Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1376

– Quá ác độc, Lôi Phong Thương Hội uổng là một trong Thất Đại thương hội, hành vi ti tiện bỉ ổi, thật là làm người giận sôi.

– Nào chỉ là giận sôi, căn bản không xem tính mệnh vũ giả chúng ta là một chuyện, ta xin thề, sau này sẽ không bao giờ tới Lôi Phong Thương Hội.

– Ân, ta cũng vậy, ta còn muốn đem việc này tuyên dương ra ngoài, để cho tất cả mọi người không nên đi Lôi Phong Thương Hội, nên cùng nhau bài trừ chống lại.

Các loại tiếng mắng và căm giận không ngừng, hơn nữa người Tử Vân thương hội ở bên trong ngôn từ kịch liệt, lập tức khiến cho công phẫn.

Cẩn Huyên ở trong quá trình này thủy chung mặt mang mỉm cười, nàng mới đầu thì tin tưởng, chỉ cần có người đàn ông này ở đây, hết thảy đều có khả năng cứu vãn, nhưng lại không nghĩ là kinh thiên nghịch chuyển như vậy.

Tề Dương Văn cả giận nói:

– Ngươi, các ngươi dám chửi bới Lôi Phong Thương Hội ta, Lôi Phong Thương Hội ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Lý Vân Tiêu một cước qua, trực tiếp đá ở trên mặt hắn, mắng:

– Còn không buông tha chúng ta? Hiện tại bổn thiếu gia liền không buông tha các ngươi.

Hắn cao giọng nói:

– Mọi người cùng nhau theo ta đi Lôi Phong Thương Hội, đòi lại công đạo.

– Đúng, đòi lại công đạo, Tử Vân thương hội chúng ta cũng không phải dễ khi dễ.

Giang Thiên Đồng ở trong đám người quát, lập tức dẫn tới mọi người tình cảm quần chúng xúc động, từng cái hét lớn. Tựa hồ nữ tử rất có lực hiệu triệu, người các thương hội khác cũng gia nhập vào thét to, chờ xem náo nhiệt.

Lý Vân Tiêu tự nhiên là mong muốn càng nhiều người càng tốt, sự tình huyên náo càng lớn càng tốt.

Ô thúc có chút ngưng trọng, ở bên tai Cẩn Huyên nói nhỏ:

– Hội Trưởng Đại nhân, Lôi Phong Thương Hội tựa hồ có Vũ Đế cường giả tọa trấn, chúng ta mạo muội đi qua như vậy, sợ là đòi không được chỗ tốt. Không bằng báo cáo Thiên Nguyên thương hội, lại đi tìm bọn họ phiền phức cũng không muộn. Hơn nữa Ti Đức Xa này mặc dù là đồng bọn, nhưng dù sao cũng là người của phủ thành chủ, ở Hải Thiên trấn, làm sao cũng phải cho Phủ thành chủ mặt mũi a.

Cẩn Huyên khẽ gật đầu nói:

– Ô lão phân tích hữu lý. Nhưng lúc này tất cả do hắn làm chủ, ta chỉ có thể quan sát. Hắn cần gì, ta hỗ trợ cái đó. Hắn nói hiện tại giết Lôi Phong Thương Hội, ta lập tức rút kiếm đuổi theo, tuyệt không hai lời.

– Cái này…

Ô lão bối rối, có chút không hiểu nhìn Cẩn Huyên.

Hắn đối với Cẩn Huyên tuyệt không biết, nhưng nghe nói là một nữ nhân thông minh, bằng không cũng không có khả năng đem Tử Vân thương hội làm đến bây giờ. Nhưng lúc này vừa nghe ngôn luận của nàng, là loại nữ tử cực độ tâm tình hóa, để cho nội tâm Ô lão không khỏi có chút thất vọng. Nhưng mình chung thuyền với Tử Vân thương hội, người ta là lão đại, mình không có gì đáng nói.

Lý Vân Tiêu cao giọng nói:

– Chuyện hôm nay, đúng sai công luận tự tại nhân tâm. Mong mọi người làm chứng, hiện tại chúng ta chuẩn bị một cái lồng sắt đem hai tiểu nhân ti tiện kia dạo phố, sau đó sẽ đến trước cửa Lôi Phong Thương Hội tụ tập, ta muốn nhìn Lôi Phong Thương Hội làm sao thuyết pháp.

– Cái gì?

Tề Dương Văn và Ti Đức Xa đều thất kinh, liều mạng giùng giằng rống lên, các loại tiếng chửi rủa không ngừng, giống như dã thú sắp bị đánh chết liều mạng.

– Các ngươi không chết tử tế được, Tử Vân thương hội, Tề Dương Văn ta chết cũng sẽ không bỏ qua các ngươi.

– Ta là Bát giai Thuật luyện sư, do Hóa Thần hải trực tiếp quản hạt, ngươi dám… như vậy đối với ta, Hóa Thần hải sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ti Đức Xa càng mang Hóa Thần hải ra, nghĩ đến đối phương hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chỗ kiêng kỵ.

