Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 512

Vụ án dính líu quá nhiều khiến ủy ban tỉnh, thậm chí là trung ương chú ý. Phóng viên các tỉnh đua nhau đưa tin về vụ buôn bán trứng trái phép này.

 

Phóng viên đúng là có năng lực. Họ đưa tin từ mọi góc độ, hy vọng suy nghĩ của mình sẽ tạo nên bước đột phá cho vụ án, thậm chí họ còn cố gắng khai thác những chi tiết mà người ta chưa tìm thấy, thu hút sự chú ý của nhiều người.

 

Phóng viên đến phỏng vấn gia đình của những cô gái bán trứng và những thai phụ thụ tinh ống nghiệm bất hợp pháp, ngoài ra còn thử mọi cách để tìm kiếm nhân sự liên quan từ ba bệnh viện.

 

Có điều cảnh sát không để lộ bất kỳ thông tin chính thức nào rò rỉ ra bên ngoài, các phóng viên chỉ như ruồi muỗi vây quanh quả trứng chứ không tìm ra vết nứt nào.

 

Bí thư Vương đặc biệt tổ chức một cuộc họp khẩn với Khúc Mịch và nhân viên có liên quan, yêu cầu họ mau chóng xử lý những gì còn lại, không thể để tin tiêu cực tiếp tục xuất hiện. Gần đây bí thư Vương đang cố gắng xin tiền từ tỉnh để trả lương cho các giáo viên, giảm bớt áp lực cho thành phố. Nhưng duỗi tay xin tiền nào dễ như vậy? Ông đang hết sức bận rộn, tuy phá được nhóm bán trứng ngầm là điều tốt nhưng ông sợ nó sẽ trở thành nguồn gốc của tai họa.

 

Đứng ở vị trí bí thư, ông phải học cách đối mặt với gian nan bất cứ lúc nào, khi đối mặt với truyền thông càng phải suy xét nhiều mặt. Có nhiều lúc, chỉ một chi tiết nhỏ cũng đủ tạo ra vô số tin tức tiêu cực.

 

Họp xong, bí thư Vương giữ Khúc Mịch ở lại.

 

"Chắc cậu biết dạo này tôi làm việc với trên tỉnh khó khăn thế nào mà đúng không? Nhắc đến tiền bạc là ai cũng tỏ ra nghèo đói, đẩy cho bên này bên kia. Nhưng sáng nay, tôi lại nhận được điện thoại của lãnh đạo, cấp trên đồng ý hỗ trợ một phần kinh phí, có điều phải đảm bảo đoàn kết nội bộ." Lời bí thư Vương nói đầy ẩn ý, "Nhưng đoàn kết nội bộ sao phải đảm bảo? Tôi đoán vụ chuyện này có liên quan đến vụ án cậu đang điều tra, chắc chắn có ai đã dính líu vào."

 

Về chính trị Khúc Mịch vẫn còn khá non nớt, nhưng anh thông minh, đương nhiên hiểu ý của bí thư Vương. Sau khi nghe xong, anh nhíu mày. Đứng trước pháp luật, mọi người đều bình đẳng, nếu đã biết trong đây còn bí mật chưa được giải đáp mà đã một việc nhịn chính việc lành, anh không làm được!

 

"Tôi hiểu tính cậu, bảo cậu bỏ qua nhất định là không được, hơn nữa chính lương tâm tôi cũng không cho phép. Nhưng mọi việc đều có bên nặng bên nhẹ, nếu được thì chuyển sang hành động bí mật, đi chậm từng bước. Hiện giờ bên kia đã cảnh giác, chúng ta gióng trống khua chiêng chưa chắc đã điều tra được gì, thậm chí còn rơi vào thế bị động. Chờ tiền từ trên tỉnh rót xuống rồi cậu tiếp tục điều tra đi, tôi hứa sẽ ủng hộ cậu. Ngồi ở vị trí càng cao càng phải có tầm nhìn rộng, có vài thời điểm nhường một bước chưa chắc đã thất bại. Sau này tự cậu trải nghiệm, cậu sẽ hiểu tâm trạng của tôi bây giờ."

 

Bí thư Vương đã nói như vậy, Khúc Mịch chỉ có thể đồng ý. Giáo viên thành phố đang trông chờ tiền lương, hơn nữa bí thư Vương nói đúng, những kẻ đó đã cảnh giác, bây giờ còn tiếp tục điều tra sẽ vừa tiêu sức người vừa tiêu sức của mà chưa chắc điều tra ra manh mối gì.

