Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3397

Ninh Khả Nguyệt lắc đầu nói:

- Có lẽ, nhìn bộ dạng bò sát của hắn khiến ta không có hứng báo thù chút nào.

- Ha ha ha!

Thiên Tư cười càn rỡ:

- Nói đúng lắm. Nếu đối thủ quá yếu thì không thể gợi lên hứng thú cho đại nhân được. Nhưng Cửu Uyên rất lợi hại, có lẽ sẽ là kình địch của đại nhân.

Ninh Khả Nguyệt nói:

- Tộc thâm uyên mãi mãi sống trong giới chi thâm uyên. Trừ phi Thiên Vũ giới hủy diệt không thì bọn họ sẽ không xen vào chuyện đời. Ta không có hứng thú với thâm uyên, địa giới, chờ xong việc nơi này chúng ta đi Ma giới tìm người kia đi.

- Cái gì?!

Thiên Tư run lẩy bẩy giật mình kêu lên:

- Chẳng lẽ người đó còn sống?

Khóe môi Ninh Khả Nguyệt cong lên cười nói:

- Ta và Dận Vũ đều còn sống thì sao người kia chết được? Người kia tồn tại là thứ duy nhất khiến ta hứng thú.

Mắt Thiên Tư lộ tia khó tin lầu bầu:

- Nhưng... Nhưng mà...

Nhưng Ninh Khả Nguyệt đã đi xa mà Thiên Tư không hay biết, gã vội vàng đuổi theo.

Chỗ giao giới hai vực đông, tây, nơi hiếm dấu chân người, một mảnh hoang vắng.

Đột nhiên trên bầu trời sấm chớp đì đùng, mây đen cuồn cuộn. Vô số lôi quang tuôn ra từ hư vô như điện xà bàn về phía bốn phương tám hướng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mặt đất bị tia chớp đánh nát, một đóa sen vàng bay ra từ hắc ám dâng lên, trong thiên tượng cuồng bạo không ngừng biến lớn vững vàng đáp xuống từ từ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi sen vàng đáp xuống đất thì đất đá tung tóe nổ một cái hố sâu.

Hơn mười luồng sáng từ bên trong bay ra, Thủy Tiên thi triển thần quyết thu Như Thị Ngã Văn vào trán.

Mọi người nghi ngờ hỏi:

- Nơi này chính là Ảo Cảnh Tinh Nguyệt?

Chuyện yêu tộc suy bại phải ngược về ba ngàn năm trước, Cố Thanh Thanh đánh nhau với Yêu Hoàng lúc bấy giờ, tổ tiên của Mạch.

Trận chiến ấy làm yêu tộc dần tụt dốc, không ngừng bị nhân tộc bài xích, cuối cùng di chuyển đến Ảo Cảnh Tinh Nguyệt. Một tiền bối yêu tộc dùng thần thông tạo ra không gian độc lập.

Đám người Thiên Vũ Minh đa phần là cường giả các đời lâu xa hơn thời đại này nên không biết Ảo Cảnh Tinh Nguyệt.

Cố Thanh Thanh nhìn linh khí mỏng bốn phía, thổn thức nói:

- Ngày xưa ta chỉ đánh cuộc với Yêu Hoàng, ai biết sinh ra ảnh hưởng sâu xa đến vậy? Yêu Hoàng vì chế tạo cường giả hư cực thần cảnh không tiếc lấy thân hóa đan rốt cuộc là đúng hay sai? Rất khó định luận.

Lý Vân Tiêu liếc Cố Thanh Thanh:

- Nếu thương Yêu ngày xưa biết kết quả đánh cuộc, yêu tộc bị xua đuổi đến nơi cằn cỗi như vậy, mình lấy thân hóa đan thì bị người cướp đi thì có đánh chết Thương Yêu cũng sẽ không đánh cuộc với nàng.

- Hừ! Đồ không lương tâm nhà ngươi!

Cố Thanh Thanh cười mắng:

- Bản cô nương tốn tâm cơ cướp huyết đan đó cuối cùng chẳng phải đút vào miệng người trong lòng của ngươi? Thật không lương tâm, chờ khi trở về ta sẽ kêu nàng ói ra trả lại cho ta!

Mạch đứng một bên bình tĩnh nhìn, nghe, sắc mặt thản nhiên, không biết trong lòng gã nghĩ gì.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đừng quậy nữa. Mọi người cẩn thận một chút, với lực lượng của chúng ta không cần kiêng dè nhiều nhưng Yêu Hoàng không dễ đối phó, đặc biệt ký chủ là chân linh Vô bí ẩn nhất từ thượng cổ đến nay, phải cẩn thận một chút.

Mọi người gật gù đồng ý.

Lý Vân Tiêu nhìn quanh:

- Quy Khư thông qua liên kết với Nguyệt Đồng của ta mở đường hầm truyền tống vượt vực nhưng nơi đây chỉ gần Ảo Cảnh Tinh Nguyệt, chúng ta phải tìm ra vị trí cụ thể.

Cố Thanh Thanh nói:

- Chuyện này hơi khó khăn. Không có tọa độ cụ thể, trong một vực to lớn làm sao tìm ra một chỗ bí cảnh, cũng không có bất cứ dị tượng gì.

Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:

- Việc này giao cho ta.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Sao ta quên mất Ngọc công tử vạn sự không cầu người, trong thiên hạ không có chuyện gì là ngươi không biết.

Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ, thầm nghĩ gã đường đường là phong hào Vũ Đế, có tài kinh thiên vĩ đại, thông kim bác cổ, hiện giờ lưu lạc đến mức làm kẻ chuyên dẫn đường.

Nhưng những người trước mắt ai chẳng phải là cường giả quát tháo thiên hạ, trình độ oai phong hơn xa Đoan Mộc Hữu Ngọc.

Nghĩ vậy tâm lý Đoan Mộc Hữu Ngọc cân bằng, bắt đầu thi triển ra thần quyết thôi diễn vị trí.

Một lát sau, hơn mười người bay vào bầu trời một mảnh sơn mạch.

Nhìn xuống tuy không phải linh sơn bảo địa nhưng linh khí sung túc, trong chốn khỉ ho cò gáy này đã rất khá.

Đoan Mộc Hữu Ngọc nhìn bên trong:

- Chắc Ảo Cảnh Tinh Nguyệt nằm trong cốc.

Cố Thanh Thanh cười giỡn:

- Có vị trí cụ thể thì dễ rồi. Sơn cốc này không lớn, linh khí thuộc loại bình thường, hủy cũng không đáng tiếc. Chúng ta trực tiếp ném ra mấy đại chiêu vào nổ sơn cốc. Nếu Ảo Cảnh Tinh Nguyệt thật sự ở bên trong thì sẽ có người yêu tộc đi ra.

Mọi người cau mày cảm thấy không ổn, nếu làm vậy chẳng khác nào bứng ổ người ta, cục diện không chết không ngừng với yêu tộc.

Lý Vân Tiêu nói:

- Khỏi cần ném đại chiêu, bọn họ bị lời của nàng hù ra rồi.

Quả nhiên có mấy bóng người lao ra khỏi cốc bay lên trời, tức giận quát:

- Ai dám nói năng bỗ bã tại đây?

Tổng cộng tám người, hình dạng xấu xí, vẻ mặt tức giận.

Có người cầm binh khí, chắc nghe thấy lời Cố Thanh Thanh nói,tám đôi mắt cùng nhìn nàng chằm chằm, sát khí bủa giăng.

Cố Thanh Thanh cười giỡn:

- Bản cô nương chỉ nói đùa, giờ không đùa với các ngươi nữa. Mau đi thông báo Yêu Hoàng, nói là cố nhân Lý Vân Tiêu, minh chủ Thiên Vũ Minh đến thăm hắn.

Người dẫn đầu kinh kêu:

- Lý Vân Tiêu!?

Người đó như nghe thấy cái tên đáng sợ, liên tục hút khí.

Bảy người khác biểu tình cực kỳ khó xem, vừa e sợ vừa tràn đầy tức giận, sát khí, quyết tuyệt, như có thù sâu không chết không ngừng.

Yêu tộc dẫn đầu nghiến răng quát hỏi:

- Ai là Lý Vân Tiêu!?

Bọn họ không biết minh chủ Thiên Vũ Minh là ai, cũng không hứng thú biết. Nhưng Lý Vân Tiêu thì như sấm bên tai, tồn tại gần như sát tinh.

Lý Vân Tiêu sửng sốt sau đó phản ứng lại, chắc lúc chiến tranh ở Ngũ Hà Sơn hắn và Bắc Thần Nam hợp tác thi triển cuồng duệ khốc huyễn thiên thu vạn cổ chi toàn chuyển lưu lưu cầu, giết quá nhiều yêu tộc nên để lại ấn tượng sâu sắc, một ấn tượng rất tệ.

Lý Vân Tiêu đi lên trước chắp tay nói:

- Tại hạ chính là Lý Vân Tiêu, hiện có chuyện muốn cầu kiến Yêu Hoàng Hoang, tuyệt đối không phải đến gây sự. Mong mấy vị hỗ trợ thông báo một tiếng.

Tám yêu tộc thấy Lý Vân Tiêu tự báo danh thì thụt lùi vài bước, giữ khoảng cách với sát thần này.

Yêu tộc dẫn đầu nghiến răng rít:

- Ngươi còn dám tới Ảo Cảnh Tinh Nguyệt? Thật là tự tìm cái chết! Bằng hữu thân của ta bị độc lôi của ngươi giết trong Ngũ Hà sơn, ta muốn giết ngươi báo thù!

Yêu tộc này rất can đảm, tuy cảm nhận hơi thở đám người Lý Vân Tiêu không tầm thường nhưng vẫn nổi lên dũng cảm lao tới.

Yêu tộc vỗ đôi cánh sau lưng đến trước mặt Lý Vân Tiêu, hét to hai tay kết ấn đánh ra.

Yêu này chỉ có tu vi đẳng cấp Vũ Tôn, làm Lý Vân Tiêu hơi dở khóc dở cười.

Đánh thì không được, không đánh cũng không thể. Lý Vân Tiêu đành biến ra một kết giới trước mặt ngăn thủ ấn của người đó lại.
Bình Luận (0)
Comment