Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 394

Khương Vô Kỵ kinh hoàng biến sắc mặt. Chỉ dựa vào lực lượng cơ thể đỡ Hoàng Quyền Thánh Oanh, dù là thân thể yêu thú cùng đẳng cấp cũng không thể bình yên vô sự như vậy.

- Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Ta biết khá nhiều thể thuật nhưng chưa từng thấy thể thuật biến thái đến vậy.

- Đúng vậy! Đây còn là nhân loại sao? Hèn gì Lý Vân Tiêu không sợ.

- Có thân thể cường đại như vậy tương đương đứng ở thế bất bại, chuyến này Chu Ngọc Sơn gặp nguy hiểm.

- Thật khiến người giật mình. Ta luôn cho rằng thể thuật là thứ không có tương lai, nhưng bây giờ xem ra thể thuật còn mạnh hơn một số võ kỹ khác.

Các tiếng bàn tán giật mình vang lên. Người Chu gia biểu tình cực kỳ khó xem, sắc mặt âm trầm âm trầm như lọ nồi. Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên hai huynh đệ gặp tình huống này.

Lãnh Hồng Lăng chớp mắt, nhỏ giọng nói:

- Nghẻ nói cao thủ đệ nhất đại lục Vá Thiên Vũ Đế Ngạo Trường Không cũng tu luyện thể thuật, ta vốn không tin có thể thuật lợi hại như vậy, giờ đã phục.

Biểu tình Tân Bì trầm trọng. Lý Vân Tiêu biểu hiện ra ngoài như Thanh Loan chiến hạm, Huyền Lôi Kinh Vân Hống, nay là thể thuật nghịch thiên đều không phải thế lực bình thường có thể lấy ra.

Người Chu gia cũng nghĩ đến điều này.

Trên lôi đài, Chu Ngọc Sơn suýt rớt tròng mắt. Hoàng Quyền Thánh Oanh Vũ Vương tam tinh, dù là Vũ Hoàng nhị tinh, ngũ tinh cũng không dám dễ dàng đón đỡ, nhưng Lý Vân Tiêu đứng yên không nhúc nhích?

Hay... Hay hắn là thân bất tử? Vậy làm sao đánh?

Đám người xung quanh ngẩn ngơ.

Rất nhanh, phe cược Lý Vân Tiêu thắng reo hò hoan hô:

- Tất thắng, tất thắng, tất thắng!

Sóng âm cao dồn dập.

Mặc Tử Khiêm biểu tình cực kỳ khó xem, hắn cảm nhận được tình huống của Chu Ngọc Sơn rất tệ.

Vương Thần mỉm cười nói:

- Ta biết ngay tiểu tử này không bao giờ làm chuyện không nắm chắc.

Rầm!

Lý Vân Tiêu khom người đạp mạnh, mặt đất nổ tung, hắn như quả pháo bắn vọt lên cao. Lý Vân Tiêu cười gằn dán sát Chu Ngọc Sơn.

Chu Ngọc Sơn sợ hết hồn:

- A!

Chu Ngọc Sơn cảm giác mặt Lý Vân Tiêu gần đụng vào da mặt mình, gã sợ hãi ovọi vàng thụt lùi.

- Ác ma Phong Cước!

Lý Vân Tiêu chợt ngửa ra sau, giơ chân phải lên, một ánh sáng đỏ rực bay hướng đũng quần Chu Ngọc Sơn.

Nhanh, độc, chính xác.

Chu Ngọc Sơn sợ đến hồn vía lên mây, lỗ chân lông nở ra:

- A!

Vào phút chỉ mành treo chuông, Chu Ngọc Sơn phát huy phản ứng và năng lực nghịch thiên đến mức tận cùng, hơ hai đấm ngăn cản.

Rầm!

Quyền cốt truyền đến lực lượng to lớn, cả người Chu Ngọc Sơn bay lên cao, xương tay gãy vỡ không biết bao nhiêu khúc, đũng quần bốc cháy ngọn lửa nhưng gã nhanh chóng dập tắt. Tuy đũng quần bị đốt thủng một cái lỗ nhìn mất lịch sự nhưng may mắn thứ khác không bị tổn thương.

Người Chu gia toát mồ hôi lạnh đầm đìa, thở phào nhẹ nhõm:

- Phù.

Bên người lại vang tiếng thở dài, Lãnh Hồng Lăng tiếc nuối nói:

- Ài, tiếc thật.

Chu Trường Phát:

- ...

- Ha ha ha ha ha ha! Chiêu vừa rồi tên gì? Phải bái sư học mới được!

- Oai quá, chẳng lẽ là hỏa thiêu đại điểu trong truyền thuyết?

- Phụt. Ngươi văn minh chút được không? Cái đó gọi là cước đá đại điểu!

- Ha ha ha,, đại điểu gì, đó rõ ràng là tiểu điểu!

Bên dưới rộ lên tiếng người ầm ĩ. Nhiều nữ nhân xấu hổ che miệng cười. Nhiều người nhiều chuyện huýt sáo, tiếng châm biếm nổi lên bốn phía.

Tân Như Ngọc luôn nghiêm túc nhìn cũng cười bí hiểm. Trận chiến hôm nay dù thắng hay thua thì Chu Ngọc Sơn mất hết mặt mũi.

