Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 166

– Muốn chạy trốn?

Kế Mông cười lạnh, chiêu kiếm mà lúc trước Lý Vân Tiêu biểu diễn ở trên Phi Phượng trấn, lần thứ hai hiện lên ở trong đầu, trong miệng bỗng nhiên quát lên:

– Thanh Liên Kiếm Ca!

Nhuyễn kiếm của hắn ngang trời quét ra, nở rộ cũng không phải Thanh Liên, mà là hoa đào, nhưng là kiếm ý của Thanh Liên Kiếm Ca!

Bảy đóa hoa đào to lớn lần thứ hai hiện lên ở trong hư không, so với thời điểm ở trên tiểu trấn còn muốn rực rỡ nhiều lắm. Gió nhẹ thổi, hoa nở hoa tàn, vạn điểm hồng quang bay xuống, bao phủ mà lên.

Trong lòng Hứa Bình Hồng cả kinh, ngơ ngác nhìn cánh hoa hạ xuống đầy trời, cũng không nhịn được nữa dùng hết toàn lực hét lớn:

– Sư thúc cứu ta!

Âm thanh rung trời, truyền vào trong Phượng Hoàng Sơn.

– A!

Đáng tiếc hoa đào đã mất, hóa thành xuân bùn càng hộ hoa. Hứa Bình Hồng kêu thảm một tiếng, chết ở dưới hơn vạn hoa đào, tình cảnh dị thường xinh đẹp.

Kế Mông liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu ở xa xa, không dám đánh gãy. Hơn nữa giờ khắc này trong cơ thể mơ hồ có một loại cảm giác xao động, hắn mừng rỡ như điên, vội vàng ngồi xuống bắt đầu điều tức, này chính là triệu chứng đột phá.

Thời gian chầm chậm trôi qua, nguyên khí trong cơ thể hắn rốt cục phá tan tầng bình cảnh kia, bước vào tam tinh Vũ Quân!

Kế Mông không thể tin tưởng quan sát nguyên khí lưu động trong cơ thể mình, một loại cảm giác kích động lan tràn toàn thân.

Một tháng trước, hắn mới là thất tinh Đại vũ sư, đời này mơ ước lớn nhất chính là có một ngày có thể bước vào Vũ Quân cảnh giới. Không nghĩ tới theo Lý Vân Tiêu mới một tháng, đã phá liền sáu sao, trở thành tam tinh Vũ Quân!

Hắn hơi mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện Lý Vân Tiêu đang ở một bên lẳng lặng nhìn hắn mỉm cười.

– Vân thiếu…

Hắn có chút cảm động hô một câu.

– Không tệ.

Lý Vân Tiêu không tiếc rẻ chút nào tán dương:

– Vừa nãy chiêu kiếm đó thật có chút mùi vị của Thanh Liên Kiếm Ca, có điều còn kém rất xa. Nhưng bằng lĩnh ngộ hiện nay của ngươi, bước vào tam tinh Vũ Quân cảnh giới là thừa sức.

Nội tâm Kế Mông có thiên ân vạn tạ, nhưng lại kẹt ở yết hầu không cách nào nói ra khỏi miệng. Hắn đột nhiên nhìn thấy Huyền Lôi Kinh Vân Hống đứng ở một bên, nhất thời thất kinh nói:

– Vân thiếu, chuyện này…

Lý Vân Tiêu cười hì hì vỗ vỗ Huyền Lôi Kinh Vân Hống, cười nói:

– Hiện tại Tiểu Huyền là bằng hữu của chúng ta.

Huyền Lôi Kinh Vân Hống tựa hồ vì xác minh hắn, nhất thời làm nũng tự uốn éo thân thể, đồng thời dùng đầu cọ lấy tay Lý Vân Tiêu mấy lần, dáng dấp như một bảo bảo.

– A?

Kế Mông há hốc miệng, có chút không biết làm sao. Trên người con yêu thú này tản mát ra khí tức hắn cũng có thể cảm nhận được, tuyệt đối là Vũ Vương, ngay cả hắn cũng muốn run rẩy mấy phần, hiện tại lại như con mèo nhỏ.

Đối với thần thông của Lý Vân Tiêu, hắn lần thứ hai cảm thấy không thể nói gì.

– Đi thôi, hiện tại có Tiểu Huyền hỗ trợ, chúng ta vào trong núi càng dễ dàng!

Lý Vân Tiêu vỗ vỗ thân thể Huyền Lôi Kinh Vân Hống, hai người một thú, liền hướng về bên trong Phượng Hoàng Sơn chạy đi.

Đột nhiên một đạo công kích lăng liệt từ trên núi lao xuống, chỗ đi qua cây cối núi đá toàn bộ hóa thành tro bụi, một quỹ tích chân không ở dưới trùng kích hình thành, chỗ sức mạnh trực chỉ, chính là hai người Lý Vân Tiêu!

– Tránh ra!

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, hai người một thú nhất thời bay lên, tránh ra rất xa, cảnh giác nhìn bóng người trên núi.

Tôn Tu Mỹ vẫn như cũ mềm mại kề sát ở trên vai Lệ Văn Thạch, ẩn tình đưa tình nhìn hai người Lý Vân Tiêu, trong con ngươi nàng lướt qua một tia kinh ngạc, ngạc nhiên nói:

– Làm sao con sư tử của Hứa sư huynh cũng bị các ngươi thu phục?

Lệ Văn Thạch một mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người.

– Ta còn tưởng rằng tiến vào là đại lão gì, chỉ là tam tinh Vũ Quân cùng cửu tinh Võ sĩ, đồ bỏ đi!

Hắn một mặt xem thường cười nhạo nói:

– Hứa sư huynh ngay cả giun dế trình độ như thế này cũng thu thập không xong, chết thật đáng đời!

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, hắn có chút không biết nói gì:

– Các ngươi cùng tên kia là đồng môn? Ngay cả nói cũng giống như đúc. Chẳng lẽ các ngươi cũng gọi là đồ bỏ đi? Đồ bỏ đi tông? Này đúng là chưa từng nghe tới.

Lệ Văn Thạch biến sắc, lạnh lùng nói:

– Tiểu tử muốn chết! Sư muội, ngươi kiềm chế đầu súc sinh kia, chờ ta giết hai con chuột này, lại cùng ngươi đồng thời giải quyết nó! Nghe nói tinh huyết của Huyền Lôi Kinh Vân Hống chính là vật bổ dưỡng, sau khi ngươi ta ăn vào tất nhiên có thể tăng tiến công lực!

Tôn Tu Mỹ e thẹn nở nụ cười, thân nhẹ như yến ở trong rừng cây bay lên, thẳng đến Huyền Lôi Kinh Vân Hống, trong miệng không ngừng “Khanh khách” cười duyên lên.

– Sư huynh đánh chú ý huyết dịch của con súc sinh này cũng không phải ngày một ngày hai, Hứa sư huynh chết, vừa vặn tác thành chúng ta.

Huyền Lôi Kinh Vân Hống cảm giác được từng trận sát ý, nhất thời tức giận trùng thiên, không đợi Lý Vân Tiêu hạ lệnh, hét lớn một tiếng liền hướng về Tôn Tu Mỹ phóng đi. Trên người mơ hồ hiện ra ánh chớp lấp lóe.

Trong mắt Kế Mông lóe lên tinh mang, ánh sáng Lôi Điện này cùng Lôi Điện trong lòng bàn tay Hứa Bình Hồng giống như đúc, nói vậy cũng là từ trên người Huyền Lôi Kinh Vân Hống đạt được, chỉ có điều so sánh với nhau, lại yếu đi quá nhiều.

Tôn Tu Mỹ cao cao đạp ở trên cành cây, toàn thân cảnh giác. Mặc dù thực lực của Huyền Lôi Kinh Vân Hống là nàng cũng không dám khinh thị, hai tay nàng giơ lên thật cao, từng vòng hơi nước màu xanh lam từ trên người bắt đầu bay lên, hét lớn một tiếng, hai tay đột nhiên đẩy đi.

– Quỳ thủy phật quyển!

Từng vòng tròn từ trên người nàng không ngừng bắn ra, ở trên không trung càng lúc càng lớn, đem Huyền Lôi Kinh Vân Hống vây vào.

– Thu!

Tôn Tu Mỹ khẽ quát một tiếng, những phật quyển to lớn kia đột nhiên co rút lại, mấy chục đạo toàn bộ co lại thành cỡ vòng tay, vừa vặn trói lại Huyền Lôi Kinh Vân Hống. Trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ vui mừng, cười to nói:

– Súc sinh chính là súc sinh, dễ dàng liền bắt lại như thế.

Huyền Lôi Kinh Vân Hống tựa hồ không phục, gào thét kêu sợ hãi liên tục, điện quang trên người “đùng đùng” lấp lóe, những phật quyển kia do quỳ thủy tạo thành, bắt đầu có chút sôi trào lên, tựa hồ khó có thể trói lại.

– Hừ, đàng hoàng ở lại cho ta!

Ngón tay ngọc của Tôn Tu Mỹ điểm một cái, những quỳ thủy kia bị nàng dẫn dắt, hướng không trung bay đi. Đứng ở trước người của nàng, đột nhiên một tay hóa thành quỳ thủy, giống như hoàn toàn biến mất vậy, trực tiếp đẩy vào bên trong phật quyển.

Nguyên bản Huyền Lôi Kinh Vân Hống sắp thoát vây, đột nhiên con ngươi mở to, không ngừng rít gào lên. Từng vòng phật quyển quanh thân kia lại bắt đầu trở nên rắn chắc lên, bất luận nó giãy giụa ra sao, cũng không cách nào lay động nửa phần.

Tôn Tu Mỹ lạnh lùng nhìn nó giãy dụa, lộ ra nụ cười mê người.

– Tiểu quai quai, đừng nhúc nhích nữa, đợi lát nữa ta cùng sư huynh sẽ uống huyết của ngươi a. Nếu ngươi giãy dụa quá nhiều, trong máu sẽ sản sinh độc tố, vừa khổ lại sáp, không dễ uống.
Bình Luận (0)
Comment