Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 105

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Đây là lần đầu tiên Hà Tấn PK với Ly Lạc, không ngờ đối phương cũng lĩnh ngộ được chiêu thức “Moe hóa” này rồi!

Trong nháy mắt con gấu mèo bắt đầu lăn lộn dưới đất, cậu đã cảm thấy không ổn, nhưng rốt cuộc kinh nghiệm vẫn không đủ, kết quả là chậm chân trúng chiêu, chẳng những không thể công kích trong vòng ba giây mà còn bị giảm lực tấn công trong năm giây kế tiếp. Việc này có thể khiến thế cục trận PK thay đổi rất nhanh, nhất là với những game thủ có đẳng cấp cao. Giây kế tiếp, Ly Lạc liền cười lớn rồi nhảy dựng lên, nhắm thẳng vào Hà Tấn mà đánh tới, bộ dáng hoàn toàn khác với vẻ ngây thơ khả ái vừa rồi!

Gấu mèo có lợi thế ở chỗ lực công kích lớn, cũng giống như sư tử và hổ, một chưởng vung lên chính là bạo kích!

May thay, mặc dù bị vây trong trạng thái “bị Moe hóa” và không thể công kích, nhưng Hà Tấn vẫn di chuyển được, thế nhưng, vừa mới né tránh thành công, đã thấy gấu mèo bắt đầu lớn tiếng gầm gừ. Trận gầm gừ này chính là kỹ năng quần công, bất kể đối tượng đứng ở chỗ nào trong vòng công kích với bán kính năm mét thì đều phải chịu thương tổn, vì lẽ đó, Hà Tấn không thể trốn được nữa, thanh máu tụt xuống một phần tư chỉ trong nháy mắt!

Không khỏi cuống quýt một phen, cuối cùng Hà Tấn dứt khoát… dứt khoát nằm vật xuống đất, cụp móng vuốt ngửa cái bụng ra! (=_=)

Mọi người: “…”

Từ sau khi bị Tần Dương công bố video lên mạng, Hà Tấn đã rất hạn chế dùng tới cái kỹ năng “Moe hóa” mất thể diện này, cậu công kích tốc độ cao, chỉ cần có thể tới gần đối thủ ắt có khả năng tốc chiến tốc thắng. Song hiện tại, gấu mèo cũng giả bộ dễ thương, vậy thì vì sao cậu lại không thể chứ… Nếu phải rụng rơi lễ tiết thì cùng rụng luôn đi.

Ly Lạc gầm gừ: “Gàooooo! Thế mà lại bắt chước tôi!”

Chiêu Minh Nguyệt ôm ngực, lại phun ra một ngụm máu nữa… Phạm, phạm quy nha…

Hà Tấn thực hiện thành công kỹ năng, chờ debuff của mình hết, liền nhào tới cào cho Ly Lạc hai phát. Gấu mèo không nhanh nhẹn bằng chồn bạc, hiển nhiên là tránh không kịp, nhưng đối phương da dày thịt béo, trúng hai phát cào mà thanh máu còn giảm ít hơn so với Hà Tấn bị trúng quần công!

Hà Tấn có phần kinh ngạc, lúc trước, ở đấu trường Tiên sủng, bởi vì thứ hạng chưa cao nên các đối thủ hệ thống sắp xếp cho cậu đều không lợi hại như Ly Lạc. Lúc này đây, cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ khiến cậu cảm thấy hưng phấn bội phần!

“Cậu đã trở nên rất lợi hại nha.” Hà Tấn nói, xong lại vây quanh gấu mèo cào cào cắn cắn một trận, dự định sau khi đối phương thoát khỏi trạng thái bị Moe hóa sẽ nhanh chóng dùng một chiêu “Thuấn di” để biến mất ngay trước mắt cậu ta.

“Không được chạy, xem đây!” Ly Lạc đuổi tới, đánh ra một chưởng!

Thế nhưng tốc độ của cậu ta kém xa Thương Hỏa, Hà Tấn có thể dễ dàng nhìn ra, nhảy lên trên không trung lắc mình rồi lao thẳng ra sau lưng gấu mèo, cắn vào mông đối phương một cái!

Ly Lạc “Áuuuuuuu ~” một tiếng, lắc mông muốn tách con chồn bạc ra.

Mọi người: “…”

Tuy gấu mèo máu dày nhưng cũng không so được với tốc độ và sự linh hoạt của chồn bạc, hai bên giao đấu chừng ba bốn phút, thắng bại chậm rãi hiển lộ ra. Chẳng qua là, đến khi con gấu to bự nằm đo đất thì máu của Hà Tấn cũng chỉ còn lại có một chút xíu dính da.

Hai người trở về nghỉ ngơi, mà đám người vây xem thì sảng khoái khen một câu “Phấn khích”, Nhàn Vân còn hỏi: “Máu Ly Lạc tương đối dày đúng không?”

