi điện cho điều dưỡng để hẹn lịch tái khám.
Điều dưỡng đặt lịch hẹn siêu âm, khi đến, Lưu Mai không cần phải chờ mà được làm ngay. Kết quả siêu âm cho thấy tình trạng tử cung đã có chuyển biến tích cực, chỉ cần thêm hai chu kỳ nữa thì việc thụ tinh ống nghiệm có thể bắt đầu.
"Em gái à, chị có việc này muốn nhờ em." Lưu Mai kéo điều dưỡng đến góc khuất nhà vệ sinh, "Vợ chồng chị quyết định dùng trứng của người khác để làm thụ tinh ống nghiệm, nhưng chị lo quá, ai mà biết người hiến trứng là ai. Di truyền, thể chất, tính cách và tâm lý của họ đều vô cùng quan trọng, không thể có khuyết tật gì."
"Những người hiến trứng đều phải qua kiểm tra sức khỏe, chắc chắn không có vấn đề di truyền." Điều dưỡng kiên nhẫn giải thích, "Còn về tâm lý và tích cách thì không kiểm tra được."
"Đúng vậy, chị đang lo lắng vấn đề này. Nếu có thể gặp để chọn lựa người hiến trứng thì tốt quá. Dù có phải trả thêm mấy vạn tệ anh chị cũng không tiếc, chỉ mong có một đứa con khỏe mạnh giỏi giang thôi."
"Vâng, ai cũng mong thế, nhưng quy trình thì lại không cho phép, hơn nữa kho trứng trong bệnh viện đều ẩn danh, không thể biết được nguồn gốc." Điều dưỡng tiếc nuối, ánh mắt lại lóe lên tia sáng.
"Nhưng dù gì cũng có người hiến trứng mà! Chỉ cần có nhân viên y tế tiếp xúc với họ thì chẳng phải là cơ hội sao?"
Điều dưỡng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Để tôi hỏi thử xem."