Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 67

– Ngươi, ngươi dựa vào cái gì đánh ta!

Mộng Bạch chỉ vào Lý Vân Tiêu gào thét.

– Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ta là sư phụ của ngươi!

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Ta để ngươi gia tăng luyện tập ba thức đầu của Bá Thiên Luyện Thể Quyết, ngươi có theo dặn dò hay không?

– Ta, ta muốn kiếm tiền nuôi gia đình!

Mộng Bạch ưỡn ngực nói:

– Ta là nam tử hán, không thể để cho tỷ tỷ ta một người làm việc kiếm tiền, ta phải nuôi tỷ tỷ ta!

Mộng Vũ mũi đau xót, vội vàng kéo lấy Mộng Bạch nói:

– Đệ đệ, đừng nói. Mau mau nhận sai!

– Nhận sai? Ta tại sao phải nhận sai! Hắn động một chút lại đánh người, hơn nữa thân là sư phụ, thứ tốt không dạy ta, dạy ta một ít đồ vô dụng, hắn xem như là sư phụ gì!

Mộng Bạch kích động kêu to lên.

– Còn dám mạnh miệng?

Lý Vân Tiêu lạnh giọng quát lên:

– Quỳ xuống cho ta!

Hắn cong ngón tay búng một cái, hai đạo kình khí phá không mà đi, trực tiếp đánh vào hai chân của Mộng Bạch, nhất thời hai đạo máu tươi tuôn ra, hai chân của Mộng Bạch đau xót, không tự chủ quỳ xuống.

– Ta không phục! Ngươi lớn hơn ta một tuổi mà thôi, chờ ta lại qua một năm, ngươi không phải đối thủ của ta, lấy lớn ép nhỏ, có bản lĩnh liền giết ta đi!

Mộng Bạch có một luồng oan ức xông lên đầu, gào thét lên.

Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một tia sát khí.

– Ngươi cho rằng ta không dám? Đồ đệ vô dụng như ngươi, thực sự là làm ta mất mặt, giết cũng tốt!

Một luồng sát khí nhất thời lan ra, Mộng Vũ giật nảy cả mình, nàng là hiểu rõ tính khí của Lý Vân Tiêu, kia là thật sẽ ra tay giết người, nhất thời gấp đến nước mắt chảy xuống.

– Vân thiếu, không muốn a!

Nàng liều mạng đánh đầu Mộng Bạch.

– Ngươi tức chết ta rồi, ta nuôi ngươi lớn như vậy là vì cái gì? Còn không mau xin lỗi sư phụ, bằng không ta liền không nhận ngươi là đệ đệ!

– Tỷ!

Mộng Bạch oan ức, vẫn như cũ không phục không buông tha.

– Chuyện gì ồn ào như thế?

Ngoài cửa truyền đến một thanh âm hùng hậu, một đại hán đi vào.

– Lê thúc, là Lê thúc!

Mộng Bạch đại hỉ, vội vàng kêu lên:

– Lê thúc nhanh tới cứu ta!

Hắn giẫy giụa muốn đứng lên, nhưng kình khí của Lý Vân Tiêu trực tiếp đánh nổ mạch máu cùng tĩnh mạch trên hai chân của hắn, giãy dụa mấy lần lại quỳ xuống.

– Mộng Bạch? Xảy ra chuyện gì?

Lê thúc trầm giọng đi tới.

– Mộng Vũ, xảy ra chuyện gì?

Mộng Bạch chỉ vào Lý Vân Tiêu giành nói trước:

– Lê thúc, chính là người này, mạnh mẽ muốn ta bái sư. Hiện tại còn nói muốn giết ta!

– Ồ?

Lê thúc ngẩng đầu lên, nhìn Lý Vân Tiêu, trong mắt loé ra một tia kinh dị, nhưng rất nhanh cười lạnh nói:

– Tam tinh Võ sĩ? Tiểu tử, có chút thiên phú a, nhưng bá đạo như vậy, chính là ngươi không đúng.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Ngươi lại ai? Ta giáo huấn đồ đệ cũng cần ngươi lo sao?

Lê thúc cả giận nói:

– Tiểu tử thật cuồng vọng, lông còn chưa mọc đủ, lại đi học người khác làm sư phụ. Xem ra ngày hôm nay ta không giáo huấn ngươi là không được!

Mộng Vũ sốt sắng, vội vã tiến lên kéo Lê thúc nói:

– Lê thúc, không phải như vậy, ngươi đừng nghe Mộng Bạch nói bậy.

Mộng Bạch lớn tiếng nói:

– Ta nào có nói bậy, vốn là như vậy! Ta muốn bái cũng phải bái cao thủ như Lê thúc!

Trên mặt Lê thúc lướt qua một tia đắc ý.

– Được! Mộng Bạch, ngày hôm nay Lê thúc liền thu ngươi làm đồ đệ! Chờ ngươi đột phá đến Võ sĩ, chúng ta liền thành lập một đoàn lính đánh thuê, đến thời điểm thu vào so với hiện tại đào mỏ phải mạnh hơn gấp mấy trăm lần!

– Đoàn lính đánh thuê?

Trong mắt Mộng Bạch loé ra một tia hưng phấn.

