Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1204

– Ai nha, còn may tất cả mọi người ở đây, không có thương vong, bằng không ta sẽ băn khoăn.

Bóng người Trác Thanh Phàm ở trên không trung dần dần hiện lên, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, lập tức oan ức hầu như muốn khóc.

Hứa Diễm rốt cục không nhịn được chửi ầm lên, cả giận nói:

– Trác Thanh Phàm, ngươi có thể đáng tin cậy một chút không? Ngươi đánh một nước cờ thì đã có ba người chết, ngươi thật táng tận lương tâm a.

– Khặc, khặc khái.

Trác Thanh Phàm ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:

– Sống chết có số, giàu có nhờ trời, há có thể cưỡng cầu? Mặc dù ta có khả năng thông thiên, cũng không cách nào xoay chuyển Thiên Vận cùng số mệnh một người a. Hứa Diễm đại nhân, ngươi thân là Nguyên Ty trưởng, làm sao ngay cả đạo lý ấy cũng không nhìn ra đây?

Hứa Diễm:

– …

– Ha ha, nói thật hay, số mệnh có định sổ. Ngươi hôm nay chạy tới chịu chết, cái này cũng là số mệnh của ngươi, Hư Không Vũ Đế, Trác – Thanh – Phàm.

Trong mắt Đế Dạ loé ra hàn mang, gằn từng chữ nói. Một luồng sức mạnh bàng bạc từ trên người hắn đãng ra, khói đen cuồn cuộn, gia tốc ngưng tụ, chèn ép tất cả.

Vạn Cổ bất diệt Ma Chủ, tuy rằng không thể khôi phục toàn bộ sức mạnh, nhưng giở tay giở chân trong lúc đó đã có thể dời sông lấp biển, trời long đất lở.

Mà một vị khác là Vũ Đế đỉnh cao đương đại, phong hào Vũ Đế, chiếm giữ thứ hai trong thập đại bất hủ, như Hằng Tinh lóng lánh ở trên trời cao.

Hai người lâm không mà nhìn, linh áp vô hình như thiên uy tản ra, tất cả mọi người đều đóng chặt hô hấp, không nháy mắt chờ đợi trận chiến đấu kinh thế kia.

Sắc mặt của Lý Vân Tiêu cũng nghiêm nghị, trận chiến này, ngay cả hắn cũng hơi có chút sốt sắng, cỗ lực lượng cực cường kia rót vào trong cơ thể hắn, dấy lên chiến ý vô tận, hai con mắt thậm chí dần dần hóa thành Huyết Nguyệt.

Loại chiến trường quân lâm thiên hạ, ngạo thị trời cao này, nguyên bản cũng là thuộc về hắn.

Cảm thụ sóng sức mạnh đỉnh cao kia, Lý Vân Tiêu chung quy là thả lỏng song quyền, nội tâm âm thầm thở dài một tiếng nói: Đỉnh cao chiến trường, chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về.

Trác Thanh Phàm nhìn Đế Dạ một chút, nói:

– Ta có cái đề nghị, không biết có thể nói hay không?

Đế Dạ lạnh nhạt nói:

– Ngươi cứ nói không sao?

– Ân.

Trác Thanh Phàm nói:

– Không bằng chúng ta tìm một chỗ uống chén trà, đại gia ngồi xuống đồng thời ăn mấy cái bánh bao, cứ như vậy hóa chiến tranh thành tơ lụa, làm bằng hữu, thế nào?

– Đề nghị bác bỏ, ta cảm thấy vẫn là đem ngươi biến thành ma nô ta càng yêu thích.

Đế Dạ vung tay lên, Ma vân bốn phía gia tốc hòa vào hình tròn trong bầu trời, cuồn cuộn không ngừng cung cấp sức mạnh cho hắn, Ma vân vốn là một phần mười Chân Ma nguyên của hắn biến thành, không thể lãng phí mảy may.

Đặc biệt Trác Thanh Phàm xuất hiện cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm rất lớn, lúc này xuất thủ trước, chỉ tay lâm không, quát lên:

– Chân Ma Địa Kiếm.

Một thanh kiếm bản màu đen to lớn ở trên trời cao ngưng tụ, hoành trảm mà xuống.

– Còn chưa nói hết liền động thủ, phẩm hạnh ở đâu? Xem ra trà chiều cùng bánh bao là không ăn được a.

Trác Thanh Phàm không vui nói, thân thể ở trong trời cao lóe lên, liền đón Hắc Kiếm mà lên, không tránh không né, cả người dĩ nhiên qua lại ở trong Chân Ma Địa Kiếm, không cách nào thương hắn mảy may.

– Cái gì?

Cả người Đế Dạ chấn động, lộ ra vẻ hoảng sợ, Trác Thanh Phàm lấp lóe mấy cái liền muốn qua lại mà tới, hắn quyết định thật nhanh, một tay bấm quyết, quát lên:

– Bát Lăng ngưng kính.