Chu Ngọc Sơn điên cuồng:

- Chết, chết đi, ta muốn ngươi chết!

Đây vốn là trận chiến để Chu Ngọc Sơn nổi tiếng lập uy giờ biến thành bộ dạng như vậy, không còn mặt mũi nào. Chu Ngọc Sơn gầm rống lao xuống, nhưng một bóng người lóe qua, lực lượng mạnh mẽ ập vào mặt gã.

Bốp!

Tốc độ của Lý Vân Tiêu quá nhanh, vào lúc Chu Ngọc Sơn xấu hổ và tức tối, đầu óc chập mạch thì hắn tát một cú trời giáng. Tiếng tát vang vọng trên bầu trời.

Chu Ngọc Sơn cảm thấy nửa bên mặt đau tê dại, bị tát bay ra dập xuống lôi đài, đập nát mặt đất.

- Muốn ta giết? Có vô số người muốn giết ta, nhưng có thể thành công giết ta thì trong Nam vực này chưa có người đo!

Giọng điệu thật cuồng!

Lý Vân Tiêu kiêu ngạo đứng thẳng, hắn như mặt trời nóng cháy, ánh sáng và cái bóng, tất cả đều thành phong cảnh tôn lên hắn.

So sánh thì Chu Ngọc Sơn như lợn chết nằm dưới đất phía xa.

Tân Như Ngọc con ngươi co rút, hai đấm siết chặt nổi gân xanh, mắt tràn ngập chiến ý. Tân Như Ngọc cảm giác rõ ràng đối thủ cái ghế đệ nhất nhân thế hệ trẻ Nam vực của gã chính là Lý Vân Tiêu.

Trong đôi mắt bình tĩnh của Lãnh Hồng Lăng dần gợn sóng, lóe sắc xanh nhạt.

Mặt Chu Dương Tiêu tím lịm quay đầu hỏi:

- Thúc công, làm sao đây?

Chu Trường Phát sững sờ nhìn, đành bó tay.

Lãnh Hồng Lăng lạnh nhạt nói:

- Các ngươi không cần lo lắng, nếu Lý Vân Tiêu chỉ có thể thuật thì Chu Ngọc Sơn sẽ không thua.

Khí chất trên người Lãnh Hồng Lăng thay đổi nhiều, từ thiếu nữ hoạt bát đáng yêu chuyển sang lạnh lùng.

Chu Trường Phát cảm nhận lạnh lẽo, nhướng mày hỏi:

- Sao Hồng Lăng tiểu thư vậy?

Tân Bì lấy làm lạ hỏi:

- Thể thuật của Lý Vân Tiêu nghịch thiên, lực lượng Vũ Vương không thể lay động một li, hơn nữa tốc độ siêu nhanh, Ngọc Sơn hoàn toàn yếu thế. Tuy mấy lần chỉ bị thương da thịt nhưng không còn sĩ khí,võ ý tán loạn.

Chu Trường Phát nghe Tân Bì nói xong sa sầm nét mặt nhưng không có đường cãi lại, mặt xanh như tàu lá chuối theo dõi lôi đài.

Lãnh Hồng Lăng lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu đứng trên lôi đài, không nói tiếp.

Tân Bì bị mất mặt, cười cười cho qua. Thân phận như Tân Bì hiếm găp ai dám phớt lờ, nhưng Lãnh Hồng Lăng nằm trong số đó.

Tên lôi đài, Chu Ngọc Sơn nằm sấp dưới đất run bần bật.

Chu Ngọc Sơn run không phải vì bị thương nặng, ngược lại gã hầu như không bị chút vết thương nào. Đó là do Chu Ngọc Sơn xấu hổ đến không dám ngước mặt lên, hận không thể chui vào khe nứt dưới đến bỏ trốn.

Đầu tiên bị yêu thú Vũ Tông hù sợ đến la làng cầu cứu, sau đó dốc sức đánh ra một kích nhưng đối phương chẳng thèm né, lại bị lửa đốt chim nhỏ. Nay Chu Ngọc Sơn bị Lý Vân Tiêu tát bay, nằm sấp dưới đất như lợn chết.

Cái nào cũng làm Chu Ngọc Sơn với lòng tự tôn cao quý không không thể bình tĩnh chấp nhận. Bốn phía truyền lại tiếng châm chọc, cười nhạo kéo Chu Ngọc Sơn vào địa ngục tức tối và xấu hổ, gã chỉ muốn đâm chết dưới đất.

Lý Vân Tiêu nhướng chân mày:

- A?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Chu Ngọc Sơn ở phía xa, phát hiện khí thế người gã hơi thay đổi, ít nhất thân thể ngừng run.

- Đây là...!?

Các cao thủ trên đài cảm giác hơi thở trên người Chu Ngọc Sơn thay đổi, bọn họ rất ngạc nhiên.

Khương Vô Kỵ mắt lóe tia sợ hãi reo lên:

- Đệ ngũ giai Vong Tình Thiên Thư, thái thượng vong tình!

Mắt Lãnh Hồng Lăng lấp lánh ánh sáng phức tạp.

Chu Trường Phát phấn khởi tinh thần:

- Cái gì? Đây chính là đệ ngũ giai Vong Tình Thiên Thư?
Bình Luận (0)
Comment