Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1512

Tuyết bay lần nữa rơi xuống, rơi đầy xiêm y của hắn.

Ninh Khả Nguyệt gian nan nuốt ngụm nước miếng, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y, trái tim vẫn còn đang nhảy lên kịch liệt.

Nàng biết rõ Lăng Bạch Y hạ thủ lưu tình, nếu không dưới một chiêu vừa rồi mình mặc dù không chết cũng sẽ không bình yên vô sự như vậy được.

Nàng vội vàng lấy ra đan dược nuốt vào, một kiếm vừa rồi đã hao phí toàn bộ lực lượng của nàng, giờ phút này bất kỳ một chút nhỏ nhặt nào cũng đều sẽ quan hệ đến sinh tử của nàng, mà sinh tử của nàng thì lại quan hệ trực tiếp đến sự tồn vong của thành Hồng Nguyệt, cho nên nàng không thể chết được.

Nàng không hỏi Lăng Bạch Y sao lại hạ thủ lưu tình, nhưng ít ra nàng hiện giờ không chết, phải cố gắng sống sót, vì chính mình, cũng vì thành Hồng Nguyệt mà sống.

Dương Nguyên Thư nhìn cảnh tượng trước mắt, mở to tròng mắt, đột nhiên hét lên, nói:

– Cái này... Dạ Ảnh đại nhân, sao ngươi lại không giết chết nàng?

Lăng Bạch Y ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn Ninh Khả Nguyệt, lạnh nhạt nói:

– Một chiêu đã qua, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Nếu hôm nay ngươi có thể sống sót thì xin nhớ kỹ chiêu này, nó gọi là Cửu Long Tuyết, tiếp theo sẽ có biến hóa càng đặc sắc hơn nữa đợi ngươi đấy.

– Đợi, đợi một chút.

Dương Nguyên Thư nhìn Lăng Bạch Y đang muốn rời đi, vội vàng đuổi tới, hét lớn:

– Dạ Ảnh đại nhân, ngươi vậy mà hạ thủ lưu tình?

Lăng Bạch Y đang chuẩn bị rời đi đột nhiên ngừng lại, cau mày nói:

– Ta hạ thủ lưu tình, thế thì sao?

– Cái này?

Dương Nguyên Thư như bị người nện một phát vào ngực, buồn bực nói:

– Ngươi, ngươi cầm chỗ tốt của vị đại nhân kia, nên toàn lực làm, một chiêu giết chết Ninh Khả Nguyệt mới phải chứ?

Lăng Bạch Y lạnh lùng nói:

– Ta chỉ đáp ứng xuất thủ một lần, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy là một chiêu toàn lực thế?

– Ngươi, ngươi...

Dương Nguyên Thư triệt để choáng váng, vội la lên:

– Ngươi như vậy, còn có đạo nghĩa sao?

Hắn vừa dứt lời, lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh, giống như lập tức ngã xuống vực sâu không đáy vậy, cả người sợ hãi run rẩy thoáng một phát, phảng phất như tùy thời đều có thể mất mang.

Trong mắt Lăng Bạch Y hiện lên sát khí, lạnh giọng nói:

– Loại người hèn mọn như ngươi, ở trước mặt ta chẳng khác gì bao cứt chó, nếu không phải xem trên mặt mũi sư phụ ngươi, chỉ bằng ngươi dùng di thể của những cường giả tuyệt đỉnh kia thôi cũng đã là tử tội rồi, nghe ngươi nói nhiều một câu, trong lỗ tai ta cũng nhiều thêm một chút ráy tai, nếu ngươi còn nói với ta thêm một câu nữa thì cứ bảo sư phụ ngươi tới đây nhặt xác cho ngươi đi.

Bản thân Lăng Bạch Y cũng là cường giả tuyệt đại, hắn thấy ba mươi cổ thi thể của cường giả tuyệt đại bị một tên như cứt chó khu sử, trong lòng đã sớm sinh ra sát ý rồi.

Dương Nguyên Thư vội ngậm miệng lại, không dám nói thêm tiếng nào nữa. Hắn cực kỳ tin tưởng, chỉ cần mình nói thêm nửa chữ nữa thôi thì tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lăng Bạch Y nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ khinh thường, quay người biến mất trong gió tuyết đầy trời.

– Đáng chết, đáng chết a!

Sắc mặt Dương Nguyên Thư rét run, cực kỳ vặn vẹo, trong lòng điên cuồng quát ầm lên: Lại dám xem thường ta, một ngày nào đó ta sẽ luyện Lăng Bạch Y ngươi thành tại thi.

“Rầm rầm rầm phanh”

Ngay khi Lăng Bạch Y vừa rời đi, bỗng nhiên những thi thể cường giả tuyệt đại kia nguyên một đám nổ bung, trực tiếp nổ đến thi cốt cũng không còn, hóa thành hạt bụi triệt để tiêu tán trong thiên địa.

Không chỉ có thể, Minh Thư Quỷ U Trận bên dưới đại địa cũng tựa hồ bị phá vỡ, sau khi vài đạo ánh sáng âm u bạo xuất, cổ cảm giác sinh cơ bị thôn phệ trong cơ thể Ninh Khả Nguyệt lập tức biến mất.

– À?

Dương Nguyên Thư kêu thảm một tiếng, triệt để ngốc trệ, đám bảo bối mà hắn táng gia bại sản đổi lấy vậy mà không còn sót lại chút nào.

“Phanh”

Ở một chỗ xa xôi, trong đại điện ngăm đen, hỏa diễm yêu dị lóe lên trên đèn cầy bên vách tường yêu dị, chiếu rọi thân ảnh gầy cao của hai người bên trong khiến bóng họ kéo dài lên tường.

Một lão giả khô gầy trong đó ngồi ngay ngắn trên thủ tọa, dưới cơn tức giận liền lập tức một chưởng chấn vỡ đầu thú bàn long trên ghế, khiến tro bụi văng khắp đầy đất.

– Haha, ha ha.

Nam tử thanh y ở bên dưới nhịn không được cất tiếng cười to, nói:

– Bị Lăng Bạch Y lừa gạt đi một khối Thông Thiên Linh Lung Cốt, có phải cảm thấy rất tức giận không?

Sắc mặt vàng như nến của lão giả khô gầy hóa thành tái nhợt, trong con ngươi lóe ra sát khí dày đặc.

Nam tử thanh y cười lạnh nói:

– Đã nói với ngươi rồi rồi, đám Phong Hào Võ Đế này không có người nào đáng tin cả, mọi thứ phải tự mình ra tay mới được.

– Hừ Lăng Bạch Y, ta sớm muộn cũng sẽ khiến hắn trở thành vật sưu tầm của ta thôi.

Lão giả lạnh giọng cả giận nói.

Nam tử thanh y lạnh lùng cười cười, nói:

– Nói lời tức giận này có ý nghĩa gì? Sẽ chỉ khiến người khinh thị thôi, người có thực lực chưa bao giờ nói nhiều cả, hơn nữa ngươi quả thật cũng không làm gì được Lăng Bạch Y. Hiện giờ không chỉ Ninh Khả Nguyệt không chết, còn khiến ta tổn thất ba mươi sáu cổ thi hài cường giả, thật sự là thất bại trong gang tấc, hơn nữa ta thấy đồ đệ bảo bối kia của ngươi cũng không sống được bao lâu nữa rồi.

Lão giả ánh mắt lạnh như băng quét nhìn qua, chằm chằm vào nam tử thanh y nói:

– Vi Thanh, ta biết rõ ngươi còn có hậu thủ, nếu đồ đệ ta chết mất, ta không để yên cho ngươi đâu.

Khuôn mặt nam tử thanh y hiện ra trong ánh sáng âm u, lộ ra một nụ cười lạnh âm lãnh nói:

– Chính ngươi tính toán sai lầm, không nghe ta khuyên, hiện giờ còn muốn ta ra tay cứu ngươi? Nơi này cách thành Hồng Nguyệt không biết bao nhiêu vạn dặm, ta cũng không phải Hư Không Võ Đế Trác Thanh Phàm, làm sao cứu đồ đệ của ngươi đây?

Lão giả khẽ nói:

– Bên thành Hồng Nguyệt Đường Khánh và Ninh Khả Vi đã cơ bản đã khống chế thế cục, Địa Lão Thiên Hoang và Tử Vân Phong cũng là ta thi triển bí thuật phong ấn, ngươi ngược lại nói với ta xem ngươi đã làm gì? Nếu một chút lực cũng không ra thì hợp tác gì chứ?

Vi Thanh lạnh lùng nói:

– Một chút lực lượng cũng không ra? Đường Khánh gây ra đại sự tại Tống Nguyệt Dương Thành, nếu không có ta âm thầm thao tác, hắn sớm đã bị người Thương Minh và Thánh Vực lùng ra rồi.

Lão giả phất tay áo, lãnh đạm nói:

– Không cần nhiều lời, ta biết rõ ngươi có bố trí hậu thủ tại Tử Vân Phong, chỉ có điều ta đánh giá sai thực lực Ninh Khả Nguyệt, lại nhìn sai Lăng Bạch Y, bởi vậy mới để ngươi có cơ hội phát huy, tóm lại đồ đệ của ta quyết không thể chết được.

– Hừ.

Vi Thanh hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đi vào trong đại địa, tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết, một phương trận pháp trên mặt đất theo đó bắt đầu khởi động, tản mát ra ánh sáng âm u lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment