Vạn Biến Hồn Đế

Chương 327


“Tinh thần của các ngươi rất tốt, vậy thì chúng ta bắt đầu ngay thôi, mỗi lần sẽ có một ngàn tổ đội chiến đấu cùng lúc, tương đương với năm ngàn người.
Như vậy mười sáu ngàn tổ đội, sẽ mất mười sáu lần, ta hy vọng mọi người thể hiện tốt giống như tinh thần của các ngươi vậy.”

Hồ Thái biết tinh thần của học sinh đang rất cao, đây là thời điểm tốt để có thể khiến cho những học sinh này bắt đầu.
Tỷ lệ thành công của bọn họ sẽ cao hơn, như thế ấn tượng về Thiên Hồn học viện trong mắt các phụ huynh cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sự tin tưởng chính là thứ Thiên Hồn học viện từ trước tới này thiếu nhất, hiện tại chính là thời cơ để chứng minh ngay từ đầu bọn họ đã hoàn toàn đúng.


Tổ đội của Thiên Tiếu đi vào ở lượt thứ ba, một vài tổ đội lúc đi ngang qua có dừng lại, một người đội trưởng hỏi:

“Không biết chúng ta có cần chú ý cái gì để tăng khả năng hoàn thành hay không?”

Thiên Tiếu ánh mắt tập trung:

“Khống trận, số lượng kẻ địch áp đảo thì khống trận rất quan trọng, chiếm lợi thế khi mới mở cổng nhưng khi cảm thấy hơi đuối thì đừng do dự lui lại.
Đây là một trận chiến không có bất ngờ xảy ra, chỉ có một cách cổng duy nhất, tuyệt đối không cần tiếc rẻ tài nguyên.
Cũng không cần ẩn dấu cái gì, trừ khi đó là át chủ bài để cứu mạng.
Chú trọng đồng đội, đừng bị cuốn vào giết chóc, một người bị thương bước ra khỏi khảo hạch là thất bại.”

Mấy người đội trưởng tiếp thu, những phân tích này rất có ích, dù cho bọn họ có chinh chiến nhiều rồi.
Tuy nhiên thi giữa kỳ không phải mở cổng thật sự, nó là thất bại hoặc thành công.
Không phải sống hay chết, cần phải kiềm chế bản năng chiến đấu cá nhân để phối hợp với tổ đội.


Bọn họ hơi cúi đầu rồi quay lưng rời đi, đi một đoạn rồi cũng chả hiểu sao lại cúi đầu trước một người bằng tuổi của mình.

Lần thi đầu tiên diễn ra lâu hơn các lão sư tính toán, các học viên quả thật đã tiếp thu lời của Thiên Tiếu, bọn họ chiến đấu cực kỳ chắc chắn, cũng không có ẩn dấu bất cứ cái gì cả.


Khả năng khống trận của học viên khiến các lão sư được dịp nở mày, nở mặt, đây chính là tinh hoa của Thiên Hồn học viện.
Người đánh người thì ở Thiên Hồn học viện dạy cũng không hơn được Phương gia, nhưng riêng về đánh quái vật Hư Không, họ đã không dám nhận số một thì chẳng ai dám nhận số hai.


Tổ đội của Băng Mị gây ấn tượng lớn nhất, Chiến Vũ Thiên Nhân cũng không liều lĩnh như mọi khi, quái vật bọn họ phải đối mặt là Linh Kiếm.
Một trong những loại quái vật khó chịu nhất, khi chúng có lực phòng thủ, tấn công, lẫn tốc độ đều thuộc hàng khủng khiếp.
Nếu gặp ở ngoài đời thì đây đúng là cơ duyên, nhưng gặp trong đây chỉ là xui xẻo.