Đột nhiên Đại kiếm màu đen từ đó nứt ra, trong nháy mắt hóa thành một mặt U Minh chi kính, phát sinh ánh sáng đen kịt, chiếu rọi xuống, lập tức đem bóng người của Trác Thanh Phàm đọng lại trên không trung.

– Hừ, trò mèo làm sao có thể lên mặt bàn, nếu như thực lực bực này cũng có thể thiên hạ đệ nhị, người thời đại này cũng không khỏi quá yếu.

Đế Dạ lâm không mà đến, hai tay không ngừng bấm quyết, trong Bát Lăng kính chậm rãi bay ra một ma đầu, há to miệng lớn, một thoáng liền đem Trác Thanh Phàm nuốt xuống.

– A?

Tất cả người phía dưới đều dại ra, từng cái từng cái mở to hai mắt, bọn họ đều làm tốt chuẩn bị quan sát một trận chiến kinh thế, làm sao vừa mới bắt đầu đã kết thúc?

Mạc Tiểu Xuyên cũng lộ ra vẻ ngờ vực, nếu như nói vẻn vẹn là thực lực như vậy, làm sao có khả năng cùng sư phó của mình chiến một trận mà chiếm giữ đệ nhị đây?

Hắn lén lút nhìn Lý Vân Tiêu một chút, nhưng thấy Lý Vân Tiêu một mặt bình tĩnh, vẫn như cũ là nhìn chăm chú trời cao, sắc mặt không thay đổi.

Thân thể Đế Dạ cũng chấn động, dễ dàng đắc thủ như thế, hiển nhiên là sự tình không thể.

– Tinh thùy bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu, Tinh Nguyệt tranh huy.

Đột nhiên một thanh âm vang lên, quanh thân Đế Dạ bỗng nhiên rơi vào một mảnh hào quang chói mắt, bóng người Trác Thanh Phàm ở trên không trung dần dần xuất hiện, một chưởng nhẹ nhàng ép xuống.

Oanh.

Tia sáng kia đột nhiên trở nên mạnh mẽ, như một búp hoa chói mắt, trong nháy mắt liền toả ra toàn bộ sinh mệnh, ở trong đêm đen nở rộ.

Thân thể Đế Dạ bị một chưởng này trực tiếp chấn động đến nát tan, hóa thành ma nguyên khí vòng quanh tia sáng kia lượn một vòng, lập tức ở hơn mấy chục mét ngưng hình ra, chỉ là trong mắt lộ ra kinh hãi mãnh liệt.

Mà Trác Thanh Phàm chỉ là ngắm nhìn ánh sáng dần dần tiêu tan kia, khuôn mặt lộ ra vẻ tán thưởng, khen:

– Tốt một đóa Lạc Anh rực rỡ, Tinh Nguyệt tranh huy chi hoa, nhưng đáng tiếc bị ma khí của ngươi ô nhiễm, đã thất sắc.

Đế Dạ một mặt kinh hãi, đối phương bất quá là một chiêu, liền bóp nát Chân Ma thể của mình, đây tuyệt đối là tuyệt đại cao thủ mới có thể có, hắn cũng không dám có nửa phần trêu tức nữa, lạnh giọng nói:

– Chân Ma Pháp Tướng, ma lâm thiên hạ.

Đột nhiên thân thể Đế Dạ hóa thành ba đầu sáu tay, càng là có một vị Ma ảnh to lớn ở phía sau hắn hiển hiện ra, tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng phát sinh áp lực kinh sợ lòng người, phảng phất là thiên địa thần linh của mảnh đêm tối này, chúa tể tất cả.

– Ngươi đã phong hào Hư Không, từ dáng vẻ vừa nãy tới lui tự nhiên, đã đột phá Bát Lăng ma kính của ta, xem ra hẳn là có không gian bí thuật, xác thực rất khó chơi. Thế nhưng…

Đế Dạ chuyển đề tài, trong mắt trái bắn mạnh ra một đoàn u quang, một toà Cổ Tháp từ từ bay ra, lạc ở trong tay hắn, lãnh đạm nói:

– Thế nhưng hư không bí thuật của ngươi, há có thể qua lại lực lượng Thế giới của thánh khí sao?

Cổ Tháp đột nhiên lớn lên, sáu cánh tay của Đế Dạ bắt đầu không ngừng biến hoá, lấy Cổ Tháp làm trụ cột, bắt đầu không ngừng diễn biến Thế giới, hòa vào trong Ma vân.

Tháp này từ xưa tới nay là cùng Ma Chủ tâm ý tương thông, tuy rằng thời điểm bị Đế Quân chữa trị, hơi dùng chút thủ đoạn bỏ thêm cấm chỉ, nhưng đã bị hắn mạnh mẽ phá tan, mà Ma vân này càng là hắn triển khai ra Vực Giới, hai người không ngừng kết hợp, nối liền nhất thể.
Bình Luận (0)
Comment