Thệ Thủy: “Ừ, cũng như sư tử với hổ, thuộc tính cơ bản được đặt ra chính là có lượng máu cao hơn những Linh sủng khác.”

Dã Hạc: “Nếu nói như vậy, tức là khả năng công kích của A Tấn nhỉnh hơn một chút.”

Thệ Thủy phe phẩy chiết phiến, lơ đễnh cảm khái một câu: “Vô Tình biết cách thuần dưỡng mà.”

Hà Tấn: “…”

Cửu Điện Hạ nhìn Chồn Tấn vừa mới quay về, xoa xoa tay, nói: “Đánh với tôi một trận đi!”

Thệ Thủy liếc hắn một cái: “Mày là cung tiễn thủ, làm gì có ai lại đi dùng tên bắn chồn? Chức nghiệp bất lợi, đánh sẽ không thắng, đừng để mình mất mặt.”

Hà Tấn: Ch… chồn…

Dã Hạc cũng hùa vào trêu chọc Cửu Điện Hạ: “Ha ha, đúng đấy, ông vẫn nên tìm thằng ngốc nào đó mà chơi đùa cùng đi!”

Cửu Điện Hạ: “Đậu má, tao không đánh với A Tấn nữa, tao đánh với mày! Nào đến đây đi! Xem tao có bắn chết mày hay không!”

Nói xong, Cửu Điện Hạ liền lôi kéo Dã Hạc đi PK.

A Tấn vừa được người khen, Tần Dương cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, giờ phút này chỉ muốn niệm một câu “Thân thiết” để con chồn nhỏ bò lên cọ cọ mặt mình, nhưng Hà Tấn vẫn đang chiến tranh lạnh với hắn, vào game cũng không nói với hắn một câu dư thừa nào, thậm chí còn đứng cách rất xa. Thang Viên vẫy cánh, bay tới bay lui giữa Thương Hỏa và A Tấn, tựa như có thể cảm nhận được cảm xúc trong lòng hai người ba ba của mình…

Hầu Đông Ngạn cũng thấy bầu không khí có chút bất ổn, lặng lẽ kề sát bên người Hà Tấn, hỏi: “Này, mày với Thương Hỏa sao rồi?”

Hà Tấn liếc nhìn cậu ta một cái: “Mày thử nói xem?”

Hầu Đông Ngạn run lên, nhanh chóng gửi tin nhắn sang cho Tần Dương: “Bạn học à, có phải cậu bại lộ rồi hay không thế.”

Tần Dương: “Đúng vậy. ^_^ ”

Hầu Đông Ngạn: “…” Bại lộ mà còn cười, cười cái cục cớt! Tối hôm trước còn kéo theo ông mày làm cái đệm lưng! Đậu má!

“Tấn đại ca, không phải tao cố ý đâu, tao bị người uy hiếp…” Hầu Đông Ngạn nhanh chóng nỗ lực cứu vớt tình bạn của mình.

Hà Tấn cũng không muốn nói chuyện với đối phương, không phải cậu đang tức giận, mà là bởi vì… Hầu Đông Ngạn biết – quá – nhiều!

Hầu Đông Ngạn huyên thuyên giải thích một hồi, xin lỗi rồi thì sám hối, vì muốn được Hà Tấn tha thứ, còn lập tức bán rẻ Tần Dương: “Này này, Tần Dương là gei, mày có biết không, cậu ta nói cậu ta thích mày, còn bảo muốn theo đuổi mày nữa…”

Hà Tấn: “Biết, chúng ta có thể không nói về vấn đề này hay không…” Thật muốn giết người diệt khẩu quá! ( ̄_ ̄|||)

“À à, không nói, không nói.” Hầu Đông Ngạn rụt đầu đi vào góc phòng ngồi vẽ vòng tròn.

Tối muộn, đám người giải tán, chỉ còn lại Hà Tấn và Thương Hỏa. Nhìn vào gương mặt quen thuộc của đối phương ở trong game, cậu giãy dụa vạn phần mà bắt đầu liên hệ hắn với Tần Dương ở ngoài đời. Mất đi ảo tưởng khiến tất cả những thứ liên quan đều triệt để lộ ra, hoàn toàn không có nơi che giấu, vì vậy mà Hà Tấn lại càng kém thích ứng và thiếu tự nhiên.

Bỗng nhiên Thương Hỏa hỏi: “Có muốn PK với anh không?”

Hà Tấn trừng mắt, đề phòng nhìn hắn: “Để làm gì?”

Thương Hỏa cười cười: “Anh cho em đánh, tuyệt không đánh trả.”

Hà Tấn: “…” À, nhớ tới những ngày tháng liên tục bị ngược trước kia, cũng thực là đáng giận nha! Cái tên đáng chết này!

Thương Hỏa: “Thế nào?”