Chưa từng trực tiếp đối đầu nhưng Chiến Vũ Thiên Nhân cảm giác được phòng thủ của mình không thể chặn được công kích từ Linh Kiếm.
Trong tổ đổi của họ chỉ có mỗi Băng Mị với những chiếc đuôi coi như khắc chế được Linh Kiếm, cả Hắc Tử Nghiên cũng quay về trạng thái phòng thủ.


Bộc Lưu Phá

Gió lốc mạnh khủng khiếp từ thân của Nanh Quỷ mang theo Quỷ Khí tại thành một vòng xoáy, những thanh Linh Kiếm không thể chống trả, dễ dàng bị kéo vào trong.
Chỉ còn một số ít Linh Kiếm tiếp cận nhóm bọn họ, Diệt Thiên Thần lược bớt một ít, Băng Mị từ từ giải quyết đám còn lại.


Bọn họ tiêu hao hơn nửa tiếng để hoàn thành bài thi, khoảng thời gian khoảng một tiếng thì các tổ đội khác bắt đầu cũng hoàn thành.
Chỉ có khoảng một trăm cái tổ đội bị loại, bọn họ gặp phải những quái vật khó chịu quá mức.
Cũng chỉ có một số ít thật thủ hoàn toàn, phần lớn loại do bị thương khi rời khỏi phần thi.



Liễu Mị Yên cũng xui xẻo bị loại, nàng gặp một boss loại quái vật thuộc hệ nguyên tố, vừa vào xuất hiện đã dùng tốc độ không thể tưởng tượng loại luôn một người trong tổ đội.
Thế là thử thách trực tiếp thất bại, tính ra thì tổ đội của nàng cũng thuộc hàng khủng khiếp, xếp hạng ba lại bị loại một cách không thể tưởng.


Nàng buồn rầu than thở:

“Bị loại thật là nhảm.”

Thiên Tiếu nhìn mấy người thất vọng rời đi thì cười nói với Liễu Mị Yên:

“Cố hết sức rồi thì thôi, khả năng chúng ta gặp quái vật cấp cao hơn cả cổng là có thể xảy ra, sau này gặp quái vật cấp Hồn Thần trở nên thì khả năng càng lớn hơn.
Chúng có được trí tuệ rồi sẽ để quái vật mạnh mai phục bên trong, làm quen dần là vừa.”

Liễu Mị Yên ngồi xuống bên cạnh Thiên Tiếu:

“Thế thì chúng ta phải làm sao?”

Thiên Tiếu nhún vai bình thản:

“Thì bất cứ ai trong tổ đội cũng phải có phương pháp bảo mệnh hoặc ngươi có khả năng bảo kê cho cả đồng đội của mình.
Nếu có cơ hội ta sẽ thể hiện cho ngươi cách bao sân, đây là thi mất một người còn tự tin xoay sở.
Phải thực chiến mất một người thì coi như bước nửa cái chân vào quan tài rồi còn gì nữa.”

Ở trên đài cao Hồ Thái nghe vậy mắt sáng lên:


“Thích thể hiện với gái chứ gì, Hải Vũ lão sư tặng tiểu tử kia trường hợp đặc biệt một chút, để tiểu tử này chừa cái tật thích thể hiện đi.
Hồng nhan họa thủy, nam nhân chúng ta nhất định phải nhớ rõ câu này mới được, mỹ nhân là mộ anh hùng.”

“Tiểu này làm ngươi mất mặt lên muốn trả thù thì có”.
Hải Vũ thừa biết tính tình của Hồ Thái nhưng vẫn làm theo, Thiên Tiếu tỏ ra ngầu đúng là làm mấy lão già bọn họ ngứa mắt thật.


Lượt thứ hai độ khó bắt đầu tăng, có tới năm trăm cái tổ đội gặp các tình huống phát sinh rồi bị tiêu diệt gọn.
Chủ yếu là mất một thành viên sau đó bị loại, không phải ai cũng chuẩn bị kỹ phương pháp bảo mệnh, đối khi có nhưng kích hoạt hơi lâu.
Nhưng mọi thứ vẫn thuận lợi, đã có 1400 cái tổ đội thông qua rồi, con số 5000 có vẻ không khó lắm.


