*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chung Kỳ nằm mơ.
Bối cảnh trong mơ rất quen thuộc, trước cửa sổ kính lớn, cô và Lý Dật Sinh ngồi trên ghế sofa, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở phả vào mặt nhau.
Lý Dật Sinh cọ nhẹ mũi vào mũi cô, bảo cô ở lại.
Cảm giác mềm mại của ghế sofa khiến cô không phân biệt được mình đang ở đâu.
Cô nghĩ đến Cảnh Văn đang đợi mình, nhưng môi lại vô thức hôn lên môi anh.
Giây phút môi chạm môi, Chung Kỳ bất ngờ mở mắt.
Cô và Cảnh Văn, người đang áp sát mặt vào cô, đều giật nảy mình.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, Chung Kỳ đầu đau như búa bổ, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, vội vàng mò mẫm tìm điện thoại.
"Còn kịp mà." Cảnh Văn uể oải nói còn nhiều thời gian, rồi hỏi cô có phải mơ thấy xuân mộng không, sao mặt đỏ bừng lên. "Tối qua hai người làm gì vậy, sao nằm mơ còn thấy?"
Chung Kỳ sững người, dùng mu bàn tay sờ mặt, chạy vào nhà vệ sinh soi gương.
Cảnh Văn đi theo, dựa vào cửa nhìn cô, nhướng mày nói Lý Dật Sinh ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh: "Tuy ngũ quan hơi mờ ảo, nhưng vẫn thấy dáng người rất chuẩn."
Tối hôm trước sau khi Chung Kỳ đến nơi, Lý Dật Sinh vẫn đợi ở dưới lầu, mãi đến khi nhận được tin nhắn mới rời đi.
Cảnh Văn ở trên lầu nhìn thấy hết, cô nàng ghé vào bệ cửa sổ cười tủm tỉm, cảm thán anh chàng này cũng đáng tin cậy đấy.
Chung Kỳ lờ đi tiếng lải nhải của Cảnh Văn, rửa mặt được một nửa thì đột nhiên dừng lại: Rốt cuộc tối qua họ có hôn nhau không nhỉ?
Tối hôm trước uống rượu, lại còn ngồi xe buýt lắc lư suốt dọc đường, Chung Kỳ cả người cứ lâng lâng như trên mây.
Đến công ty, cô co rúm lại trên chỗ ngồi, ủ rũ chẳng có chút sức sống nào, cứ như một con búp bê sứ bị gắn lò xo ở cổ.
Lộ Lộ và Đồng Giai Minh đang trò chuyện, cô cũng không tham gia.
"Đi công ty khác mới biết thế nào là đẳng cấp, là gu thẩm mỹ." Đồng Giai Minh lắc đầu ngao ngán. "Sao công ty chúng ta lại đặt trụ sở ở cái tòa nhà văn phòng tồi tàn này chứ, đi làm mà dính đầy bụi."
Một phần khu phố dưới lầu đã được quây tôn, bắt đầu phá dỡ tường, bụi bay mù mịt, gần đây đi làm còn phải đeo cả khẩu trang.
"Có khoa trương vậy không?" Lộ Lộ tỏ vẻ khinh thường, văn phòng dù cao cấp đến đâu thì cũng chỉ là nơi để làm việc như trâu như ngựa thôi.
"Lần sau cậu tự đi xem thì biết, hôm qua Chung Kỳ còn muốn nhảy việc đấy."
Lộ Lộ huých huých Chung Kỳ: "Thật à?"
Chung Kỳ đang nhắm mắt xoa thái dương, thuận miệng đáp: "Đâu có khoa trương vậy."
"Nhưng mà văn phòng của Lý tổng hơi kì kì, vừa vào cửa đã thấy treo một cái poster lòe loẹt." Đồng Giai Minh sờ sờ cằm, "Dạo này không phải người ta đồn anh ta đang yêu đương sao, không biết có phải do bạn gái anh ta treo lên để tuyên bố chủ quyền không?"
