Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 78

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Vấn đề tên của chiến đội, đúng là Thương Hỏa chưa từng nghĩ qua, tuy đội ngũ này là do hắn đứng ra tổ chức, thế nhưng công sức Thệ Thủy bỏ ra cũng không ít, hơn nữa tên chiến đội còn phải cân nhắc ý tưởng của các thành viên.

“Các ông có đề nghị gì không?” Thương Hỏa hỏi.

Cửu Điện Hạ nghi hoặc: “Còn phải nghĩ tên chiến đội à? Tao tưởng cứ trực tiếp gọi là chiến đội Vô Tình chứ!”

Nhàn Vân gật đầu, phân tích: “Ừm, gọi chiến đội Vô Tình cũng rất ổn, dù sao thì Vô Tình rất có danh tiếng trong game Thần Ma, gọi thế có thể hấp dẫn một đám fan của hắn chú ý tới chiến đội của chúng ta.”

Thương Hỏa lắc đầu, phủ định: “Vô Tình đã là quá khứ, chiến đội là hoạt động đoàn thể, tôi cảm thấy nếu lại dùng cái tên Vô Tình thì không ok lắm đâu, có lẽ mọi người không cảm thấy ngại, nhưng cứ gọi thế lâu ngày, chung quy sẽ làm những người kỹ tính sinh ra cảm giác một mình tôi đang chiến đấu.”

Lời ấy quả thực nói trúng tâm tư của mọi người. Bình thường, Thương Hỏa thoạt nhìn có vẻ thanh cao lạnh lùng thậm chí là có chút điên cuồng, song từ những gì hắn vừa mới nói có thể nhận ra, hắn không phải loại người lấy mình làm trung tâm của vũ trụ. Đó cũng là lý do đám bạn game này vẫn luôn ở bên cạnh hắn, bất kể phó bản hay hoạt động nào, đều có thể tùy tiện gọi đến đuổi đi. Quan hệ giữa bọn hắn giống như anh em, chứ không phải kiểu lệ thuộc.

Cũng bởi một câu này, mọi người bắt đầu thả lỏng tâm tư, sôi nổi thảo luận tên chiến đội, nào là “Đội trận chiến đầu tiên”, “Đội lên trời xuống đất”, “Đội lưu Thương khúc Thuỷ”, Ly Lạc cũng cống hiến một cái tiếng Anh gọi là “Niubility Clan” …

Hai cái tên trước không có gì mới mẻ, “Lưu Thương khúc Thủy” có dấu hiệu giả gei nặng nề, mà tiếng Anh lại không cách nào xuất hiện trong bản Thần Ma thực tế ảo. Những lý do này khiến cho mấy cái tên vừa được nghĩ ra lần lượt bị phủ quyết.

Cửu Điện Hạ gãi cằm, hỏi: “Tên đội tối đa được bao nhiêu ký tự?”

Thệ Thủy: “Không rõ lắm, em lại có ý tưởng gì?”

Cửu Điện Hạ giơ ngón trỏ nghiêm túc nói: “Gọi chiến đội ‘Ông xã các bé ở đây’ thế nào!”

Mọi người vừa nghe, lập tức nhớ tới cảnh tượng Vô Tình bị một đám fan nữ gọi là ‘ông xã’, phì cười nói — “Ha ha ha, chú mày đang kéo cừu hận cho Vô Tình đúng không?”

“No No No!” Cửu Điện Hạ nghiêm túc lắc đầu, biện bạch, “Ai nói ‘ông xã’ là chỉ ‘Vô Tình’ nha, từ này có thể chỉ bất cứ ai trong đôi của chúng ta, ví dụ như là… bổn điện hạ đây ~ ”

Dã Hạc: “Không biết xấu hổ!”

Ly Lạc: “Không biết xấu hổ!”

Nhàn Vân và Thệ Thủy cũng đồng loạt làm ra động tác bày tỏ sự khinh bỉ trong lòng.

Cửu Điện Hạ: “…”

Cái đề nghị không đáng tin này rất nhanh bị mọi người dìm chết, Thệ Thủy nhìn về phía Hà Tấn vẫn luôn không lên tiếng, hỏi: “A Tấn, em có ý kiến gì không?”

