Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 725

Phệ Hồn Phiên đều là từ cấp bậc thấp nhất bắt đầu luyện chế lên, tầng tầng tiến giai lên. Mỗi một gã đệ tử Phệ Hồn Tông ban đầu đều sử dụng Phệ Hồn Phiên nhất giai, chủ hồn bên trong cũng thập phần nhỏ yếu, chỉ có như vậy mới có thể tâm thần tương liên, hoàn toàn dung hợp với mình, đợi đến lúc Phệ Hồn Phiên không ngừng tiến giai lên thì uy lực cũng sẽ dần được thể hiện ra.

Nhưng Phệ Hồn Phiên không giống với Huyền khí phổ thong, theo dựa vào là đẳng cấp chủ hồn, so với huyền khí khác yếu nhược hơn rất nhiều, ưu điểm duy nhất chính là qua thời gian dài luyện chế, đã sớm hoàn toàn tương liên với tâm thần, có thể phát huy ra 100% uy lực.

Phệ Hồn Phiên của Trương Thiệu Thiên sau khi tiến giai đến Kim Sắc Hồn Nô cửu giai, toàn bộ uy lực phát huy ra cũng chỉ tương đương không đến một phần ba huyền khí cửu giai, nhưng dù vậy, cũng đã thập phần khủng bố rồi.

Ưu thế này cũng khiến đệ tử Phệ Hồn Tộc mạnh hơn cùng giai rất nhiều, ở Thiên Võ Giới, không người nào dám chọc vào Phệ Hồn Tộc cùng giai, cũng chính vì nguyên nhân này.

Kim Sắc Hồn Nô cũng như Lý Vân Tiêu nói chia làm bốn cấp độ là thiên, địa, huyền, hoàng. Tương truyền chỉ có Địa cấp Kim Sắc Hồn Nô là có thể so sánh với 100% uy lực huyền khí cửu giai. Mà Thiên cấp Hồn Nô mạnh như thế nào, không ai biết rõ cả, trong Phệ Hồn Tộc có tồn tại nó không, ngay cả Trương Thiệu Thiên cũng không biết được.

Cho nên lúc trước Lý Vân Tiêu nói Hồn Nô của Hoàng Phủ Bật là Thiên Cấp Kim Sắc khiến hắn vô cùng khiếp sợ và hoài nghi.

Hiện giờ Chu Tước Đao trong tay Đường Kiếp xuất hiện, ở mặt khí uẩn đã áp chế Phệ Hồn Phiên của mình, khiến Trương Thiệu Thiên tâm động không thôi. Nếu đồng thời có được Phệ Hồn Phiên cửu giai lại luyện hóa một kiện huyền khí cửu giai thì chiến lực của mình có thể tăng lên gấp mấy lần rồi.

Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, ánh mắt liền quăng về phía Chu Tước Đao!

Chu Tước Đao ở trong tay Đường Kiếp không phát huy ra được 5% lực lượng, gi ống như một đứa bé cầm đại nguyên bảo vậy, lại không có người lớn ở bên người, bảo người chung quanh sao có thể không động tâm cho được.

Trên bầu trời Kim Sắc Hồn Nô bị đánh đỡ không xuể, liên tiếp bại lui, người Tứ Cực Môn sĩ khí càng ngày càng cao, càng đánh càng hăng.

- Vân Tiêu đại ca...

Diệp Phàm cau mày hô một câu, ý bảo có cần ra tay giúp đỡ hay không.

Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh như thường, lắc đầu, thở dài:

- Hồn phách người lúc sinh ra thất tình lục dục chính là lúc lực lượng cường đại nhất, mà người thương hội Tứ Cực bên dưới hiện giờ đang sinh ra thất tình cực mạnh. Phệ Hồn Tộc gọi quá trình kích phát linh hồn chi lực đối phương này gọi là rót nước.

- Rót nước?

Diệp Phàm sững sờ, khó hiểu nói.

Lý Vân Tiêu nói:

- Có một ít tiểu thương vô lương, lúc giết súc vật thì rót vào trong thịt chúng rất nhiều nước để tăng thêm sức nặng, bán được giá hơn một chút. Cũng giống như những tên biến thái Phệ Hồn Tộc này vậy, trước khi thu hồn phách đối phương đều kích phát thất tình lục dục của đối phương, lúc hấp thu lực lượng cũng sẽ manh hơn một chút.

Giải thích này khiến da đầu Diệp Phàm run lên một hồi, nhìn ánh mắt tràn đầy đắc ý kia của Trương Thiệu Thiên trong lòng càng nổi lên chán ghét cực lớn.

- Rót nước đã không sai biệt lắm, có thể giết được rồi.