Nghe vậy, huyệt thái dương của Chung Kỳ giật giật.
Lộ Lộ hứng thú: "Poster gì cơ?"
"Màu chủ đạo là hồng, trên đó có chữ, nhưng tôi không để ý xem viết gì." Đồng Giai Minh hất hàm về phía Chung Kỳ. "Hôm qua cậu đến văn phòng anh ta rồi mà, phải không?"
Lộ Lộ tò mò tại sao cô lại đến văn phòng Lý Dật Sinh, cô định giải thích, thì bị Tôn Mạn gọi vào văn phòng.
"Đi làm thì phải tỉnh táo." Tôn Mạn ngẩng lên, giọng điệu có chút bất mãn. "Lần sau còn như vậy, tôi sẽ trừ vào điểm đánh giá của cô."
Chung Kỳ: "Vâng, em sẽ chú ý."
"Triển lãm khai mạc vào tháng Mười cần một số tác phẩm điêu khắc sắp đặt, Lộ Lộ có nguồn lực nghệ sĩ, cô liên hệ với cô ấy lấy tài liệu, bảo cô ấy giúp hỏi giá, tổng hợp danh sách và báo giá, trước khi tan làm ngày kia nộp cho tôi."
Làm nhiều việc pha cà phê, lấy đồ giao hàng, chạy vặt, Chung Kỳ đặc biệt coi trọng nhiệm vụ chính thức này.
"Không cần căng thẳng thế, trong số rất nhiều người, chỉ có ba người phù hợp thôi, cậu cứ xếp ba người đó lên đầu là được." Lộ Lộ rất quen thuộc với các nghệ sĩ. "Một người thì đang tổ chức triển lãm cá nhân ở nơi khác, chắc chắn không có thời gian, người thứ hai thì báo giá quá cao, Tôn Mạn lần nào cũng muốn mời người ta, nhưng cuối cùng đều bị giá cả làm cho nản lòng. Người thứ ba là phù hợp nhất, danh tiếng chưa quá lớn, gu thẩm mỹ tốt, báo giá hợp lý, đã hợp tác với chúng ta hai lần rồi, chắc chắn là anh ta."
Chung Kỳ cảm ơn Lộ Lộ, tỉ mỉ sắp xếp từng hạng mục, đến tận giờ nghỉ trưa, cô vẫn ngồi trước máy tính.
Lộ Lộ bóp vai cô: "Đi thôi, ăn trưa đã."
Từ khi bắt đầu cải tạo, số ít quán ăn nhanh còn sót lại cũng dọn đi mất hai quán, khiến cho giờ ăn cơm quán nào cũng đông nghịt người.
Chung Kỳ vươn vai, đứng dậy đi xuống lầu cùng Lộ Lộ.
Trong thang máy toàn là đồng nghiệp, vừa chật chội vừa ồn ào, người thì thảo luận ăn trưa món gì, người thì bàn tán về chuyện tình cảm của Lý Dật Sinh.
Chung Kỳ ngước nhìn con số nhảy nhót đến năm sáu lần.
Cô đứng sát cửa thang máy, định bụng cửa vừa mở là sẽ lao ra ngay.
Giờ cao điểm buổi trưa, thang máy cứ lên lên xuống xuống, mất gần một phút mới xuống đến tầng trệt.
Cửa thang máy vừa mở, luồng không khí trong lành ùa vào. Chung Kỳ bước được nửa bước thì sững lại, cứ ngỡ mình đang gặp ảo giác.
Nếu không thì sao cô lại nhìn thấy Đàm Tư ở đây?
Trong đầu Chung Kỳ nổi lên một cơn bão.
Cô sững sờ hai giây, chắn cả lối ra vào thang máy.
Đàm Tư nắm lấy tay cô kéo sang một bên, mới ngăn được những lời phàn nàn phía sau.
Vẫn còn kinh ngạc, cô theo bản năng đi theo cậu ta sang một bên.