– Tốt, Lê thúc làm đoàn trưởng, ta làm Phó đoàn trưởng! Còn nữa Lê thúc, ta muốn học Phục Hổ Quyền!

– Ha ha, tốt. Lê thúc không chỉ biết Phục Hổ Quyền, còn biết Kim Cương Quyền cùng Thiết Sa Chưởng, đến thời điểm cùng nhau dạy ngươi!

Lê thúc tựa hồ hết sức cao hứng, hắn đảo mắt nhìn về phía Lý Vân Tiêu, sắc mặt nhất thời chậm rãi trầm xuống, cười lạnh nói:

– Chờ ta trước thay ngươi thu thập cái sư phụ không hiểu ra sao này đã!

– Không muốn a Lê thúc!

Mộng Vũ sốt sắng, nàng là biết thực lực của Lý Vân Tiêu, tuy rằng Lê thúc là ngũ tinh Võ sĩ, nhưng ở đâu là một chiêu chi địch của Lý Vân Tiêu!

Lê thúc cười lạnh nói:

– Yên tâm đi Mộng Vũ, ta chỉ là thoáng giáo huấn hắn mà thôi, sẽ không thật tổn thương hắn.

Hắn nhìn ra Lý Vân Tiêu tuổi còn nhỏ liền có tu vi bất phàm, cũng rất sợ người này có bối cảnh, vì vậy cũng không dám toàn lực thương tổn.

Trong mắt Lý Vân Tiêu loé ra một tia xem thường, lạnh lùng nói:

– Ta đứng ở đây bất động, không tránh, không hoàn thủ, thậm chí không dùng nguyên khí, nếu ngươi có thể thương ta một cọng tóc, ngày hôm nay ta liền quỳ xuống liếm hài cho ngươi!

Bất động, không tránh, không hoàn thủ, không dùng tới nguyên khí...

Lê thúc dại ra một hồi, nhất thời giận dữ nói:

– Hảo tiểu tử, thật không biết trời cao đất rộng! Bất động không tránh, còn không dùng tới nguyên khí, coi như là Cửu thiên Vũ Đế đến, cũng sẽ bị Kim Cương Quyền Thiết Sa Chưởng của ta đánh ngã!

Mộng Vũ cũng ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp.

Cả người Lê thúc đã nổi lên, một chiêu Kim Cương quyển đẩy ngang mà ra, nguyên bản chỉ định dùng bảy phần khí lực, lần này trực tiếp thêm đến chín phần. Hắn càng xem tiểu tử này càng không hợp mắt, dự định cho hắn chút khổ sở.

Ngay ở trong nháy mắt hắn ra chiêu, đột nhiên chấn động trong lòng, chỉ phát hiện trong tròng mắt Lý Vân Tiêu, con ngươi bắt đầu biến hóa kỳ dị lên, vặn vẹo thành trăng lưỡi liềm màu đỏ như máu.

Lý Vân Tiêu quát khẽ:

– Kiền Khôn Trấn Hồn, cấm diễn!

Linh hồn cả người Lê thúc chấn động, nhất thời tâm thần thất thủ, một cái tâm huyết đột nhiên phun ra ngoài.

– Lê thúc!

Hai tỷ đệ Mộng Vũ đều kinh hãi, ở trong mắt bọn họ, Lý Vân Tiêu xác thực không nhích không trốn, cũng không vận dụng nguyên khí, nhưng Lê thúc liền không hiểu ra sao tại chỗ thổ huyết, tựa hồ còn bị thương không nhẹ.

– Hừ, quỳ xuống cho ta!

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng.

Cả người Lê thúc thật giống như mất hồn, trong tròng mắt một mảnh mờ mịt, theo Lý Vân Tiêu quát nhẹ, hai đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Cả người Mộng Bạch triệt để dại ra, đầu óc hắn trống rỗng, làm sao cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì, hắn bỗng nhiên kêu to lên.

– Lê thúc, đứng lên, nhanh đứng lên, dùng Kim Cương Quyền của ngươi đánh bay hắn a! Còn có Thiết Sa Chưởng, một chưởng đánh hắn thổ huyết!

– Lại đây liếm hài cho ta!

Lý Vân Tiêu lần thứ hai ra lệnh.

Lê thúc không phản kháng chút nào, thẳng tắp quỳ bò qua, đến dưới chân Lý Vân Tiêu, liền cúi đầu lè lưỡi, thật sự hướng về đáy giày liếm đi.

– A, không được!

Mộng Vũ che miệng thất thanh kêu lên.

– Hừ!

Ngay ở thời điểm Lê thúc lè lưỡi muốn liếm đáy giày, hắn đá ra một cước, trực tiếp đá vào trước ngực Lê thúc, đem cả người hắn đá bay ra ngoài.

– Liền ngươi, còn chưa xứng liếm hài cho ta.

Bối rối, lần này Mộng Bạch triệt để bối rối!

Ở trong mắt hắn Lê thúc cực kỳ cường hãn, ở trước mặt Lý Vân Tiêu, dĩ nhiên như tiểu Cẩu bị một cước đá bay...
Bình Luận (0)
Comment