Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3732

Lục Sí hét chói tai:

- Không... không lẽ...

Khuôn mặt Ma Phổ bình tĩnh nói:

- Có vẻ ngươi đã đoán ra, sách cổ này là sách thần thông trí tuệ hình thành khi Ma giới cũ sụp xuống. Nói đơn giản là tay ta cầm một giới diện trong hư vô lúc đó.

Lục Sí hoàn toàn biến sắc mặt, quát to:

- Phân thân thứ năm dung hợp lại đây!

Hai tay Lục Sí khoanh trước ngực ngưng tụ thành quả cầu, như có lực lượng vô tận hội tụ trên người gã. Một cái bóng giống Lục Sí chậm rãi xuất hiện, dung hợp với gã.

Mọi người biến sắc mặt, vì lực lượng của Lục Sí tăng lên nhìn.

Ánh mắt Lục Sí lạnh băng nhìn chằm chằm qua Lý Vân Tiêu, giơ tay chộp, quát:

- Phân thân thứ sáu, đi ra!

Lý Vân Tiêu cảm giác cổ họng bị bóp chặt không thể hít thở, Lục Sí từ từ rút Giới Thần Bi ra khỏi người.

Lý Dật chật vật bay ra hướng tới Lục Sí.

Lý Vân Tiêu bình thường trở lại, hắn giơ tay chộp Giới Thần Bi, nỗi lòng tràn đầy kinh sợ. Với thực lực hiện giờ của Lý Vân Tiêu xem như nổi bật trong hai giới vậy mà không cản nổi Lục Sí tùy tay chộp một cái.

Lý Dật kinh khủng huơ hai tay hét to:

- Đừng, đừng hấp thu ta, ta không muốn chết!

Lý Vân Tiêu, Vi Thanh cực kỳ hối hận lúc trước không giết Lý Dật.

Bùm!

Lục Sí mặc kệ Lý Dật kêu gào, mắt lóe tia châm chọc và tức giận, gã nạt:

- Ngươi vốn là phân thân của ta vậy mà tham sống sợ chết, thật là làm mất mặt bổn tọa. Nếu ngươi chỉ là thuộc hạ thì ta muốn đập chết phế vật nhà ngươi ngay bây giờ!

Năm ngón tay Lục Sí đâm vào trán Lý Dật, lạnh lùng nói:

- Thực lực cặn bã, hiện tại không phải cơ hội dung hợp, nhưng tình thế đã vậy thì đành làm.

Người Lý Dật run bần bật, thân thể dần dung nhập vào người Lục Sí cho đến khi biến mất.

Người Lục Sí run rẩy, khuôn mặt nanh tranh, gã cười khẽ:

- Thân thể hoàn chỉnh, giáng lâm!

Trận pháp tam giác đen thui trên ngực Lục Sí hoàn toàn biến mất, cánh tay và thân thể gã như măng nhô lớn lên, có xương trắng bay ra, khuôn mặt và khí chất bắt đầu thay đổi.

Khuôn mặt lạnh lùng không còn, nó trở nên dữ tợn đáng sợ, cánh tay, vai, lưng mọc ra xương trắng như kiếm.

Lý Vân Tiêu kinh sợ, hắn đã tin thân phận của Lục Sí, vì thân thể này rất giống với những đại yêu.

Lục Sí quát to:

- Cốt kiếm!

Một khúc xương trắng nhô ra từ lòng bàn tay Lục Sí hóa thành kiếm bén, trên xương tràn đầy các loại phù văn vô cùng phức tạp.

Ma Phổ lạnh lùng nhìn Lục Sí cho đến khi gã biến thân xong mới nói:

- Quả nhiên còn kém một bước, là vì phân thân thứ sáu quá yếu? Nếu phân thân thứ sáu có trình độ Nửa Bước Thánh Ma thì có lẽ ngươi có thể trùng kích chủ Thiên Giới.

Lục Sí nói:

- Đúng là hơi tiếc, nhưng thiên đạo chưa bao giờ theo ý người, cũng không bao giờ khiến người tuyệt vọng, đóng một cánh cửa sẽ có cửa khác mở ra. Phân thân cặn bã làm ta không thể đột phá đến Thiên Giới cảnh, thiên đạo đưa ngươi tới, đưa lục đạo ma binh đến!

Khóe môi Ma Phổ cong lên lạnh lùng cười:

- Thiên đạo cố ý đưa ta đến để tiễn ngươi về chầu trời!

Lục Sí cười khẩy nói:

- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.

Ma Phổ lập tức ném A Tị Cổ Quyển đi, biến ra hình dạng cực kỳ quỷ dị. Những ma văn vận chuyển với quỹ tích không thể hiểu thấu trên không trung.

Năm món ma binh khác phát ra khí thế cường đại chấn từng đợt âm dương.

Năm món ma binh lấy Cổ Quyển dẫn đầu hóa thành tinh vân mênh mông, vũ trụ hồng mông.

Ma Phổ lạnh lùng rũ mi mắt xuống, trông như chúa tể chí tôn trong phương vũ trụ này.

