Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1847

Toàn Tu hấp thu Bắc Minh Kháng Thiên, tựa hồ đối với bọn họ cũng không hứng thú, mà là bay thẳng đến bên cạnh ngân linh chủ nhân, cung kính hành lễ nói:

– Ngân linh đại nhân, ta đến trợ giúp ngài.

Ngân linh chủ nhân mặt không biểu tình, lạnh lùng ngưng mắt nhìn tiền phương.

Tử Lôi Thanh Hỏa từ trên trời giáng xuống, muốn đem toàn bộ biển rộng chưng khô, trực tiếp hướng tới trên người Đế Dạ ép đến.

Đế Dạ cuồng vọng không kềm chế được thần sắc thu vào, lộ ra một tia ngưng trọng, lẩm bẩm:

– Tử lôi sao?

Thế gian này lực lượng có thể làm cho hắn kiêng kỵ xác thực không nhiều lắm, nhưng Thượng Thanh Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi tuyệt đối là một trong thần thông hắn kiêng kỵ nhất.

– Hừm, bất quá là biến dị thành tử sắc mà thôi, chút lực lượng ấy muốn giết ta, kém đến xa!

Đế Dạ điên cuồng cười một tiếng, hai tay dấy lên hai luồng hỏa diễm tuyệt nhiên bất đồng, một đạo cực âm, hàn khí tận trời, một đạo cực dương, nóng cháy thiên lý.

Hai luồng hỏa diễm bỗng nhiên ở trước người hợp lại, toàn bộ thiên hải tùy theo rung động, dường như hai cực điên đảo, hải thiên đảo ngược

Một đoàn hỏa hoa trắng sáng ở trên song chưởng của Đế Dạ nhảy lên, ngọn lửa kia mắt thấy thình lình ở đó, nhưng thần thức vô luận như thế nào nhận biết, đều giống như trống không một vật.

Nhưng trong lòng toàn bộ cường giả đều dâng lên một cảm giác sợ hãi cực độ, phảng phất như ở dưới đoàn bạch hỏa kia, toàn bộ thế giới đều phải bị nó thôn phệ đi vào

Lý Vân Tiêu cũng là tâm trạng hoảng sợ, trước đó trên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương bạch sắc tâm diễm cũng đã khiến người tâm kinh đảm hàn, trong tay Đế Dạ đoàn hỏa diễm này càng uy lực nhân, trực tiếp để linh hồn hắn sinh ra một sợ hãi.

– Ha ha ha ha hư vô chi hỏa, Băng Sát Tâm Diễm!

Đế Dạ cười như điên, khuôn mặt của hắn ở dưới hỏa diễm chiếu rọi trở nên cực độ vặn vẹo dữ tợn, bỗng nhiên hai tay ngưng chưởng, đã hướng phía Tử Lôi Thanh Hỏa vỗ tới

– Không tốt!

Ngân linh chi chủ vội vàng quát một tiếng, cả người hóa thành một đạo ngân quang, phi tập mà lên.

Trên ngân nhận chém ra một kiếm, chém thiên, chém địa, chém người, tam thức kiếm thế hợp nhất, bổ xé thiên không đại địa, chém ra biển rộng.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút, gương mặt khiếp sợ, Tam Trảm kiếm thế tuy không phải hắn đầu tiên sáng chế, nhưng thiên hạ mênh mông, có thể tu ra được ba kiếm này rất ít người có thể đếm được.

Ngân kiếm chi quang cắt bầu trời biển rộng, hướng phía Băng Sát Tâm Diễm chém tới

Đồng thời trên bầu trời trong Tử Lôi Thanh Hỏa hiển hóa ra thân ảnh của Lôi Hổ Hỏa Báo, cũng là hét lớn oanh đến lôi hỏa chi quyền.

– Ầm ầm!

Ba cổ lực lượng trong nháy mắt đánh vào cùng nhau, phóng xuất một đạo nổ vang.

Sau đó cảnh tượng cũng để mọi người thất kinh, chỉ thấy Băng Sát Tâm Diễm nổ lên, sau đó toàn bộ thời không tựa hồ bị ngưng đọng lại.

Xung quanh ba người đều một mảnh lam nhạt kết tinh sắc, ngay cả năng lượng cơn lốc cũng bị đông cứng, vẫn duy trì trạng thái lúc nổ lên.

Thời gian và không gian vào giờ khắc này tựa hồ đã không tồn tại nữa, đều bị nuốt vào bên trong hư vô chi diễm.

Mọi người ở đây triệt để ngây ngốc, hóa thành đạm lam sắc hỏa diễm trong lúc bất chợt nhảy lên một cái, toàn bộ thời không đọng lại chợt cởi ra

– Ầm ầm ầm…

Vô biên năng lượng cơn lốc giải khai, toàn bộ thế giới hơi bị hủy diệt

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đã cảm thấy lực lượng hủy diệt đập vào mặt, cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Mà để mọi người lần thứ hai kinh ngạc là, cổ lực lượng đập vào mặt này thoáng cái toàn bộ thu về, đều bị hút vào trong Băng Sát Tâm Diễm.