Nhưng Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Đã có lòng hại người, thì phải làm tốt chuẩn bị bị người làm hại. Một Vũ Tôn, một Bát giai Thuật luyện sư, chà chà, không tệ không tệ, nhất định có lực rung động a, hiện tại lập tức câm miệng cho ta, bằng không ta không ngại ở trong lồng sắt gia tăng chút xuân dược, cho các ngươi một đường tôn vinh hành vi nghệ thuật.

Hai người trong nháy mắt trắng bệch, một loại tuyệt vọng từ đáy lòng lan tràn. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra được, trên đời lại có người ác độc như vậy.

Cẩn Huyên lập tức phân phó nói:

– Chuẩn bị một chiếc xe chở tù. Thương hội tạm thời đóng cửa, tất cả mọi người theo ta đi.

– Vâng.

Giang Thiên Đồng lập tức chuẩn bị, mọi người công việc lu bù lên, quần chúng càng là từng cái tươi cười, chờ xem kịch vui. Đặc biệt nhìn hình dạng của Ti Đức Xa, không ít người nội tâm đều là một trận khoái ý.

Những Thuật luyện sư kia trong ngày thường đều là cao cao tại thượng, ai cũng bị bọn hắn chọc tức không ít, bây giờ thấy bọn họ như vậy, nội tâm rất thống khoái.

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu đột nhiên rơi vào thân ảnh một cô bé, lộ ra thần sắc kinh ngạc đến.

Chính là tiểu Hồng lúc trước bị Vu Thành Song đánh bay, té xỉu ở trong góc, chẳng biết lúc nào tỉnh lại, cũng theo mọi người bận bịu, bộ dáng trì độn khả ái, hình như chưa từng xảy ra chuyện.

Nội tâm Lý Vân Tiêu dâng lên một loại cảm giác cổ quái, hắn tiến lên bắt lấy tiểu Hồng, Thần thức ở trên người nàng quét tới.

Tiểu Hồng sợ đến sắc mặt trắng bệch, bị nâng ở trên không trung không làm được gì, hai tay liều mạng đấm tới Lý Vân Tiêu, hai chân cũng đá tới đá lui, trong miệng không ngừng kêu lên:

-Thả ta xuống, ngươi muốn làm gì? Mau buông ta xuống.

Cẩn Huyên cũng sửng sờ, tiến lên cẩn thận nói:

– Vân thiếu, làm sao vậy?

Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên vẻ nghi hoặc nói:

– Cô bé này có vấn đề.

Cẩn Huyên sửng sốt một chút, nàng không biết “có vấn đề” là có ý gì, xem ra phải hỏi Giang Thiên Đồng lai lịch cô bé này.

Lý Vân Tiêu để tiểu Hồng xuống nói:

– Xem chừng nàng, đừng cho nàng chạy.

Lúc này Giang Thiên Đồng cũng tiến lên, tiểu Hồng liền trốn đến phía sau nàng, vẻ mặt sợ hãi.

– Làm sao vậy?

Giang Thiên Đồng hỏi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Cô gái này là từ đâu tới?

Giang Thiên Đồng suy nghĩ trận nói:

– Lai lịch cụ thể ta cũng nói không rõ, đại khái nửa năm trước, ta thấy nàng một mình đi trên đường cái, toàn thân bẩn thỉu, hỏi người nhà đâu nàng đều không biết, xem nàng đáng thương liền mang nàng về thương hội. Đầu tiên là làm một chút việc vặt, sau từ từ bồi dưỡng nàng trở thành tiểu nhị. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên nàng làm tiểu nhị a.

Nàng vỗ vỗ phía sau đầu tiểu Hồng, an ủi:

– Tiểu Hồng đừng sợ, Cẩn Huyên đại nhân và vị công tử này đều không phải là người xấu.

– Tiểu Hồng thật sợ, lúc vị ca ca này nhìn ta chằm chằm, ta rất sợ.

Tiểu Hồng ủy khuất thấp giọng nói, trốn ở phía sau Giang Thiên Đồng không chịu đi ra.

Cẩn Huyên không hiểu hỏi:

– Vân thiếu, có vấn đề gì không? Ta xem cô bé này rất bình thường a, chỉ là… chỉ là hình như trì độn một chút.

Lý Vân Tiêu nói:

– Tạm thời ta cũng nói không rõ được, nói chung ngươi xem chừng nàng, đừng cho nàng chạy mất, trước diệt trừ Lôi Phong Thương Hội lại nói.

Cẩn Huyên sợ hãi nói:

– Diệt trừ?

Nàng bị hai chữ này làm cho hoảng sợ, nguyên bản nội tâm nghĩ cũng chỉ là đi cho bọn hắn một chút giáo huấn, trả đũa một chút mà thôi, về phần diệt trừ là căn bản không dám nghĩ tới.
Bình Luận (0)
Comment