Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 127

Ban Văn Lâm nhíu mày càng chặt, khá có thâm ý nhìn Lý Vân Tiêu một chút, mới nói:

– Nếu nói xấu là thật, tội đáng mất đầu!

Tần Dương sững sờ, hắn xác thực không nghĩ tới còn có loại điều lệ này ở trong luật pháp. Những quan to triều đình này, trong ngày thường vu hại lẫn nhau cơ bản đều là chuyện thường như cơm bữa, nhưng chưa hề nghĩ tới thân phận của những Thái Phó kia, chỉ là chút quan chức cấp thấp mà thôi.

Khổng Nhân Nghĩa đỏ mắt, cao giọng gào thét nói:

– Nếu là bình dân nói xấu, xác thực đáng giết. Nhưng những Thái Phó kia đều là có chức quan trong người, huống hồ nói đều là thật, tại sao nói xấu!

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu híp lại, theo dõi hắn, cười lạnh nói:

– Nói là thật? Khổng Thánh Nhân, cẩn thận ta cũng cáo ngươi nói xấu! Quốc vương bệ hạ triệu ta yết kiến, những Thái Phó kia ngăn cản không cho. Khà khà, xin hỏi Khổng Thánh Nhân, ngăn cản người chấp hành thánh chỉ, phải bị tội gì?

– Này…

Khổng Nhân Nghĩa nhất thời mắt choáng váng, ngăn cản tổ tôn Lý gia yết kiến là phương án lúc trước của bọn họ, căn bản không nghĩ tới bệ hạ sẽ tuyên, cũng không nghĩ Lý Vân Tiêu ra tay tàn nhẫn như vậy, bây giờ nhìn lại, những Thái Phó kia cũng là không công chết oan rồi.

Ban Văn Lâm khẽ lắc đầu một cái nói:

– Ngăn cản người chấp hành thánh chỉ, đáng chém cửu tộc!

Lý Vân Tiêu nhất thời quát lên:

– Rất tốt! Nếu như ta nói không sai, trong những Thái Phó đó có một người tựa hồ là cháu ruột của Khổng Thánh Nhân, như vậy cửu tộc tự nhiên cũng bao quát cả Khổng Thánh Nhân ở bên trong. Thánh Nhân làm lãnh tụ Nho gia, hậu đại Khổng thánh, mỗi tiếng nói cử động đều là tấm gương cho thiên hạ noi theo, tự nhiên phải biết quốc pháp như núi, pháp không dung tình!

Khổng Nhân Nghĩa có chút hoảng lên, “Ngươi, ngươi, ngươi” ở trong miệng nói không ra lời, đột nhiên linh cơ khẽ động, vội vàng hướng Tần Chính hạ bái, gào khóc nói:

– Bệ hạ, bệ hạ thay ta làm chủ a!

Các đại thần triều đình căn bản là không ai muốn đứng ra nói chuyện, một là không muốn đắc tội Lý gia, hai là nghe được Lý Vân Tiêu nói “pháp không dung tình”, nhất thời cũng không lời nào để nói.

Chuyện như vậy có thể lớn có thể nhỏ, lớn có thể chọc thủng trời, nhỏ căn bản không phải một chuyện, hoàn toàn là nhìn thái độ của đối phương. Hiện tại Lý Vân Tiêu chính là nắm lấy điểm ấy, cố ý muốn chọc thủng trời.

Lý Thuần Dương đứng ở phía sau xem mà trợn mắt ngoác mồm, làm sao cũng không nghĩ ra vấn đề làm đầu mình đau, dĩ nhiên sẽ là bộ dáng này. Này, đây thật sự là tôn tử của mình sao?

Lý gia vẫn luôn là võ tướng thế gia, ở trên miệng lưỡi chi tranh đều có khiếm khuyết, căn bản không phải đối thủ của những hủ nho này, nhưng ngày hôm nay không chỉ trắng trợn không kiêng dè xông tới, gặp người giết người, hơn nữa còn trực tiếp nắm lấy chủ động, đem Khổng Nhân Nghĩa ở trên quốc pháp cùng đạo nghĩa đè gắt gao.

Ngay cả văn võ đại thần cũng từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm, nếu tội danh của Khổng Nhân Nghĩa định xuống, này há chẳng phải là tru giết Thánh nhân hậu đại? Nhưng nếu không định, xem bộ dáng kia của Lý Vân Tiêu, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Lần này ngay cả quốc vương cũng có chút đau đầu.

Khắp khuôn mặt Tần Chính là vẻ sầu lo, ánh mắt cũng có chút dại ra, so với lần trước Lý Vân Tiêu thấy hắn tinh thần rõ ràng kém hơn nhiều, một là tuổi quá lớn, quanh năm đắm chìm trong tửu sắc, hai là bởi vì trúng độc quá sâu, sợ là sẽ không còn bao nhiêu thời gian.