Biểu tình của Lục Sí cực kỳ trầm trọng, xương trắng trên người dần đổi màu đỏ, đỏ rực chói mắt, kiếm cũng nổi lên ánh sáng đỏ như mặt trời mọc lên muốn xẻ ra khung trời thế giới này.

- Tinh tuyền bạo!

- Kiếm trần!

Cốt kiếm đỏ thẫm giơ cao đâm vào vòng xoáy tựa vũ trụ hồng môn.

Đám người Lý Vân Tiêu tim đập nhanh, quát to:

- Nguy rồi, trốn mau!

Lực lượng đáng sợ nổ tung trước mặt mọi người, mấy chục bóng người liều mạng hóa thành luồng sáng chạy đi xa.

Không ai biết tình huống trung tâm vụ nổ, hoàn toàn không thể tìm hiểu. Lực lượng đó cắn nuốt tất cả, mỗi người liều mạng chạy như điên.

Thành Thiên Hàn dưới bầu trời bị lực lượng bá đạo không gì sánh bằng nghiền thành tro.

Người sáu bộ cách mấy vạn trượng sau khi phản ứng lại thì hầu như không trốn thoát, tất cả đều bị dư ba bao lại, tiếng gào rú vang vọng.

Đám người Lý Vân Tiêu đã chạy xa trăm dặm mới không còn cảm ứng cơn bão khủng bố kia. Tất cả kinh hoàng quay đầu lại nhìn hắc ám trước mặt.

Không có tia sáng nào chiếu ra, phía trước như vũ trụ tối tăm, cắt đứt thế giới Ma giới.

Viện mặt trắng bệch, vì thành Thiên Hàn ở trong canh giờ đó, có thể đoán được không ai còn sống, không chừa một miếng ngói.

Cơ và một số Ma Quân chạy trốn cũng mặt không chút máu, một kích kia hầu như phá hủy tất cả lực lượng trụ cột của các bộ trung ương Ma giới.

Có mấy Ma Quân truy trốn thoát nhưng bị thương nặng, không chịu nổi trực tiếp hàng giải, thực lực rớt xuống.

Thật lâu sau, không thấy không gian phía trước thay đổi, vẫn tối tăm như không gian vũ trụ, không chút ánh sáng.

Lý Vân Tiêu nhìn Viện, trầm giọng hỏi:

- Có cảm ứng được sống chết của Ma Phổ không?

Viện liếc Lý Vân Tiêu, lắc đầu.

Lý Vân Tiêu hơi thiếu kiên nhẫn, hắn cảm ứng mấy lần, đừng nói sự sống chết của Ma Phổ, thậm chí không cảm ứng được lục đạo ma binh

Viện đột nhiên nói:

- Sợ là Ma Phổ đã chết, lục đạo ma binh cũng mất liên lạc.

Mặt Viện tái mét, không còn ma binh thì lực lượng của nàng sẽ giảm mạnh.

Lý Vân Tiêu trầm ngâm, hắn nói với Vi Thanh:

- Mặc kệ sống chế của Ma Phổ và Lục Sí ra sao, ở lại đây lâu vô ích, chúng ta đi trước.

Vi Thanh kinh ngạc hỏi:

- Đi? Đi đâu?

Vi Thanh vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ lực lượng kinh thiên động địa, may mắn Yết đã bế quan lo luyện hóa Cung, không thì hơn phân nửa cũng sẽ xoe tròn mắt.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh băng nói:

- Man bộ!

Tranh biến sắc, lập tức hiểu ý đồ của Lý Vân Tiêu.

Tranh trầm ngâm nói:

- Hay là ta đi cùng ngươi?

Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:

- Ngươi?

Tranh gật đầu, nói:

- Hiện giờ ngươi và ta xem như chung một trận tuyến, chưa rõ sự sống chết của Ma Phổ, Lục Sí thế nào, ta cũng không biết nên làm sao. Hai người đó dù ai còn sống sẽ là tai họa ngập đầu cho ta. Cũng là mối họa lớn cho Thiên Vũ giới các ngươi, nên ta và ngươi luôn là chung trận tuyến.

Viện nghe vậy sắc mặt âm trầm xuống, hết sức khó coi.

Viện và Tranh cũng chung chiến tuyến, trước đó hợp tác đối phó Ma Phổ, sau là cùng nhau chống cự Lục Sí. Trong hai người này ai còn sống đều là uy hiếp lớn với họ.

Viện ngước mắt lên nhìn chăm chú hắc ám vô tận, năng lượng khủng bố tàn phá trong đó, không thể nhìn được tình huống bên trong.

Tranh nhìn Viện, ướm hỏi:

- Hay đại nhân cũng đi chung?

Viện cả giận nói:

- Làm sao có thể! Lý Vân Tiêu là người ta phải giết!

Tranh thở dài lắc đầu, không biết nên nói cái gì:

- Ài.

Mắt Lý Vân Tiêu hấp háy, hắn cũng hiểu hoàn cảnh của Tranh và Viện. ---------------
Bình Luận (0)
Comment