 

Tốc độ phá án của Cục Công An bọn họ nhanh, tốc độ kết án của họ cũng không chậm. Rất nhanh, những kẻ liên quan đến vụ án đã bị thẩm vấn xong, chuyển giao cho cơ quan kiểm sát chờ thẩm phán. Cái chết của Vương Thành Quý chưa có lời giải, đồn trưởng Lưu Hiểu Hồng bị cách chức vì không làm trò nhiệm vụ. Vì việc này, phó thị trưởng Dương và Khúc Mịch cãi nhau.

 

"Rõ ràng chỉ là một vụ án tự sát bình thường thôi, tại sao cậu lại để án treo hả? Nếu chỉ đang nghi ngờ thì tại sao lại cách chức lão Lưu?" Trong hội nghị thường kỳ thứ hai, ở trước mặt các thường ủy phó thị trưởng Dương chất vấn Khúc Mịch.

 

Thấy ông ta kích động như con gà bị vặt lông, Khúc Mịch bình tĩnh trả lời lại: "Phó thị trưởng, một cục trưởng Cục Công An như tôi chẳng lẽ không có chút quyền lực này sao?"

 

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, phó thị trưởng Dương rùng mình. Ở thành phố Nam Giang, không ai dám trêu chọc nhà họ Khúc, lên cấp tỉnh và trung ương, mọi người cũng đều nể mặt. Có điều bản thân ông ta dù gì cũng là lãnh đạo trực tiếp của Khúc Mịch, trước đây từng vì Lưu Hiểu Hồng mà gọi điện mở lời, nhưng chút mặt mũi này Khúc Mịch cũng không cho, ông ta quyết không nhịn cục tức này. Thế nên ông ta mới chọn hôm nay để trút giận cũng vì thấy có bí thư Vương, Khúc Mịch chắc phải e dè.

 

Nhưng ông ta quá ngây thơ rồi, trước nay Khúc Mịch nào e dè ai chứ!

 

Nghe Khúc Mịch hỏi lại, đối diện với ánh mắt của anh, phó thị trưởng Dương đột nhiên hối hận vì quyết định hôm nay. Nhưng tên đã bắn đi không có lý quay đầu, phó thị trưởng Dương chỉ có thể tiếp tục.

 

"Cậu là cục trưởng, đương nhiên có quyền cách chức đồn trưởng đồn công an, nhưng muốn cách chức cũng phải có lý do đầy đủ. Xã hội dân chủ pháp trị không cho phép ai lợi dụng quyền lực để tư lợi. Lão Lưu làm việc ở đồn công an hơn nửa đời người, trước nay chưa từng phạm sai lầm, là đồng chí ưu tú của chúng ta. Ông ấy nhiều lần còn được phong tặng danh hiệu đảng viên xuất sắc của thành phố, là gương sáng cho mọi người nói theo. Bây giờ, cậu chỉ vì một tên tội phạm sợ tội tự sát mà cách chức một đồng ý ưu tú như vậy, thật sự khiến lòng người phẫn nộ. Tôi yêu cầu lập tức khôi phục vị trí cho đồng chí Lưu Hiểu Hồng!" Ông ta nói năng hùng hồn cứ như Lưu Hiểu Hồng thật sự bị oan.

 

Có người dẫn đầu, trong hội nghị lập tức có người hùa theo. Phó thị trưởng Dương là người gốc ở Nam Giang, có nhiều quan hệ, hơn nữa còn có dượng ruột là phó giám đốc tỉnh, ngay cả bí thư Vương cũng phải nể mặt.

 

Lần trước các giáo viên tụ tập trước tòa nghị viện, bí thư Vương đã đồng ý trong vòng ba tháng tiền lương sẽ đến tay từng người, nhưng đã một tháng trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì. Phó thị trưởng Dương biết tình hình đang rất gấp, Khúc Mịch lại thuộc phe của bí thư Vương, thế nên ông ta muốn nhân cơ hội ốc còn không mang nổi mình ống bẻ gãy một cánh của bí thư Vương. Dù chưa chắc đã đạt mục đích nhưng hạ uy phong của họ cũng tốt.

 

Nghe phó thị trưởng Dương và người của mình kích động phản bác, Khúc Mịch vẫn vô cùng bình tĩnh: "Nếu phó thị trưởng không hài lòng với kết luận cuối cùng này, tôi có thể xóa nó. Nhưng nếu thế, Lưu Hiểu Hồng không chỉ mất chức đơn giản thế này đâu."