Mọi người lần lượt bước ra, ánh mắt đều dừng lại trên hai người họ trong chốc lát.
Lúc này Chung Kỳ mới cảm nhận được mồ hôi trên tay, cô giật tay ra, lắp bắp: "Cậu... sao cậu lại đến đây?"
Một chàng trai trẻ đẹp trai, tràn đầy sức sống từ trên trời rơi xuống, Lộ Lộ cảm thấy da mặt mình như dày thêm vài phân.
Trong khi Chung Kỳ và Đàm Tư nói chuyện, cô và mấy đồng nghiệp đứng cười tủm tỉm bên cạnh, xem đôi tình nhân trẻ này sẽ nói gì.
Đàm Tư khẽ nhíu mày: "Cậu định giấu tôi đến bao giờ?"
"Tôi không cần phải báo cáo mọi chuyện cho cậu." Chung Kỳ nhìn sang chỗ khác.
Vách kính phản chiếu khuôn mặt nhăn nhó của cô, cô liếc thấy Lộ Lộ và đồng nghiệp vẫn còn đứng đó, liền chỉnh lại biểu cảm, bảo họ đi ăn trước, không cần đợi cô.
Chung Kỳ đề nghị đến quán cà phê bên cạnh nói chuyện, Đàm Tư từ chối: "Cứ nói ở đây đi."
Ý tứ ngầm là, cậu có tật giật mình sao, tại sao phải tránh mặt người khác?
Thấy không khí không ổn, Lộ Lộ kéo mấy đồng nghiệp định bỏ đi.
Từ ngày Chung Kỳ đến thực tập, cô đã trở thành tâm điểm bàn tán. Người thì nhắn tin riêng làm quen rồi tranh thủ tỏ tình qua group chat công việc, kẻ thì liên tục lượn qua chỗ cô ngồi để gây sự chú ý. Còn lại, đa số đều xì xào bàn tán, đồn đoán xem cô gái xinh đẹp này sẽ chọn ai làm bạn trai.
Giờ có chuyện hay ho thế này, ai lại muốn bỏ lỡ. Dù miệng thì đồng ý, nhưng chân các đồng nghiệp lại cứ ì ra.
Chung Kỳ nhớ lại ánh mắt phức tạp của Đàm Tư khi đứng giữa đám bạn học nhìn cô, cô lại càng thêm bực bội.
"Anh ta là ai?" Tần Tư hỏi.
Chung Kỳ nhíu mày, khó hiểu: "Ai cơ?"
"Người lái xe Range Rover hôm qua."
Chung Kỳ im lặng không nói.
Người khác nghe đồn thổi rồi thêm mắm dặm muối thì không sao, cô không quan tâm, nhưng cậu ta dựa vào đâu mà phán xét cô, chất vấn cô?
Đàm Tư nghĩ cô im lặng là do không muốn thừa nhận, liền lấy điện thoại ra, đưa màn hình đến trước mặt cô.
Nhìn thấy nội dung trên màn hình, mấy đồng nghiệp nín thở, không biết nên đi hay nên ở.
Cậu ta lại còn chụp cả biển số xe của Lý Dật Sinh.
Chung Kỳ tức giận nhìn cậu ta, mạch máu quanh thái dương giật liên hồi, như sắp nổ tung.
"Chung Kỳ, tôi biết cậu không phải loại người như họ nói, tôi không tin những lời đó, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói." ĐàmTư nhìn cô với vẻ mặt chán nản, như đang cho cô cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi. "Cậu và anh ta rốt cuộc là quan hệ gì?"
Cậu ta không tin, vậy tại sao còn đến hỏi cô?
Giả vờ im lặng trước mặt mọi người, rồi lại đến trước mặt cô làm anh hùng.
"Đàm Tư, trước đây tôi cứ tưởng cậu chỉ hèn nhát thôi." Chung Kỳ bỗng nhiên cười. "Không ngờ cậu còn nhàm chán, tự cao tự đại, ích kỷ, tôi không thấy cậu khác gì so với họ."