A Tấn trầm ngâm, đáp: “Tôi cảm thấy tên mọi người không phải thủy thì chính là hỏa, còn có Nhàn Vân cùng Dã Hạc, nghe đều thực là ý hoạ tình thơ, đặt tên là ‘Chiến đội Tình Ý’ có được không?”

Nhàn Vân là người đầu tiên hưởng ứng: “Không tồi!”

Dã Hạc: “Ý tưởng này tôi cho điểm tối đa luôn!”

A Tấn nghĩ gợi ý của cậu đáng tin hơn so với một đống đề nghị linh tinh lúc trước rất nhiều, hơn nữa trong tên đội còn có một chữ “Tình” của “Vô Tình”, coi như nhấn mạnh sự tồn tại của Thương Hỏa, đích thực một mũi tên trúng hai con chim nhạn nha!

Mọi người sôi nổi tỏ vẻ đồng ý, thấy không ai có ý kiến khác, tên chiến đội tạm thời được định ra.

Giữa trưa ngày kế, Tần Dương hẹn Hà Tấn đi ăn cơm, bởi vì vướng vào thi cử cho nên hắn đã không gặp mặt người nọ khoảng mười ngày.

Nhớ tới mấy chuyện phát sinh trong game những ngày gần đây, lại nhớ tới bảo bảo Ma tộc Thang Viên con của hắn và Hà Tấn, Tần Dương liền nhịn không được mà cong cong khóe miệng mỉm cười.

Trong game, Hà Tấn hẳn là có thiện cảm với hắn, điều này Tần Dương có thể cảm giác được. Nhất là khoảng thời gian đợi chờ Thang Viên chui ra khỏi vỏ, hai người gần như kề cận sớm chiều, Hà Tấn đã có biến hóa rất lớn. Ánh mắt đối phương nhìn hắn cũng như thái độ khi nói chuyện với hắn còn thường xuyên lộ ra vài phần quyến luyến, dường như cậu đã hoàn toàn thích ứng với thân phận kia rồi… Nếu là một thẳng nam thực sự, Hà Tấn tuyệt không có khả năng nhập vai đến mức này đâu.

Tần Dương ngồi bên cửa sổ, cười như một thằng ngốc đang chìm đắm giữa bể tình cuồn cuộn sóng xô. Hắn nhìn về phía cổng trưởng, tưởng tượng ra cảnh Hà Tấn nhanh chân bước tới đây, khi ấy, hắn sẽ nói câu gì đầu tiên nhỉ, và rồi, lúc ăn cơm hắn có nên tiết lộ thân phận trong game của mình hay không…

Có điều, thời điểm hình bóng Hà Tấn xuất hiện trong tầm mắt, nụ cười trên môi Tần Dương nhất thời cứng lại.

Hà Tấn không đến một mình, cậu còn dẫn theo Hầu Đông Ngạn.

Hầu Đông Ngạn đón chuyến bay chiều, giữa trưa thấy Hà Tấn ra ngoài liền thuận miệng hỏi một câu, cho nên Hà Tấn lập tức rủ cậu ta cùng tới. Hà Tấn nghĩ, dù sao cũng là bạn học, chắc hẳn Tần Dương sẽ không để ý quá đâu.

Kỳ thực cậu làm như vậy còn có tư tâm khác, cậu sợ Tần Dương lại mời mình ăn cơm, tuy đối phương đã nói bản thân cam tâm tình nguyện, song Hà Tấn vẫn canh cánh trong lòng chuyện thiếu nợ người ta. Hiện nay có Hầu Tử đi cùng thì tình huống sẽ khác, Hà Tấn có thể công khai đề nghị góp tiền.

Đã là cuối tháng Một, nhiệt độ không khí ở thành phố A đã giảm xuống dưới 0 độ C, hệ thống sưởi hơi trong nhà hàng được mở hết cỡ, Hà Tấn vừa bước vào bên trong, kính mắt liền đọng một tầng sương trắng mịt mờ.

Cậu tháo kính nheo mắt nhìn khắp xung quanh, thấy Tần Dương đang ngồi bên cạnh cửa sổ thì nhanh chân đi tới: “Cậu tới rồi? Chờ có lâu không?”