Hắn nghĩ một hồi, lúc này mới chậm rãi nói:

– Khổng lão sư chính là Thánh Nhân hậu đại, đồng thời cũng là lão sư vỡ lòng của trẫm. Chuyện lần này chính là chất nhi của hắn làm, tội không ở hắn. Trẫm nể tình Khổng lão sư công lao to lớn, do đó đặc xá. Còn chất nhi của hắn, tội đáng trảm thủ, cũng nên cho Vân Tiêu một câu trả lời.

– Bệ hạ vạn tuế, đa tạ ơn tha chết của bệ hạ!

Khổng Nhân Nghĩa đại hỉ quỳ xuống, hung hăng dập đầu.

Nghe được mình có thể sống, cũng không lý chất nhi của mình chết sống, còn hung hăng nịnh hót, để một ít đại thần nguyên bản cho rằng Khổng Nhân Nghĩa vô tội, cũng bắt đầu trở nên phản cảm.

Lần này hai phe trận doanh đều chú ý đến, tội danh của Khổng Nhân Nghĩa đã xá, cũng cho Lý Vân Tiêu một câu trả lời chắc chắn, xem như là quyết đoán vô cùng cao minh, theo lý song phương cũng nên thỏa mãn. Nhưng Lý Vân Tiêu lại không tha thứ, cao giọng nói:

– Bệ hạ không thể! Chính bởi vì Khổng Thánh Nhân là tấm gương của người trong thiên hạ, vì vậy càng phải quốc pháp như núi! Huống hồ vương tử phạm pháp tội như thứ dân, lẽ nào Khổng Thánh Nhân so với vương tử còn muốn cao quý hơn sao?

– Lý Vân Tiêu, ngươi, ngươi, ngươi...

Khổng Nhân Nghĩa thấy đối phương nhất định phải đẩy mình vào chỗ chết, nhất thời giận dữ hét:

– Bệ hạ tự có thánh quyết, há cho phép ngươi quơ tay múa chân! Ngươi rõ ràng chính là không đem bệ hạ để ở trong mắt!

Lý Vân Tiêu như nhìn người ngu nhìn hắn, cười lạnh nói:

– Ta đương nhiên chưa hề đem bệ hạ để ở trong mắt!

Rào!

Hắn vừa nói câu này, nhất thời mọi người chấn động tới một mảnh thổn thức cùng hoảng sợ, ngay cả Lý Thuần Dương cũng há to mồm, không biết Tôn nhi này muốn làm gì. Tần Nguyệt cảm giác đầu lớn lên, nguyên bản thế cuộc tốt đẹp, ép đối phương gắt gao, sao lại đột nhiên bốc lên câu nói đại nghịch bất đạo như vậy?

Tần Chính cũng ngẩn ra, nhất thời giận tím mặt, đang muốn nổi giận, đã thấy Lý Vân Tiêu chỉ buồng tim của mình, một mặt tôn kính.

Trên mặt Lý Vân Tiêu động tình nói:

– Bệ hạ là phải để ở chỗ này tôn trọng, chúng ta làm thần tử, nhất định phải mỗi thời mỗi khắc đem bệ hạ để ở trong lòng, dốc lòng nghe theo mỗi một đạo ý chỉ cùng giáo huấn của bệ hạ, mà không phải giống như ngươi cả ngày đem bệ hạ treo ở bên mép giảng, không ngần ngại chút nào, ngươi là có ý gì? Chẳng trách Khổng Thánh Nhân dám cãi lời thánh chỉ, hóa ra là căn bản không đem bệ hạ để ở trong lòng, lẽ nào Khổng Thánh Nhân tự cho là so với bệ hạ còn muốn cao quý? Hay là Khổng Thánh Nhân cảm thấy bệ hạ hiền năng không đủ, có phải là vị trí của bệ hạ nên để ngươi đi ngồi một chút?

– A?

Lần này tất cả mọi người lần thứ hai dại ra.

Tội danh ngăn cản thánh chỉ còn chưa tẩy sạch, lại bị chụp mũ tạo phản!

Khổng Nhân Nghĩa chỉ cảm thấy đầu óc bối rối, nguyên bản người bị bệnh nặng, lần này càng là giận sôi lên, run cầm cập lấy tay chỉ Lý Vân Tiêu.

– Ngươi, ngươi, ngươi...

Sau khi run cầm cập một lúc, đột nhiên động tác của hắn ngừng lại, con ngươi trong ánh mắt dần dần khuếch tán.

Phốc!

Khổng Nhân Nghĩa ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là buồn giận đọng lại ở trước ngực hắn, sau khi làm xong động tác cuối cùng này, hắn ngửa mặt ngã xuống, “Ầm” một tiếng ngã chổng vó ở trên Kim Loan Điện, triệt để không còn sinh cơ.

Một đời đại nho, lại bị tươi sống tức chết rồi!

Cả sảnh đường đều giật mình!
Bình Luận (0)
Comment