 

Theo lời khai của nhân viên đồn công an hôm đó, nửa tiếng trước khi Vương Thành Quý chết chỉ tiếp xúc với Lưu Hiểu Hồng. Lưu Hiểu Hồng rời khỏi phòng giam không lâu thì có người phát hiện Vương Thành Quý cắt cổ tay tự sát, mà Lưu Hiểu Hồng không báo cáo tình hình ngay, thay vào đó là ra lệnh dọn dẹp hiện trường.

 

Mãi đến khi Lục Li gọi điện nói muốn thẩm vấn Vương Thành Quý, ông ta mới báo cáo vụ Vương Thành Quý tự sát. Cho tới lúc Thương Dĩ Nhu tới kiểm tra, máu trên vết thương ở cổ tay người chết đã đông lại, cách thời điểm tử vong ít nhất đã qua một tiếng. Rốt cuộc động cơ ông ta làm vậy là gì?

 

"Cục trưởng Khúc, nghe cậu nói, có phải lỗi này cậu muốn kết luận thế nào là kết luận thế đó đúng không? Đồng chí Lưu Hiểu Hồng là đồng chí ưu tú, là gương trong hệ thống công an của chúng ta. Ông ấy làm việc cẩn thận chăm chỉ cả đời, không thể để danh dự của ông ấy bị ảnh hưởng ngay thời điểm sắp về hưu trong vinh quang. Là lãnh đạo cũ của ông ấy, tôi tin ông ấy trong sạch. Việc lần này chỉ là sơ suất mà thôi, con người có ai không có lúc lầm lỗi. Ngay cả Khổng Tử cũng nói không có việc thiện nào bằng biết sai chịu sửa, tại sao chúng ta lại không thể cho đồng chí Lưu Hiểu Hồng thêm một cơ hội? Cậu ra quyết định vô tình như vậy sẽ khiến những đồng nghiệp khác không phục. Sau này sẽ còn ai tận tâm phục vụ nhân dân chứ?"

 

Phó thị trưởng Dương không hổ là người làm trong ngành giáo dục. Nếu Khúc Mịch khăng khăng ý của mình, chỉ sợ sẽ bị ông ta nói thành tội nhân phản bội nhân dân.

 

Bí thư Vương im lặng, có vẻ không định lên tiếng giúp Khúc Mịch. Đối với ông, muốn làm chính trị thì phải học cách đánh cờ với đối thủ. Có một số việc phải để Khúc Mịch tự đối mặt, nếu chút việc này cũng không xử lý được, e rằng sau này không thể đi xa.

 

"Phó thị trưởng Dương là lãnh đạo, sao lại không phân biệt được phạm sai lầm và phạm pháp vậy? Không lẽ..." Khúc Mịch nói, "Không lẽ ông muốn bao che cho Lưu Hiểu Hồng?"

 

"Cậu đừng có ngậm máu phun người! Tại sao tôi phải bao che ông ấy hả?"

 

"Tại sao? Không phải hai người có quan hệ à?"

 

Sắc mặt phó thị trưởng Dương lập tức thay đổi: "Không có bằng chứng đã vu oan cho người khác, cậu có còn muốn làm cục trưởng hay không?"

 

"Phó thị trưởng Dương và Lưu Hiểu Hồng là quan hệ cấp trên cấp dưới, hơn nữa còn là quan hệ nhiều năm, việc này có cần bằng chứng không?" Khúc Mịch hỏi lại.

 

Mặt phó thị trưởng Dương lúc xanh lúc trắng, muốn nổi giận nhưng lại không tìm được lý do.

 

Lửa đạn của phó thị trưởng Dương vô cùng khốc liệt nhưng Khúc Mịch chỉ cần dùng bốn lạng đẩy ngàn cân, hơn nữa còn khiến ông ta phải chịu thua. Những người khác thấy vậy ngoài mặt không tỏ thái độ, trong lòng thì lại bật cười. Xem ra năm nay phó thị trưởng Dương xui xẻo rồi, muốn niết trái hồng mềm, cuối cùng lại đá vào ván sắt.

 

"Cục trưởng Khúc, có gì cậu cứ nói thẳng đi!" Phó thị trưởng Dương tỏ ra liêm chính.

 

Đúng lúc này màn hình phòng họp sáng lên, trên đó chiếu một bộ ảnh như trình chiếu. Nếu nhìn kỹ, người đàn ông trong ảnh chính là Dương Tử Bình, còn người phụ nữ tuy trông bình thường nhưng đôi mắt được vẽ vô cùng quyến rũ. Hai người ôm hôn nhau, cùng vào nhà hàng và khách sạn, có thể thấy mối quan hệ không hề bình thường.

 

"Đây không phải con gái của Lưu Hiểu Hồng sao?" Có người nhận ra người phụ nữ.

Bình Luận (0)
Comment