Một đóa tiểu Hoa trắng sáng hiện lên ở trước mặt mọi người, nhảy lên liên tục, lại làm cho mỗi người đáy lòng phát lạnh.

Đóa tiểu Hoa đã thiêu đốt ở dưới song chưởng của Đế Dạ, dần dần tắt rơi.

– Phanh…

Ở trong nháy mắt đóa Băng Sát Tâm Diễm kia biến mất, ba người phảng phất đã bị vô cùng trùng kích, ai nấy đều bị đánh văng ra

Trên người Đế Dạ ma diễm ngập trời chợt giảm, cả người ở trên mặt biển bị đánh bay vài trăm thước.

Mà Lôi Hổ Hỏa Báo và chủ nhân ngân linh còn lại là đều phun ra một búng máu tươi, hai người ánh mắt lộ ra vô cùng sợ hãi, đã bị thương trong người

– Rầm…

Toàn bộ hải tộc đều tiếng động lớn ồn ào lên, thoáng cái quân tâm đại loạn, toàn bộ hải tộc đều là lộ ra mãnh liệt kinh hãi, phảng phất như khó có thể tiếp thu một màn trước mắt.

Đông Hải võ giả cực mạnh, lục tộc chi chủ, lại ở dưới tình huống liên thủ bị đối phương chấn thương.

Lục tộc chi chủ cao cao tại thượng hình tượng vô địch ở trong lòng mọi người đột nhiên sụp đổ, nhưng càng nhiều hơn vẫn là đối với Đế Dạ sinh ra sợ hãi cực lớn.

Nghiễm Hiền đồng dạng là trong lòng hoảng hốt, trong ánh mắt tản mát ra vô tận băng lãnh, lạnh giọng nói:

– Lục tộc chi chủ, cùng ta đồng loạt ra tay!

Trên người hắn mạnh mẽ vọt lên long uy ngập trời, ở trên trời biến ảo ra, một đạo thanh sắc hình rồng ở trên hải không bay lượn, dần dần xoay quanh ở phía sau Nghiễm Hiền.

Bốn người khác cũng không dám khinh thường, đều hóa thành bốn đạo quang mang, bay lượn bên cạnh của Đế Dạ, hình thành liên thủ chi thế.

Trên biển rộng một mảnh tĩnh mịch, mỗi người đều nín hơi thở, tựa hồ quên mất tất cả, toàn thân toàn ý chú ý trước mắt một trận đánh khoáng cổ tuyệt kim.

Lý Vân Tiêu cũng là trong lòng thật lâu khó có thể bình tĩnh, một đạo cường giả chiến ý ở bên trong tâm dâng lên.

Đế Dạ vừa rồi biểu hiện ra thực lực, đã không ở dưới đỉnh phong của hắn kiếp trước.

Lục tộc chi chủ mấy kẻ này, hắn kiếp trước liền giao thủ qua vài lần, dưới sự liên thủ hắn cũng chỉ có một đường trốn chạy, mà Đế Dạ lại có thể dưới một chưởng chấn thương hai vị.

Đây vẫn chỉ là một phần hai ma nguyên và một phần năm thân thể kết hợp, nếu để cho con ma này khôi phục đỉnh phong, sợ là thần cảnh trong truyền thuyết cũng không có thể làm gì được hắn

Toàn bộ Đông Hải bảy người mạnh nhất, đem Đế Dạ vây ở trong đó, bên ngoài còn có trên trăm tuyệt đỉnh cường giả, cùng với thiên la địa võng.

Một trận chiến này Đông Hải là tình thế bắt buộc

– Vân thiếu.

Mạc Tiểu Xuyên đột nhiên la hoảng lên, thân thể của hắn chẳng biết tại sao run rẩy liên tục, tựa hồ có chút không bị chính mình khống chế.

Hác Liên Thiểu Hoàng không nhịn được nói:

– Kết cục xấu nhất bất quá chết một lần mà thôi, không cần sợ thành như vậy?

Hắn sau khi từ trong Giới Thần Bi đi ra ngoài, căn bản cũng không có cơ hội xuất thủ, chỉ đủ khó khăn lắm bảo mệnh, để hắn vẫn phiền muộn không gì sánh được, cả người đều phải muộn bị hư.

Lý Vân Tiêu sợ hãi nói:

– Chuyện gì xảy ra? Người nọ lại tới nữa rồi?

Mạc Tiểu Xuyên run rẩy lắc đầu nói:

– Không, cũng không phải ta, cơ thể của ta, hình, hình như có, khác thường…

Hắn cố nén run rẩy, khi nói ra những lời này, cả người đã sắc mặt một mảnh tái nhợt.

– Tranh

Đột nhiên một đạo kiếm khí từ trong cơ thể hắn bắn ra, trực tiếp xông lên cửu tiêu.
Bình Luận (0)
Comment