Tin đồn lan truyền khắp nơi.
Chung Kỳ bình tĩnh ngồi làm việc trước máy tính nhưng đầu óc rối bời.
Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Chung Kỳ. Ngay từ khi đồng nghiệp thấy ảnh biển số xe trên điện thoại của Đàm Tư, cô đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
Cô cũng nghe được vài lời đồn thổi, do một đồng nghiệp không thân thiết lắm kể lại. Dù biết rằng sau khi nói chuyện với mình, người đó lại đi nói xấu cô với người khác.
Chung Kỳ chán nản nghĩ, có những chuyện không thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Sau nhiều năm, cô lại rơi vào vòng luẩn quẩn đó.
Hôm nay, Lộ Lộ, Đồng Giai Minh và Sở Điềm đều im lặng, không nói chuyện với Chung Kỳ. Ngay cả nhóm chat tám chuyện thường ngày náo nhiệt cũng trở nên vắng vẻ lạ thường.
Họ vẫn trao đổi công việc với cô, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Ngay cả khi nói chuyện công việc, cô cũng cảm nhận được sự dè dặt và gượng gạo của họ.
Cô không biết ba người họ có tin những tin đồn đó hay không, cũng không biết họ có lập nhóm chat mới để bàn tán về cô hay không, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu ba người họ đến hỏi, cô sẽ nói thật.
Nhưng hai ngày trôi qua, họ không hề hỏi cô.
Chung Kỳ ngồi cô độc trên ghế.
Thế giới này không có nữ hiệp Cảnh Văn đứng ra bênh vực cô.
Tin đồn ngày càng lan rộng, hôm trước chỉ là truyền tai nhau, hôm sau đã biến thành những lời suy đoán vô căn cứ.
Có người nói cô là người tình bí mật của Lý Dật Sinh, thậm chí còn có người nói việc cô vào được công ty là do Lý Dật Sinh sắp xếp.
Không chỉ đồng nghiệp thay đổi thái độ, mà cả Tôn Mạn cũng vậy.
Rõ ràng cô ta cũng đã nghe thấy tin đồn đó, nhưng không hề giúp Chung Kỳ giải thích, thậm chí còn không gọi Chung Kỳ tham gia cuộc họp định kỳ của phòng.
Cô lập một người là cách tốt nhất để hủy hoại một người.
Chung Kỳ ngồi trên ghế, đứng ngồi không yên, trong lòng rối bời, như sắp sụp đổ.
Những lời đồn đoán đó thậm chí khiến chính cô cũng bắt đầu nghi ngờ, việc cô vào được công ty có phải là do Lý Dật Sinh hay không.
Cô không biết Tôn Mạn đang tính toán gì, cũng lo lắng mình sẽ bị mất việc thực tập vì chuyện này.
Sau khi cuộc họp phòng kết thúc, Chung Kỳ trực tiếp đẩy cửa phòng họp.
Lộ Lộ và Đồng Giai Minh vẫn đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng họp, thấy cô bước vào, hai người rõ ràng là sững người.
Chung Kỳ nói ngắn gọn lý do mình đến đây, Tôn Mạn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: "Chuyện quan trọng lắm sao?"
"Rất quan trọng, nó liên quan đến thanh danh của em." Chung Kỳ hít một hơi thật sâu. "Công ty có một số tin đồn về em, em cần cơ hội để xác minh và giải thích."
Tôn Mạn nhìn Chung Kỳ qua màn hình máy tính: "Cô muốn xác minh cái gì?"
"Em chỉ muốn biết, việc tuyển em vào đây là quyết định của chị, không có ai giúp đỡ, đúng không ạ?"
Tôn Mạn cứng họng, cô ta không ngờ Chung Kỳ lại đến chất vấn cô ta như vậy.
Trong phòng họp tràn ngập sự im lặng kỳ lạ.
Chung Kỳ biết, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô từ bên trong và bên ngoài phòng họp.