Trương Thiệu Thiên nhẹ cười, đánh một ấn quyết vào trong Phệ Hồn Phiên, Kim Sắc Hồn Nô trong giây lát lộ ra vẻ đại hỉ, tất cả công kích toàn bộ đều bị đẩy ra, cách nó ngoài ba thước, không cách nào tiến thêm được chút nào cả. Kim Sắc Hồn Nô mở lớn miệng rộng, đại lượng nước miếng chảy xuối xuống, phát ra tiếng cười "Khặc khặ-x-xxxxx" kỳ quái, lập tức vọt mạnh tới trước, trên bầu trời gió lạnh trận trận, cuốn tới mà xuống.

Tất cả công kích bên phía Tứ Cực Môn lập tức tan rã, kể cả Đan Trạch Dương trong đó, mọi người lập tức kinh hãi phát hiện dưới tiếng cười quái dị của Hồn Nô kinh khủng kia, mình vậy mà không có chút lực chống cự nào cả, thoáng cái sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng chạy trốn.

Sưu sưu!

Trường phiên bay múa trên không trung, đại lượng võ giả không có bất kỳ dấu hiệu nào cả, trực tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh hãi, gục xuống không dậy nổi, từng đạo linh hồn bị Kim Sắc Hồn Nô kia trực tiếp hút vào trong miệng cắn nuốt sạch, hào khí khủng bố lan tràn khắp nơi.

Đan Dương Trạch cũng toàn thân rét run, sau khi đau khổ chèo chống chỉ cảm thấy trong linh hồn một hồi băng hàn, hắn kinh hãi liên tục gào thét, muốn tự bạo liều chết đả thương địch thủ.

Trương Thiệu Thiên lạnh lùng nhíu mày, mỉa mai khẽ kháp ấn quyết, Kim Sắc Hồn Nô cũng theo đó ấn một ấn xuống, trực tiếp đánh vào trong cơ thể Đan Dương Trạch, nguyên khí cuồng bạo lập tức bị áp chế xuống, Đan Dương Trạch như rớt vào hầm băng, hồn phách trực tiếp bị Kim Sắc Hồn Nô kia rút ra nuốt vào trong miệng.

- Ah! Cứu mạng, cứu mạng!

Đường Kiếp nhìn một màn kinh khủng kia, sợ tới mức hai chân như nhũn ra, lập tức bỏ chạy như điên. Giết người chẳng qua chỉ là đầu lìa xuống đất, đã có thể trùng kích cảnh giới Võ Hoàng thất tinh, đối với sinh tử cũng đã sớm có giác ngộ. Nhưng loại chuyện ăn tươi sinh hồn này hắn lại chưa từng thấy qua, tâm lý thoáng cái đã hỏng mất.

Khặc khặ-x-xxxxx!

Kim Sắc Hồn Nô sau khi ăn hết hồn phách Đan Dương Trạch liền lộ ra thần sắc cực kỳ thỏa mãn, không hề để ý một ít cá lọt lưới khác nữa mà nhanh chóng vọt về phía Đường Kiếp.

Lý Vân Tiêu sắc mặt trầm xuống, quát:

- Không nên tổn thương hắn!

Trương Thiệu Thiên lộ ra nụ cười âm lãnh, nói:

- Ta tự có chừng mực!

Trong tay hắn khẽ đổi pháp quyết, Kim Sắc Hồn Nô kia tựa hồ đã bị áp chế, trên mặt lộ ra thần sắc không thoải mái, nhưng vẫn cực kỳ phục tùng, duỗi ra cánh tay như có như không chộp tới người Đường Kiếp.

Đường Kiếp sợ tới mức trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, hai chân run rẩy, ngay cả khí lực bỏ chạy cũng không còn, lúc trước Đan Dương Trạch chính là bị một trảo như vậy rút đi hồn phách.

Tất tất!

Không trung truyền đến tiếng kêu kỳ quái, một đạo quang mang từ đằng xa chém xuống dưới, lại là môt con dao găm, trực tiếp cắt đứt bầu trời, mục tiêu đúng mi tâm của Hồn Nô kia.

Hồn Nô trên mặt ngẩn ngơ, liền thu tay về, nhanh chóng thối lui ra sau, tránh né một kích kia, dao găm chợt lóe lên rồi biến mất nhập vào trong lòng núi, cực kỳ sắc bén.

Ngay sau đó một bóng người xuất hiện ở trước mặt Đường Kiếp, trên tay chưởng phong ngưng tụ, đập tới chỗ Hồn Nô, bốn phía kình khí hội tụ mà đến, thoáng cái đã chấn tan khí tức âm lãnh kia, lực áp Kim Sắc Hồn Nô.

Người này đúng là Trầm Phong, lực lượng Võ Tôn cửu tinh trên người lan ra, Phệ Hồn Phiên trên không trung đã bị lĩnh vực áp chế, cấp tốc thu nhỏ lại.

- Trầm, Trầm đại nhân cứu ta, ô ô ô ~

Đường Kiếp trở về tử Quỷ Môn quan, sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, bò qua ôm lấy đùi Trầm Phong khóc lớn lên, lần này hắn thật sự đã bị dọa đến vỡ mặt, mặt mũi tràn đầy nước mắt nước mũi.
Bình Luận (0)
Comment