Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 286

Một trung niên nam tử từ trong đám người nhảy ra ngoài, trên người hồn lực phun trào, đánh ra ngoài vài đạo pháp quyết, nhất thời đem tiểu kiếm màu xanh lục kia ổn định lại, ở trên trận bàn không ngừng xoay tròn, thanh âm ông ông cũng bị khống chế nhất định.

Tất cả mọi người tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, từng cái từng cái trong mắt tinh mang lấp lóe, loại luyện chế cứu lại huyền khí cuồng bạo này càng là khó thấy, tất cả đều trợn to mắt, chỉ lo bỏ qua một chi tiết nhỏ.

Tất Thiên Cẩm cũng lộ vẻ vui mừng, mừng lớn nói:

– Có Trương Hóa huynh giúp đỡ, tự nhiên không việc gì!

Trương Hóa khiêm tốn cười nói:

– Thiên Cẩm huynh quá để mắt tiểu đệ, hiện tại còn không phải lúc nói chuyện, tuy rằng tiểu kiếm này bị hồn lực của ta áp chế cưỡng ép xuống, nhưng không có dấu hiệu giảm bớt chút nào. Ngươi ta cộng đồng triển khai hoá hình quyết, đem lực lượng cuồng bạo bên trong ổn định lại, sau đó ngưng hình!

– Được!

Tất Thiên Cẩm trầm quát một tiếng, tựa hồ khôi phục mấy phần khí lực, bắt đầu sử dụng tới hoá hình quyết. Hai người hầu như là thủ thế tương đồng, hai bên trái phải, các loại thủ ấn phức tạp trực tiếp đánh vào tiểu kiếm màu xanh lục trên trận pháp, tựa hồ muốn mạnh mẽ luyện hóa ngưng hình.

Lão giả nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời thở dài một hơi, hắn đắc ý liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, cười to nói:

– Ha ha, xoay chuyển tình thế, xoay chuyển tình thế! Ha ha!

– Xoay chuyển tình thế?

Lý Vân Tiêu châm chọc cười nói:

– Kỳ thực vừa nãy chỉ cần dùng mấy thủ ấn cơ bản là có thể hóa giải lực lượng cuồng bạo, hơn nữa còn có thể tiếp tục luyện chế ngưng hình. Hiện tại bị hai con heo kia dùng hồn lực mạnh mẽ trấn áp, lại liên thủ thi triển hoá hình quyết, chỉ cần mười tức thời gian, Huyền Binh kia sẽ so với vừa nãy càng cuồng bạo gấp mấy lần.

Hắn một bộ nắm chắc phần thắng, lão giả ngạc nhiên một hồi, sắc mặt lần thứ hai nghiêm nghị lên. Mặc dù đối với lời nói của hắn có chút hoài nghi, thế nhưng thần thức cùng ánh mắt của Lý Vân Tiêu, hắn là đã sâu sắc bị thuyết phục, nội tâm thấp thỏm bất an nhìn về phía phòng khách, trong lòng bắt đầu cầu khẩn, tuyệt đối đừng để hắn nói trúng!

Lời nói này Lý Vân Tiêu cũng không có truyền âm, mà là thoải mái nói ra, nhất thời đưa tới người toàn trường quay đầu lại, cùng với các loại xem thường cùng tiếng mắng chửi. Lúc trước những Thuật Luyện Sư nghe được hắn nói chuyện kia, thì lại từng cái từng cái nghi ngờ không thôi.

– Một!

Lý Vân Tiêu đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn về phía tiểu kiếm, căn bản không để ý tới ánh mắt cùng tiếng tức giận mắng của những người khác, bắt đầu đếm lên.

– Hai!

– Ba!

– Bốn!

Hắn trắng trợn không kiêng dè điểm số như vậy, lập tức đưa tới mọi người công phẫn. Một tên Thuật Luyện Sư cấp hai đột nhiên đứng lên, chỉ vào hắn phẫn nộ quát:

– Từ đâu tới tiểu quỷ? Thuật Luyện Sư cấp ba luyện chế há lại là ngươi có thể tùy ý bình luận, nói năng bậy bạ lung tung? Đại nhân nàh ngươi là ai?

Lão giả cũng nhìn Lý Vân Tiêu, rất muốn biết đại nhân nhà hắn là ai. Nhưng Lý Vân Tiêu không để ý mọi người chỉ trích chút nào, không coi ai ra gì tiếp tục điểm nói:

– Năm!

Này nhất thời chọc giận mọi người, dồn dập đứng lên mắng:

– Hài tử nhà ai? Bắt hắn đánh ra ngoài!

– Đánh đi? Ta xem vẫn là bắt lại chờ đại nhân của hắn tới lĩnh!

– Không sai, liền do ta đến đi, giam giữ đến nhà ta được rồi!

– Tây Môn huynh, này không ổn đâu, ngươi là xưng dâm loạn nam đồng a.

