Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 753

Mà bản thân của hắn cũng run rẩy một chút sau đó triệt để mất đi tri giác, tứ chi mở ra trên không trung.

Biến hóa này lập tức khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, trên mặt Diệp Phàm không có chút biểu lộ, ngay cả ánh mắt cũng dần dần tan rả, có chút hé miệng im im lặng lặng lơ lửng ở đằng kia, ngoại trừ toàn thân kim quang chi sắc ra, cũng không có bất kỳ bất thường nào khác.

Giống như chết không chết, nhìn không ra sinh cơ nhưng lại linh khí mười phần.

Thủy tinh kia khảm nạm lên thân thể hắn, không chút chênh lệch, giống như nó vốn đã ở chỗ đó, giờ khắc này rốt cục đã trở về vậy. Chỉnh thế Diệp Phàm giống như một tác phẩm nghệ thuật màu vàng, thập toàn thập mỹ.

- Thiếu chủ!

Trong lòng đám người Phùng Chư kinh hãi, rất là lo lắng cho an nguy của Diệp Phàm, sáu người cùng nhau xông tới trước.

- Con sâu cái kiến, quá ồn rồi!

Phong Ấp ở cách Diệp Phàm vài trăm mét lặng yên nhìn xem, không dám tự ý động, nhìn qua sáu người xông lên kia, chợt nổi lên một hồi bực bội, giơ cánh tay lên vung lên, một đạo quang mang từ trên Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn lan tràn ra, ở trên không trung hiện lên hình bán nguyệt chém tới trước.

- Không tốt! Mau lui lại!

Phùng Chư hoảng sợ kêu lên, đạo công kích kia tản mát ra áp Cửu Thiên Đế Khí áp chế tất cả, tuy rằng cũng không quá mạnh, Nhưng đủ để áp chế tất cả bọn hắn! Hắn hoảng sợ muốn mọi người đào tẩu, nhưng lại phát hiện vào thời khắc này lực lượng đều thi triển không ra nổi, đã hoàn toàn bị trảm kích cường đại kia chấn nhiếp rồi!

Tuy rằng lực lượng Phong Ấp còn chưa khôi phục toàn bộ, nhưng Cửu Thiên Võ Đế giống như một ngưỡng núi cao, căn bản không phải bọn hắn có thể chống lại được.

- Phùng lão, ngươi...!

Đào Bình đột nhiên hoảng sợ nhìn Phùng Chư, hắn không biết thi triển loại bí pháp nào, hình thể thoáng cái biến lớn mấy lần, áo bào xám trên người không chỉ vỡ ra, hơn nữa còn thiêu đốt trên không trung, cả người hóa thành một vì sao rơi xuống chỗ trảm kích kia.

- Nhanh chóng lui ra, người này không thể chống lại, Thiếu chủ về sau giao cho các ngươi rồi!

Đây là câu nói sau cùng mà Phùng Chư lưu lại, dưới một kích tiện tay kia của Phong Ấp, hắn chỉ có thi triển bí pháp kíp nổ bản thân mới có thể vì đồng bạn tranh thủ ra một đường sinh cơ. Sau khi hiểu rõ cục diện hiện giờ, hắn không có một tia do dự.

- Phùng lão!!

Người Thánh Hỏa Điện đều bi thống quát to lên, trơ mắt ếch ra nhìn Phùng Chư đâm vào trên nguyệt trảm kia, bộc phát ra hào quang cường đại, giống như ngôi sao lập tức chôn vùi mất!

Phùng Chư sau khi tự bạo vẫn không thể hoàn toàn ngăn trảm kia lại, còn có lực lượng rất mạnh xuyên thấu qua chỗ hắn vẫn lạc, nhanh chóng tập kích xuống.

Thích Quang bi phẫn hét lớn một tiếng, một thanh chiến đao trong tay điên cuồng bổ ra mấy chục đao, ở trước người mọi người ngưng tụ ra một mảnh đao mang lòe lòe, nhưng vẫn không ngăn được dư âm một kích kia, đao mang sau khi bị chôn vùi, năm người dốc sức liều mạng ngăn cản, nhưng vẫn há miệng phun máu tươi, toàn bộ bị đánh bay ra ngoài, sinh tử chưa biết.

Ở trước mặt lực lượng cường đại tuyệt đối, bọn hắn lộ ra quá mức nhỏ yếu, chỉ có thể trở thành pháo hôi.

Phong Ấp sau một kích, tựa hồ vừa làm một việc rất không có ý nghĩa, giống như vừa lau đi mạng nhện vào, không hề đếm xỉa tới. Ánh mắt của hắn khẽ đảo qua mọi người ở đây, chỉ vào thân thể Diệp Phàm, mở miệng nói:

- Ai đến nói một chút, hắn đây là sao thế?