Thiên Tiếu bắt đầu khảo hạch, nhóm năm ngươi vừa xuất hiện thì đã thấy cổng không gian bắt đầu hình thành rồi.
Tốc độ này nhanh hơn các tổ đội bình thường khác rất nhiều, thường thì phải vào trong khoảng một phút thì mới có dấu hiệu.
Mọi người đều chờ xem Thiên Tiếu rốt cuộc muốn làm cái gì, thời gian cấp bách như vậy liệu có kịp để đối phó hay không.


Đối với tình huống đột xuất xảy ra Thiên Tiếu rất nhanh liền phân tích ra tình hình, một đống dao được bày ra.
Thiên Tiếu dùng tốc độ không tưởng trộn nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn tạo ra một đống quả gì đó tròn tròn màu đỏ, tất cả bọn chúng đều được xuyên qua bằng một sợi dây giăng lên chỗ mấy người Thiên Tiếu đang đứng.


Một trận pháp được vẽ với tốc độ không thể tưởng được, năm người Thiên Tiếu lập tức chui thẳng xuống đất.
Đây là Độn Thổ Thuật, một loại trận pháp rất dễ thực hiện, nhưng khi xuống đất xong thì sẽ bị đẩy lên rất nhanh, thời gian bình thường nếu trận pháp hoàn hảo thì cũng chỉ được năm giây.


“Ầm...ầm….ầm”

Không hiểu vì sao mấy cái quả màu đỏ kia phát nổ, rõ ràng đâu có ai đụng chạm gì tới đâu.
Chỉ có mấy vị ở trên đài quan sát là kịp nhìn thấy năm trăm con quái vật Hồn Thần Trung Kỳ, chúng dùng tốc độ siêu nhanh tấn công ngay vào nơi cảm thấy có người, nào ngờ bị Thiên Tiếu giăng bẫy đi chầu tổ tiên một lượt.



Thiên Tiếu ở phía dưới lòng đất gãi đầu, vừa mới chớp mắt một cái liền chẳng thấy quái vật đậu, chẳng lẽ hệ thống khảo hạch bị lỗi.
Nếu là quái vật thì bọn chúng phải nhanh đến mức độ nào.


Tổ đội của Thiên Tiếu xuất hiện ở bên ngoài, chẳng ai hiểu chuyện gì nữa diễn ra, nhìn vẻ mặt đầy thắc mắc của Thiên Tiếu thì dường như hắn cũng chẳng biết.
Hải Vũ nhìn trạng thái của Thiên Địa Bàn cũng ngẩn người, bỗng dưng nhớ tới mấy ngày trước những chỗ Thiên Tiếu mở cổng đều xuất hiện dị trạng.


Hắn quay lại nhìn Lý Hằng, thấy Lý Hằng đang vuốt râu vẻ mặt hài lòng, Hải Vũ nghĩ chiêu này có lẽ do tiền bối truyền cho tiểu tử kia.
Thực chất thì Lý Hằng cũng chẳng hiểu kiểu gì, đây rõ ràng không nằm trong đống công thức hắn đưa cho Thiên Tiếu, sức phá hoại của mấy trái màu đỏ kia thực sự rất ghê gớm.


Hình ảnh quay chậm được phát ra, mọi người rốt cuộc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Liễu Mị Yên vẻ mặt đầy hâm mộ hỏi:

“Có phải ngươi đã tính trước hay không?”

Thiên Tiếu không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý luôn:

“Đúng vậy, chỉ là ta không nghĩ chúng lại tấn công mãnh liệt như thế.”

Đành phải nói vậy thôi, chứ chẳng lẽ nói bản thân của mình ăn hên.
Đến thời điểm này vẫn chưa nhìn rõ hình thù của đám quái vật kia


.

Bình Luận (0)
Comment