Việc tuyển Chung Kỳ vào làm là do Tôn Mạn tự quyết định, chủ yếu là vì công ty vừa sa thải nhân viên.
Tôn Mạn có thể mặc kệ tin đồn lan truyền, nhưng tuyệt đối không cho phép những tin đồn đó liên lụy đến mình.
Cô ta đã mất tám năm mới leo lên được vị trí giám đốc, tất nhiên sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào trong công việc cho người khác nắm thóp.
Tôn Mạn thừa nhận việc tuyển Chung Kỳ là do cô ta tự quyết định, sau đó nhíu mày: "Chuyện tình cảm riêng tư là chuyện riêng tư, công việc là công việc, cô nói chuyện này trong giờ làm việc có hợp lý không?"
Chung Kỳ lắc đầu: "Em và anh ta không có quan hệ cá nhân."
Tôn Mạn nhìn cô chằm chằm vài giây, như thể bất ngờ, rồi phẩy tay: "Nhớ nộp danh sách và báo giá đúng hạn cho tôi."
Trở về chỗ ngồi, Chung Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Vài phút sau, Lộ Lộ xoa đầu cô, nói: "Cô bé ngốc."
Bản thân Lý Dật Sinh lại không hề hay biết gì.
Chuyện tình cảm giữa các bên hợp tác luôn là chủ đề thu hút sự chú ý, nhân viên cấp dưới truyền tai nhau rầm rộ, nhưng không ai nói cho anh biết.
Lý Dật Sinh nhận ra có điều gì đó không ổn khi đang họp với Hứa Văn Dục.
Hứa Văn Dục nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, ấp úng muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại thở dài.
Hứa Văn Dục không giỏi che giấu, bị Lý Dật Sinh gặng hỏi, cậu ta đã khai hết.
"Không phải Lâm Nam, không phải Tôn Mạn, mà lại là một thực tập sinh của Duyệt Mỹ?" Hứa Văn Dục cảm thấy khó tin.
Cậu ta không nhớ rõ mặt Chung Kỳ, chỉ biết cô là thực tập sinh mới vào làm, là sinh viên năm tư.
Thấy Lý Dật Sinh im lặng không nói, cậu ta biết, chuyện này chắc chắn là sự thật.
"Cậu nghiêm túc đấy à?"
Lý Dật Sinh đang xoay cây bút trên tay, không trả lời.
"Thực ra tôi nên nhận ra từ sớm, mấy thứ đồ lòe loẹt kia đều là cô ấy tặng cậu phải không?"
Lý Dật Sinh vẫn im lặng.
"Đáng tiếc, đáng tiếc." Hứa Văn Dục khoanh tay trước ngực.
Cây bút rơi bộp xuống bàn.
Câu nói này quả nhiên có tác dụng, anh liếc nhìn Hứa Văn Dục.
Hứa Văn Dục vội vàng nói tiếp: "Đáng tiếc là cô ấy nói không có quan hệ gì với cậu."
Lý Dật Sinh khẽ nhíu mày.
Đến giờ tan làm, mọi người lần lượt rời khỏi văn phòng.
Có người tò mò đã chụp ảnh chiếc xe của Lý Dật Sinh dưới lầu, gửi nhầm vào nhóm chat công việc, rồi vội vàng xóa đi trong vài giây.
Nhưng Chung Kỳ vẫn nhìn thấy.
Cô lặng lẽ ngồi trên ghế, đợi đến khi mặt trời lặn, trong công ty không còn ai, mới bước ra khỏi tòa nhà.
Không ngờ Lý Dật Sinh vẫn còn ở đó.
Anh đứng dưới ánh đèn đường đối diện, mặc áo sơ mi và quần tây, cao lớn, chỉ cần đứng đó thôi cũng toát lên vẻ quyến rũ và lười biếng.
Chung Kỳ và anh nhìn nhau qua đường, không dừng lại, cũng không nhìn anh nữa, lặng lẽ đi về phía trạm xe buýt.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang