Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1823

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo hàn mang, trầm giọng nói:

– Bây giờ còn có một điểm mấu chốt nhất, Bắc Minh Thiên Lộc chạy đi đâu rồi?

Mọi người cũng đều nghi hoặc không thôi, đúng vậy a, bọn hắn ra biển cũng là vì nhận được tin tức của Bắc Minh Thiên Lộc, muốn đến Vương cung Đông Hải tầm bảo.

Nhưng hiện giờ tràng cảnh ánh vào trong mắt, nhưng cũng không thấy bất luận bảo vật nào, như vậy Bắc Minh Thiên Lộc đã lừa mọi người, vậy bây giờ tên lừa gạt này đâu rồi?

Sắc mặt Liêu Dương Băng cũng trở nên khó coi, tốn hao nhiều tinh lực như vậy, chết nhiều người như vậy, từ xa nghìn vạn dặm chạy đến, dĩ nhiên lại là một mưu kế.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu chớp động nói:

– Nếu như là một âm mưu thì cũng thôi, ta chỉ sợ...

Lạnh giọng nói từng chữ:

– Ta chỉ sợ đó là một sát cục ah!

Một cổ hàn ý lăng liệt bay lên trong lòng mỗi người, theo phán đoán của Lý Vân Tiêu rơi xuống, những cự thạch đứng vững trong toàn bộ không gian tựa hồ truyền đến thê minh bi ai.

Hào khí trong không gian u tối tựa hồ đã xảy ra biến hóa cực lớn, Tứ Thần Phong Ấn Trận bị hao tổn kia bỗng nhiên phát ra hào quang, bắt đầu tự mình chữa trị lấy.

Một loại cám giác cực kỳ nặng nề như tảng đá lớn đặt trong lòng mọi ngươi, nội tâm dâng lên các loại cảm xúc mặt trái, nguyên một đám trở nên có chút táo bạo.

Bốn đầu quái thú trên bầu trời thân hình càng thêm chấn động, nguyên một đám gào thét lớn chạy như bay xuống, bay tới trận pháp kia.

“Ầm ầm”

Trên trận pháp đột nhiên truyền đến một cổ dị lực, trực tiếp chấn khai bốn đầu quái thú.

Chúng dốc sức liều mạng thi triển ra tuyệt kỹ, muốn nổ nát phòng ngự kia, lại thủy chung không thể như ý, Cự Quy cũng nổi giận dùng mai rùa đen kịt va chạm lấy.

– Đến cùng xảy ra chuyện gì? Trận pháp này...

Tân Thần kinh hãi nói:

– Đây không phải trận pháp bốn bọn chúng thủ hộ sao? Sao ngay cả bản thân cũng không vào được rồi?

“Bang bang”

Đột nhiên trên trận pháp truyền đến hai tiếng nổ vang, giống như sấm sét chấn vang trên đại địa, vọt lên đầy trời, tựa hồ có cấm chế gì đó bị phá hư mất vậy.

“Ah”

Thủy Tiên cả kinh kêu một tiếng, chỉ vào trận pháp kia, nói:

– Các ngươi mau nhìn, đồ án tứ cực trên trận pháp kia kìa.

Mọi người ngưng mắt nhìn lại, trận pháp kia lúc trước đã tổn hại không chịu nổi, căn bản không nhìn ra gì cả, giờ phút này cơ bản đã được chữa trị xong, các loại đường cong phức tạp xinh đpẹ, giống như một bộ mỹ đồ tuyệt thế hiện ra trước mặt mọi người.

Mà chỗ tứ cực chỗ mắt trận đang miêu tả sống động bốn đầu Thượng Cổ Chân Linh, trong đó có hai chỗ lúc trước truyền ra tiếng động.

Lý Vân Tiêu đột nhiên cả kinh, sợ hãi nói:

– Chẳng lẽ...

“Bang bang”

Trong mặt đất truyền đến hai tiếng ầm vang, cuối cùng hai đồ án Chân Linh miêu tả lấy Độc Cước Ngưu và Cự Quy cũng lần lượt bị phá huỷ.

“Ba”

Một tiếng bong bóng vỡ tan vang lên, trận pháp kết giới đột nhiên mất đi hiệu dụng, bốn đầu quái thú đột nhiên nhảy vào trong đó, trở lại trên vị trí của mình, nhưng lại cuồng bạo không thôi, nguyên một đám nghểnh cổ thét dài.

Đột nhiên một đạo thanh âm âm lãnh phảng phất từ trong U Minh vô tận truyền đến, vang vọng trên bầu trời, không thể phân biệt nổi phương hướng

– Bốn đầu súc sinh các ngươi yên tĩnh một chút, đã trấn áp ta lâu như vậy, hôm nay vừa vặn bắt tụi bay hoạt động gân cốt.

Sau đó một hồi rung động lắc lư như long trời lở đất truyền đến, toàn bộ bầu trời tối sầm lại, một đoàn ma khí lăng không hiện ra, không ngừng quay cuồng, tản mát ra khí tà ác cường đại.

– Ah ah.

Bạc Vũ Kình toàn thân cự chiến, hoảng hốt nói:

– Chẳng lẽ, chẳng lẽ là...

Hắn hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, cả người cũng cực kỳ khó chịu.

Nhất phái hắn truyền từ Ma Bộc, đối với Ma Chủ Đế có sợ hãi trời sinh, tuy rằng qua vô số năm đã sớm sinh lòng phản bội, nhưng loại kiêng kị từ xa xưa kia đã rót vào tận cốt tủy rồi.

Sắc mặt người còn lại cũng trắng bệch, dưới cổ ma lực cực lớn kia chợt có cảm giác thập phần khó chịu, không cần đầu óc nghĩ cũng biết phiền toái lớn rồi.

Duy chỉ có Lý Vân Tiêu là người xem như bình tĩnh nhất, thiên hạ hôm nay, muốn nói nhấc lên liên hệ với ma đầu nhiều nhất thì chính là hắn chứ không ai khác.

Bốn đầu quái thú đều cảnh giác nằm trên đất, hung thần nhìn chằm chằm vào đoàn Ma Vân kia, không ngừng gầm nhẹ.

Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, nói:

– Thật sự là năm xưa bất lợi, đi tới chỗ nào đều có thể thả ra ma đầu. Cái này tốt rồi, ma chi phong ấn trong toàn bộ Thiên Võ Giới chỉ còn lại một chỗ thôi.

Hắn tự giễu lắc đầu, cười khổ nói:

– Đợi chấm dứt chuyến đi Đông Hải ta sẽ trở về thành Viêm Vũ, mỗi ngày đều ở trong nhà, sẽ không thể nào thả ma đầu ra được nữa a?

Ngay khi hắn dứt lời, dưới đoàn ma khí quay cuồng kia dần ngưng hình ra, hóa thành một gã nam tử áo trắng, mắt tinh mày kiếm, tóc dài phiêu động, toàn thân lộ ra một cổ hơi lạnh.

– Bắc Minh Thiên Lộc.

Liêu Dương Băng kêu to lên, không thể tưởng được vậy mà sẽ là Bắc Minh Thiên Lộc

Bắc Minh Thiên Lộc xoay đầu lại, ánh mắt ngưng tụ, khóe miệng có nhếch lên, lộ ra một tia cười tà, nói:

– Hắc, thì ra là Dương Băng huynh. Ngươi quả nhiên không phụ tình nghĩa năm đó, ra biển tới cứu ta rồi.

Liêu Dương Băng nuốt một cái, gian nan nói:

– Thiên Lộc huynh, nơi này đến cùng đã xảy ra chuyện gì thế?

Bắc Minh Thiên Lộc cười nói:

– Không có đại sự gì, ta chẳng qua chỉ bị khốn trụ ở đây thôi. Đa tạ Dương Băng huynh mang cường giả đến giúp ta dẫn xuất bốn đầu súc sinh này, ta mới có cơ hội thoát khốn mà ra ah!

Liêu Dương Băng chảy mồ hôi lạnh lã chã, nói:

– Thiên Lộc huynh sao lại bị vây khốn trong Tứ Thần Phong Ấn Trậntruyền từ thời Thượng Cổ này thế?

– Ah? Dương Băng huynh vậy mà biết trận này sao?

Bắc Minh Thiên Lộc lộ ra vẻ áp lực, khẽ cười nói:

– Việc này nói rất dài dòng, đợi ta thu thập bốn đầu súc sinh này lại nói chuyện với ngươi, còn có những bằng hữu này nữa.

Ánh mắt của hắn lần lượt lướt qua người mỗi người, chợt lè lưỡi liếm lấy môi dưới, nhe răng cười nói:

– Ta cảm giác được, trong những bằng hữu này của ngươi, có mấy vị rất có ý tứ đấy, ha ha ha.

Hắn cười to, bỗng nhiên hóa thành một đoàn hắc khí, trực tiếp lăng không đáp xuống, phóng tới bốn con quái vật kia.

Trọng Minh Điểu vang lên một tiếng, chớp động lên cánh bằng thịt xông lên, hai cái móng vuốt cực lớn bay thẳng đến chộp tới hắc ma khí.

“Oanh”

Hắc sắc ma khí trực tiếp hóa thành gương mặt cực lớn, há to mồm nuốt lấy nó, sau đó lần nữa biến thành mây đen quay cuồng.

Ba con quái thú khác thì nguyên một đám kêu gào không thôi, Độc Cước Ngưu gầm nhẹ một tiếng vọt tới trước.

Con quái vật tứ giác như lộc không phải lộc kia thét dài lên, trên toàn bộ bầu trời truyền đến tiếng biển gầm, lăng không ngưng ra một cột nước cực lớn, đánh tới mây đen kia.
Bình Luận (0)
Comment