Vạn Biến Hồn Đế

Chương 137


Tối nay Thiên Tiếu muốn hành động ngay, tuyệt đối không được để tốc độ tu luyện của bản thân bị giảm xuống.
Nhưng trước khi hành động hắn nhất định phải suy xét cho thật kỹ càng, bây giờ hắn cũng có chút tiếng tăm rồi, làm gì cũng cần phải tuyệt đối cẩn trọng.


Hiện tại thứ làm hắn lo lắng nhất là học viện sẽ phái người theo dõi hắn, có thể không phải ý xấu nhưng rất có thể họ sẽ vô tình phát hiện ra vài bí mật của hắn.
Trong lòng Thiên Tiếu bắt đầu âm thầm tính toán, thân thể hắn quay lại biệt viện của mình, trước tiên phải đi tụ họp với mọi người cái đã.


Quay về biệt viện hắn sắp xếp hết toàn bộ đồ đạc vào tủ, đồ dùng cá nhân thứ nào cần thì lấy ra còn không thì thôi.
Từ đống quần áo của mình hắn lấy một bộ quần áo mới cất vào trong nhẫn không gian, hắn tính đi tắm rửa một cái rồi tự làm cái gì đó rồi ăn.


Thiên Tiếu bước qua cánh cổng dẫn tới tòa nhà trung tâm, bỗng nhiên bước chân của hắn hụt một cái, cảm giác thân thể trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Tứ chi mất đi tương đối sức lực, lực lượng truyền đến từ bên trong thân thể hoàn toàn biến mất, đồng nghĩa với Hồn Lực đã bị vô hiệu hóa.


Tuy nhiên nhờ rèn luyện thể chất khá thường xuyên nên hắn không cảm thấy quá khó khăn, đi hết dãy hành lang thì hắn cảm giác đã khá là quen thuộc.
Suy cho cùng thì trước kia hắn ta cũng chỉ là một phàm nhân, mới tu luyện được mấy năm nên khi làm quen lại cảm giác này cũng không khó chịu cho lắm.


Hắn tới được khu trung tâm thì phát hiện hai người kia có vẻ không được tốt như hắn, Miêu Bích Hà cả người ướt đẫm, chỉ choàng mỗi khăn tắm nằm bệt xuống mặt đất.
Nàng cũng đã chuyển về hình dạng bán yêu do thân thể mất hoàn toàn Hồn Lực, vì thế không duy trì được hình dáng nhân loại hoàn chỉnh.


Thấy nàng như thế hắn vội vàng chạy tới chỗ nàng.


“Lão sư không bị làm sao đấy chứ?”

Miêu Bích Hà nở nụ cười miễn cưỡng, không sao đâu đừng có lo, đi xem Mị nhi thế nào đi cái đã.

Quay sang thì thấy nàng cũng không khá khẩm hơn sư phụ mình là mấy, mặt úp sấp trêи bàn, bộ quần áo mới trêи tay, vai thì vắt chiếc khăn tắm màu trắng, mồ hôi từ hai bên thái dương không ngừng tuôn ra.


Thiên Tiếu tới bên cạnh thì nàng vươn tay ra thì thào:

“Bế ta tới phòng tắm với, hai chân của ta rã ra mất rồi.”

Hắn nhanh chóng mang nàng tới phòng tắm, không biết được nên hắn hỏi:

“Phòng tắm cụ thể ở chỗ?”

Băng Mị chỉ đường, Miêu Bích Hà đã đi qua một lần nên hướng dẫn biết rõ đường.


Gần tới nơi thì nàng lại nói:

“Đặt ta dưới vòi hoa sen là được rồi, cám ơn ngươi.”

Thiên Tiếu làm theo đúng lời của nàng rồi nhanh chóng đi ra ngoài, tới gần bàn phòng khách vẫn thấy Miêu Bích Hà nằm im dưới sàn nhà.
Hắn không khỏi hiếu kỳ nhìn nàng, cô nàng này thật sự hấp dẫn, quả nhiên lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn liền dự đoán không sai, bộ đồng phục rộng lớn cũng không qua được con mắt của hắn.


Miêu Bích Hà thấy hắn nhìn mình thì tỏ ra xấu hổ nói:

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

“Ngươi yên tâm đi lão sư không sao đâu.”

Thiên Tiếu gật đầu:


“Lão sư có thể chỉ cho ta phòng bếp ở đâu hay không?”

Miêu Bích Hà vươn tay chỉ về một hướng, Thiên Tiếu đứng lên đi pha cà phê, đồng thời hắn muốn xem hội nhóm mình tham gia có vụ án gì nổi bật không.
Pha xong ca phê hắn cũng lướt xong toàn bộ những mục mới, kết quả làm cho hắn ta tương đối thất vọng.


Trong diễn đàn dạo này xuất hiện những kẻ giả danh, bọn chúng trà trộn vào trong để tìm ra các nạn nhân của những vụ án đã xảy ra gần đây.
Mục đích rõ ràng là để truy tìm người đã giúp những người oan khuất kia trả thù, chính xác hơn là tìm hắn ta, điều đó đồng nghĩa với việc nơi này đã không còn sử dụng được nữa.


Kế hoạch buổi tối hôm nay coi như tan thành mây khói, hắn muốn kiếm Niệm Lực thì phải tìm con đường khác.
Nhưng chuyện này đâu có dễ dàng, đã trả thù còn phải để cho người bị hại biết được, như thế Niệm Lực mới chảy tới chỗ hắn, Thiên Tiếu không muốn mất công mà mãi sau này mới nhận được niệm lực.


Nhấm nháp hết một ly cà phê rồi hắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay ho, chắc tối nay phải lên mạng lần mò xem có cái diễn đàn nào tượng tự hay không.
Đương nhiên là không bị nhắm tới thì mới dùng được, có điều cảm giác tiếp tục nhờ vào nhiệm vụ trêи mạng thì có chút phiêu lưu.


Nếu hắn nhận nhiệm vụ có tiền công thì Niệm Lực sẽ chẳng có bao nhiêu, không nhận tiền công thì chắc chắn sẽ bị xếp vào diện nghi ngờ.
Đường nào thì hắn cũng lâm vào thế khó, nhất định phải nghĩ được cách giải quyết tốt nhất, thế nhưng nghĩ ra cách thì không thể nào ngày một ngày hai mà nghĩ được.


Bằng hữu của hắn thì người đáng tin lại không biết mấy chuyện này, những người quen biết sơ xài thì không thể để bọn họ biết được.
Số người hắn có thể tin được hiện tại không quá hai bàn tay, ví dụ như Thẩm Ngọc và Thẩm Du hắn không thể tin bọn họ được.


“Thôi để chút nữa về phòng rồi nghĩ tiếp vậy.”


Thiên Tiếu pha hai tách cà phê cho Băng Mị và Miêu Bích Hà, hai nàng tắm xong chắc cũng lạnh lắm, làm một tách cà phê nóng thì còn gì tuyệt hơn nữa.
Nhưng lúc hắn ra thì Băng Mị vẫn chưa tắm xong, Miêu Bích Hà vẫn nằm yên một chỗ, vẻ mặt bất lực nhìn trần nhà.


Hắn nhịn không được liền nói:

“Ta nghĩ ngài không ổn đâu đâu.”

Miêu Bích Hà cười đầy miễn cưỡng:

“Yên tâm đi, ta làm được.”

Nàng cố gắng nhấc người lên, gân xanh trêи trán nổi nên, thật sự nhìn nàng rất là đáng thương.
Chỉ là nhấc người lên nhưng trông giống đang nâng tạ ngàn ký vậy, rằng ngà cắn chặt, ánh mắt căng thẳng vô cùng, hiển nhiên nàng đang thật sự rất cố gắng.


“Bẹp”

Nàng nằm bẹp dí trêи mấy cái đuôi sũng nước của mình, vẻ mặt thảm hại nhìn Thiên Tiếu.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

“Lão sư không ổn thật rồi.”

Hắn ngồi xuống cạnh nàng hỏi:

“Thế ta giúp gì được lão sư?”

Nàng chỉ về dãy hành lang dẫn về biệt viện của mình rồi nói:

“Ngươi đưa ta tới gần cửa của biệt viện đi, bế ta lên đi cho nhanh.”

Thực ra cõng thì sẽ đi nhanh hơn, nhưng như vậy thì ngực nàng sẽ tiếp xúc với hắn hơi nhiều, đảm bảo sẽ cực kỳ xấu hổ cho xem.
Thế nên để hắn bế thì sẽ tiện hơn, hai người đều sẽ đỡ xấu hổ hơn rất nhiều, nhưng nàng không biết đây chính là thứ khiến nàng hối hận.



Thiên Tiếu khỏe mạnh liền dễ dàng bế nàng tới gần cánh cửa, hắn vươn tay ra tính mở cửa giúp nàng.


“Xẹt”

Cảm giác bị điện giật đau điếng người khiến hắn nhanh chóng rụt tay lại, hóa ra cánh cửa này chính là vùng tiếp giáp giữa biệt viện và tòa nhà trung tâm.
Nơi này thì chỉ có người chủ của biệt viện mới được phép đi vào, không ai khác được xâm phạm với bất cứ lý do gì.


Bị kết giới ngăn cản lại hắn đành đặt nàng đứng cạnh cánh cửa, điều khiển cánh tay của nàng đặt lên tay nắm cửa rồi lui ra đằng sau.
Hai chân của nàng ta liền run cầm cập, cả người giống như sắp ngã tới nơi rồi, nhưng nhìn thì hắn biết nàng đang cố hết sức rồi.


“Cố lên, ngươi làm được mà.”

Miêu Bích Hà nắm chặt tay nắm cửa tự khích lệ mình, nhưng cánh cửa bây giờ nặng nề đến kỳ lạ.
Thiên Tiếu cũng thừa biết cửa rất nặng nhưng hắn có thể làm được cái gì cơ chứ, nàng không mở được nữa thì mới nghĩ cách, nhưng hắn tin tưởng nàng sẽ làm được.


“Không ổn.”

Chuyện này thật sự quá sức với nàng, Miêu Bích Hà cả người khụy xuống, lưng nàng xoay về phía cánh cửa muốn lợi dụng sức nặng cơ thể để mở cửa.
Nhưng cuộc đời không bao giờ như mơ, lúc nàng ngồi bệt xuống đất, cố ngẩng đầu lên thì đã thấy Thiên Tiếu nhìn nàng chằm chằm, miệng há hốc.


Liếc mắt thì nàng thấy màu trắng của khăn tắm không còn nữa, hóa ra khi nãy chẳng những không mở được cửa còn bị tay nắm cửa cuốn mất khăn tắm.
Nút thắt của khăn tắm vốn đã lỏng, vì cú rụt tay của Thiên Tiếu càng trở nên lỏng lẻo mới ra cơ sự như thế này.


“Á…a…..a……a……a”


.

Bình Luận (0)
Comment