Toàn bộ không gian cực kỳ yên tĩnh, không có người mở miệng. Không nói không ai biết rõ chuyện gì xảy ra, mà dù có biết cũng sẽ không mở miệng.

- Xem ra không có ai biết ah, vậy ta liền giết đi một đám, trước sau khi cũng biết được!

Ánh mắt Phong Ấp phát lạnh, tìm kiếm mục tiêu chung quanh. Trong lòng hắn đám người trước mắt đều đã bị phán tử hình, coi như là Xa Húc Nghiêu cũng không thể lưu, nếu không đạt được nhiều trọng bảo như vậy, quá không an toàn rồi.

Nhưng trước khi mình có được Nặc Á chi chu cũng không dám trắng trợn giết chóc. Còn có phương tử đỉnh kia của Lý Vân Tiêu cũng đã trở thành thứ hắn nhất định phải chiếm.

Giờ phút này trong lòng ảo não nhất chính là Xa Húc Nghiêu và Ngư Dương Chu, thực lực hai người bọn họ đều không dưới Phong Ấp, nhưng thân đều bị trọng thương, căn bản không cách nào chống lại hắn, sinh tử tất cả mọi người trong không gian này hiện giờ đều do hắn không chế. Không nói đến Nặc Á chi chu, cuộc chiến huyền khí vừa rồi những huyền khí cửu giai kia cũng đã là tài phú kinh người rồi!

- Muốn biết chuyện gì xảy ra, tự ngươi đi lên xem thử không phải sẽ biết sao?

Lý Vân Tiêu đứng bên trong thế giới lưu ly, lạnh lùng nói. Vừa rồi lúc Phong Ấp ra tay hắn đã nghĩ tới việc cứu người, nhưng ra sức thuyên chuyển Sơn Hà Đỉnh, lại phát hiện không chút lay chuyển được lực lượng đại đỉnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phùng Chư bỏ mạng.

Giờ phút này trong lòng hắn cũng bùng lên một cổ lửa giận, tuy rằng trên đường đi cũng không vui vẻ lắm với Phùng Chư, nhưng cùng nhau đi tới chung quy cũng có chút tình nghĩa, hắn có chút hối hận chuyện lúc trước.

Phong Ấp theo dõi hắn, trong mắt cũng phun ra lửa, lúc trước thiếu chút nữa đã vẫn lạc trong tay Lý Vân Tiêu, hiện giờ nhớ lại còn thấy hoảng sợ, hơn nữa đối với thế giới lưu ly do tử đỉnh phát ra ở chung quanh hắn trong lòng cũng cực kỳ kiêng kị, không dám lập tức động thủ.

Lý Vân Tiêu cũng đoán được băn khoăn của đối phương, trong lòng chỉ có thể đắng chát không thôi, hắn hiện giờ ngoại trừ Minh Vương Ấn, căn bản không còn biết pháp quyết nào điều khiển tử đỉnh, chỉ có thể cáo mượn oai hùm dọa người một chút, một khi ra khỏi thế giới lưu ly này, sợ rằng sẽ bị Phong Ấp đánh chết tại chỗ ngay.

Tiểu Thanh đột nhiên mở miệng nói:

- Lý Vân Tiêu nói không sai, người này tựa hồ đang dung hợp lực lượng thủy tinh, ta rằng không bao lâu nữa, Nặc Á chi chu sẽ thật sự bị hắn thu lấy mất.

Phong Ấp nhướng mày, có chút do dự. Mấu chốt là lúc trước bị áp chế lực lượng, cơ hồ trở thành phế nhân đã khiến hắn thập phần sợ hãi, sợ lại sinh ra loại biến hóa nào đó áp chế mình, vậy thì rằng rằng phải thật sự mất mạng rồi.

- Hừ, chỉ bằng thứ lo trước lo sau như ngươi, cũng muốn lấy Nặc Á chi chu sao? Cút đi!

Tiểu Thanh cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy bộ dạng khinh miệt, chỉ thiếu nước dựng ngón giữa. Trong lòng hắn cũng có băn khoăn, cho nên không ngừng dùng ngôn ngữ đả kích, hi vọng đối phương lên thử.

Trên mặt Phong Ấp lộ vẻ giận dữ, tản ra sát cơ, khí thế ép về phía tiểu Thanh, lãnh đạm nói:

- Ta làm việc, lúc nào cần ngươi khoa tay múa chân thế?

Thân hình tiểu Thanh khẽ động, liền hóa thành lôi điện tản ra trên không trung, hiển hóa ra hư ảnh cực lớn, đối chọi gay gắt cười lạnh nói:

- Phong Ấp, người khác sợ ngươi, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?

Hắn thấy trên người Phong Ấp có thương tích, tuyệt sẽ không động thủ với hắn vào lúc này, cho nên cũng không có gì phải sợ cả.
Bình Luận (0)
Comment