“Không có ý nghĩa, không đi.” Hà Tấn không phải mấy cô bé trẻ người non dạ, không cách nào tìm được sung sướng kiểu lừa mình dối người từ loại chuyện này, cho nên dứt khoát cự tuyệt.

Tần Dương: “…”

Sau đó Hà Tấn quyết định đến đấu trường Tiên sủng, so với việc đánh Tần Dương một trận thì thà đi thăng hạng còn hơn. Nghe nói những Tiên sủng lọt vào bảng xếp hạng có thể nhận được thù lao từ việc tiếp nhận khiêu chiến, như vậy bản thân cậu cũng có thể tự lực cánh sinh ở trong game.

Thương Hỏa im lặng ở bên cạnh cậu, sau khi nói ra thân phận thực hắn thoải mái vô cùng, ngoài hiện thực không dám biểu lộ sự cưng chiều cùng tình nồng ý mật, song trong game lại chẳng cần kiêng nể gì mà bộc lộ ra.

Hà Tấn đánh xong hai trận, bị tầm mắt chăm chú của Tần Dương làm khó chịu, cuối cùng buồn bực offline.

Ngủ trong nhà nghỉ một đêm cuối cùng, sáng sớm hôm sau Hà Tấn thu dọn hành lý rồi đi tới quán cà phê, đến giờ cơm trưa, lại có một nhân viên giao hàng xa lạ tìm tới: “Xin hỏi vị nào là Hà Tấn tiên sinh?”

Toàn thể nhân viên dựng thẳng lỗ tai, hai mắt tỏa sáng mà nhìn về phía anh giao hàng nọ.

Hà Tấn lặng lẽ giơ tay: “Là tôi…” Chẳng phải đã bảo hắn đừng gọi đồ nữa rồi à?

Nhân viên giao hàng: “Xin chào, một vị khách nặc danh đã gọi cho cậu một phần cơm sườn cà ri, vui lòng ký nhận.”

Hà Tấn âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tưởng rằng nặc danh thì tôi sẽ không biết là cậu gọi hay sao!

A K tiếc nuối nói: “Lần này chỉ có một phần à?”

Hà Tấn nhận phần cơm đặt lên trên bàn, chụp ảnh gửi cho Tần Dương: “Cậu mua?”

Tần Dương: “Không phải anh.”

Còn dám nói dối! Hà Tấn đem tấm ảnh cận mặt của con Hải ly đã “không cẩn thận” mà save lại vào hôm qua gửi cho người nọ.

Tần Dương: “Được rồi, là anh mua…” (=_=)

Hà Tấn: “Hôm qua tôi đã bảo cậu đừng làm thế cơ mà!”

Tần Dương: “Không tự chủ được liền mua, em thông cảm cho anh một chút đi, ai bảo anh thích em chứ.”

Trong lúc nhất thời Hà Tấn không biết phải đáp lại cái gì. Cậu chưa từng bị người cùng giới theo đuổi ở trong hiện tại, mặc dù năm đó Đông Huyên là người chủ động song cũng chỉ nói đi nói lại vài lần câu “Em thích anh”, rồi đề nghị hẹn hò, sau lại cùng đi ăn vài lên thế là cả hai tự nhiên thành tình lữ.

Nhưng đến khi gặp được Tần Dương, bất kể lần đi mua vợt tennis trước đây, hay là chuyện đưa đón mấy hôm nọ, rồi lại tới việc gọi cơm như lúc này, Hà Tấn vẫn luôn phải “tiếp nhận”. Là một người đàn ông vốn nên độc lập gánh vác mọi thứ, song cậu lại vì được thích mà được đối xử tử tế một cách thái quá cực kỳ.

Cảm giác giống như trước khi đi thi được thầy cô chỉ chỗ ôn tủ, thời điểm lên lớp cùng chuyển cấp được mở cửa sau, lúc đi xe bus chật chội lại dành được một ghế ngồi yên ổn này khiến nội tâm Hà Tấn sinh ra một loại bất an chẳng hiểu vì đâu.

Thế nhưng, ai cũng sẽ thích được ưu ái như vậy cả, đúng không? Bất kể nam nữ, mạnh khỏe hay yếu ớt đều sẽ không tự chủ được mà sa vào mảnh lưới ấm áp này, một khi đã quen rồi, chỉ sợ không thể vùng ra được nữa.

Hà Tấn thở dài, cũng không biết phải từ chối như thế nào.

Một lát sau, Tần Dương lại gửi tin: “Xem này, anh cũng đang ăn, một phần giống hệt như em. [ ảnh chụp ]”

Trong ảnh chụp là phần cơm sườn của Tần Dương, mà ở phía đối diện trên mặt bàn, chính là một con Hải ly bông mặt mũi hung hăng đang nằm úp sấp.
Bình Luận (0)
Comment