– Thượng Quan huynh lời ấy sai rồi, ta chỉ là phong lưu, nhưng không hạ lưu...

–...

Lý Vân Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, đôi môi khẽ nói:

– Sáu!

Theo chữ “Sáu” hạ xuống, phía trước Tất Thiên Cẩm cùng Trương Hóa đồng thời biến sắc, tựa hồ phát hiện sự tình gì không đúng, trong tròng mắt tràn đầy vẻ chấn động.

– Làm sao sẽ? Vì sao lại như vậy?

Trương Hóa thất thần, ngơ ngác nhìn tiểu kiếm màu xanh lục. Phía trên khí tức cuồng bạo dần dần nổi lên, càng ngày càng mạnh, hồn lực của hai người bọn họ áp chế hoàn toàn mất đi hiệu dụng, liên tục bại lui.

– Bắt lại, đem tiểu quỷ tà thuyết hoặc chúng kia bắt lại!

Vị Thuật Luyện Sư được gọi là Thượng Quan huynh kia vẻ mặt phấn khởi, còn thỉnh thoảng liếm môi một cái, đi đầu muốn vọt tới bắt Lý Vân Tiêu.

– Bảy!

Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra vẻ mỉm cười, hết thảy đều ở trong dự liệu của hắn.

Lrong lòng lão giả cả kinh, hắn nhìn vẻ mặt Trương Hóa cùng Tất Thiên Cẩm biến hóa, liền biết sắp có chuyện, trên mặt giật mình khó có thể tưởng tượng. Khiếp sợ không thôi nhìn Lý Vân Tiêu tràn đầy tự tin, nội tâm càng là nhấc lên cơn sóng thần.

Ở mặt trước là hai vị Thuật Luyện Sư cấp ba a, hai người liên thủ lại dĩ nhiên cũng áp chế không nổi kiếm phôi cấp ba, thiếu niên này là làm sao có thể trước nhiều thời gian nhìn ra như vậy?

Ngay ở thời điểm Thượng Quan huynh vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, Trương Hóa ở phía trước đột nhiên rống to một tiếng, chấn động đến mức người toàn trường quay cuồng, suýt chút nữa ngã chổng vó.

– Chạy mau! Kiếm phôi sắp nổ tung!

– Cái gì?

Mọi người đều cả kinh, dồn dập kinh hãi nhìn Lý Vân Tiêu một chút, toàn trường yên tĩnh trong nháy mắt, một giây sau liền điên cuồng hướng ra phía ngoài chạy. Các loại chen chúc, dẫm đạp, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

– Mọi người chớ động, để Thuật Luyện Sư cấp hai đi trước!

– Trước tiên nhường cho người già, lại chen lão tử liền phế ngươi, cút!

Thượng Quan huynh kia bởi ở phía trước nhất, trực tiếp bị người phía sau xông lên xô ngã nhào xuống đất, vô số bàn chân từ trên người hắn dẫm lên, sau khi kêu thảm thiết vài tiếng liền không còn âm thanh, cũng không biết chết sống.

– Tám!

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng phun một chữ, quay đầu nhìn lão giả sắc mặt xám trắng như đất, cười nói:

– Thế nào? Chịu thua chưa?

Lão giả cảm nhận được trên tiểu kiếm truyền đến năng lượng chấn động, còn có vẻ mặt Tất Thiên Cẩm cùng Trương Hóa thất kinh, nhất thời rõ ràng vô lực cứu chữa, thở dài nói:

– Ngươi là làm sao biết sẽ nổ tung?

– Chịu thua liền tốt.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, chen qua đám người hướng phía trước đi đến, thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

– Còn có hai tức thời gian, kỳ thực có thể cứu lại.

Trương Hóa còn tận lực khống chế tiểu kiếm bạo động, tranh thủ chút thời gian cho mọi người chạy trốn, vừa thấy Lý Vân Tiêu không chút hoang mang đi lên phía trước, nhất thời phẫn nộ quát:

– Còn không mau rút đi! Ta không biết ngươi là làm thế nào thấy được sẽ nổ tung, thế nhưng hiện tại kết cấu của kiếm phôi đã triệt để hư hao, không cách nào cứu chữa! Cấp ba Huyền Binh nổ tung, không đi nữa liền táng thân nơi đây!

Lý Vân Tiêu khen ngợi nhìn hai người một chút, khen:

– Hấp hối không sợ, liều chết thay người khác kéo dài thời gian, chà chà, tuy rằng thực lực của hai người các ngươi không ra sao, nhưng nhân phẩm này thật là đáng khen.

Ở dưới ánh mắt trợn mắt ngoác mồm của Trương Hóa cùng Tất Thiên Cẩm, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ trận bàn một cái, một luồng ánh sáng trực tiếp từ trên trận bàn bốc lên, hướng về kiếm phôi màu xanh lục bao phủ lên.
Bình Luận (0)
Comment