“Hi ~! Bạn Tần đẹp trai, đã lâu không gặp!” Hầu Đông Ngạn theo sát Hà Tấn, mở miệng chào hỏi xong liền tùy tiện ngồi xuống.

Tần Dương mỉm cười với Hầu Đông Ngạn xem như chào hỏi, nhưng nụ cười trên môi hắn đã không phải thứ phát ra từ nội tâm như lúc đang chờ Hà Tấn nữa.

Hà Tấn ngồi xuống, đặt kính mắt lên mặt bàn sau đó tháo khăn quàng trên cổ xuống. Tần Dương không nghĩ Hầu Đông Ngạn sẽ đến cho nên chỉ chọn một cái bàn vuông nho nhỏ, mặc dù có bốn chỗ ngồi, nhưng thường chỉ đủ cho hai người mà thôi, hai vị trí còn lại sẽ dùng để đặt đồ đạc. Hiện tại Hầu Đông Ngạn lại tới, ba người bọn hắn ngồi chung rõ ràng có hơi chật chội.

Hà Tấn cởi khăn quàng cổ xuống, lại không biết nên để chỗ nào, Tần Dương lập tức vươn tay về phía cậu: “Đưa cho tôi đi.” Hắn đặt khăn của Hà Tấn lên chiếc ghế bên cạnh mình, nhìn cái kính để ở trên mặt bàn, hỏi: “Cậu còn đeo kính hả?” Trước đây hắn chưa từng thấy qua.

“Ừ, gần đây thị lực có hơi giảm sút nên mới đeo thôi.” Hà Tấn lấy khăn giấy lau lau lớp sương đọng trên mắt kính, đeo lên, lại nói, “Số kính không cao, nếu không đeo chỉ cần thích ứng một chút là có thể thấy rõ được, chẳng qua sáng nay đeo rồi quên không tháo xuống.”

Hà Tấn đeo kính thoạt nhìn sắc bén hơn so với bình thường một chút, mà Tần Dương thích chính là bộ dáng nheo mắt rất đỗi mơ hồ của người nọ lúc vừa rồi, “Không phải là vì chơi game nhiều quá đấy chứ?” Hắn nói giỡn.

Hà Tấn lắc đầu: “Game chơi bằng mũ giáp, tức là dùng đại não để điều khiển, không phải dùng mắt thường đâu, cho nên không liên quan. Vì thời gian trước tôi ôn tập với đọc sách hơi nhiều, mắt có chút mỏi, nghỉ ngơi là có thể phục hồi.”

Mấy người gọi chút đồ ăn, còn gọi cả bia, nhưng bầu không khí chẳng tốt như trong tưởng tượng của Hà Tấn, chung quy cậu vẫn cảm thấy Tần Dương đặc biệt lạnh lùng, có loại cảm giác như đang miễn cưỡng vậy.

Hầu Đông Ngạn nhắc tới trận đấu tennis hôm trước, liên tục khen Tần Dương lợi hại, Tần Dương cười cười chạm cốc với cậu ta, đáp lại bằng một câu “Cám ơn” khô không khốc, nói chung là hoàn toàn không giống biểu hiện khi ở cùng Hà Tấn mọi khi.

Tuy nhiên, Hầu Đông Ngạn không cảm giác được điều này, cứ lôi kéo Tần Dương nói không ít chuyện, bao gồm cả việc khó mua vé máy bay về nhà, rồi thì khí hậu vùng miền không giống không quen, vân vân.

“Tần Dương, tôi nhớ nhà cậu ở thành phố A mà nhỉ?” Hầu Đông Ngạn ăn một củ lạc, vừa nhai vừa nói, “Cậu về nhà tiện như thế, sao còn nấn ná ở trường học làm gì?”

Tần Dương tỉnh bơ mà liếc nhìn Hà Tấn một cái, trong lòng thầm nói, tôi ở lại chính là vì ai đó kia kìa. Chẳng phải là muốn chờ cậu ta thi xong, tìm cơ hội đi ăn một bữa cơm rồi sẽ tranh thủ đề nghị tiễn người tới tận nhà ga sao… Nào ngờ, hôm nay cậu ta lại còn mang theo một cái bóng đèn!
Bình Luận (0)
Comment