Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 876

Lý Vân Tiêu nói:

- Không sao!

Trong mắt của hắn hiện lên một tia sát khí, nói:

- Trước xem bọn chúng tổ chức đấu giá hội làm trò quỷ gì. Nếu bọn chúng nhất định không cho mượn, bản thiếu gia không ngại nhổ tận gốc Lôi Phong thương hội tại thành Nam Hỏa đâu, nếu như Chu Kỳ Thủy không phục, ngày khác ta liền tự mình tới thăm khiến hắn phục!

Hai người nghe xong giật mình, vô cùng hoảng sợ, trong nội tâm đang chỉ trích không thôi.

Chu Kỳ Thủy là người nào, hội trưởng Lôi Phong thương hội, cường giả danh chấn thiên hạ đại lục. Lý Vân Tiêu thật sự không biết trời cao đất dày, nói nhổ tận gốc Lôi Phương thương hội tại thành Nam Hỏa cũng bỏ đi, lại còn nói đích thân tới thăm nói phục Chu Kỳ Thủy, quả thực không biết chữ "Chết" viết như thế nào!

Lý Vân Tiêu liếc nhìn ra tâm tư của hai người, cười to nói:

- Ha ha, các ngươi nhất định cho rằng ta không biết chữ ‘ chết ’ viết thế nào đúng không?

Trong lòng hai người cả kinh, Lý Vân Tiêu cũng không phải là người lỗ mãng, trái lại cực kỳ thông minh, tâm tư kín đáo, hơn nữa tài cao mật lớn, biểu hiện như thế đã vượt qua tuổi của hắn.

Cẩn Huyên bị nhìn ra tâm tư, đỏ mặt lên, nói:

- Vân thiếu tự nhiên là bản lĩnh cao cường, nhưng nếu Lôi Phong thương hội dễ dàng diệt trừ như thế, Bắc Đấu Tông cùng Thiên Hạt Tông cũng không đau đầu lâu như thế, nên cẩn thận là hơn.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ân, ta sẽ chú ý. Nhưng mà tổ chức thương minh lưỡng hội ngày giờ không nhiều. Ngày mai ta sẽ giả thành sai vật bên người Cẩn Huyên đi tới đấu giá hội, ngụ ý không nói, trực tiếp yêu cầu truyền tống trận của Lôi Phong thương hội. Đến lúc đó hai vị cũng không cần đi cùng, một mình ta là đủ rồi.

Cẩn Huyên kinh hãi, thì ra hắn có ý định xông vào bức ép, mặc dù nghe ngóng nhiều phương, đã xác định Lý Vân Tiêu ngày đó thật sự đào thoát khỏi tay Trương Lăng Hoa, nhưng vẫn không nhìn tốt chuyện hắn xông vào Lôi Phong thương hội.

- Chuyện lưỡng hội ta cũng sốt ruột, nhưng vạn vạn không thể lỗ mãng, nhất định phải bàn bạc kỹ hơn!

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta biết rõ, không có chuyện khác thì ta tu luyện, ngày mai cùng nhau đi xem.

Cẩn Huyên cùng Mạc Hoa Nguyên biết rõ nói nhiều vô ích, hai người ra khỏi mật thất, nhìn thấy bất đắc dĩ và lo lắng trong mắt đối phương.

Mạc Hoa Nguyên kiên định nói:

- Cẩn Huyên hội trưởng xin yên tâm, ngày đó ta đánh bạc thua, xem như thiếu nợ Vân Tiêu đại sư một cái mạng. Ngày mai cho dù ta liều cái mạng này cũng sẽ không để Lôi Phong thương hội xúc phạm tới Vân Tiêu đại sư chút nào cả.

Cẩn Huyên lộ ra vẻ giật mình, nhìn qua Mạc Hoa Nguyên, không thể ngờ hắn lại là người trọng tình trọng nghĩa như thế.

Mạc Hoa Nguyên cười khổ nói:

- Đừng cho rằng ta muốn chết, nhưng mà gia sư nhiều lần dạy bảo ta, đã chết thì có gì sợ, nhật nguyệt chiếu lòng son, ta vẫn không dám quên a.

Cẩn Huyên nghiêm túc kính nể, kiên định nói:

- Ngày mai Tử Vân thương hội sẽ cùng tiến thoái, cùng sinh tử với Vân thiếu!

Sau khi hai người rời đi, Lý Vân Tiêu ở trong mật thất mở mắt ra, khẽ cười nói:

- Lão Viên, đồ đệ của ngươi rất khí khái đấy.

Viên Cao Hàn hừ lạnh, nói:

- Chính ngươi đi chịu chết không có ai quản, nếu như hại mạng đồ đệ của ta, ta là người đầu tiên liều mạng với ngươi.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, tiếp tục ngồi xếp bằng tu luyện. Mạc Hoa Nguyên cất chứa tài nguyên khổng lồ, tăng thêm Tử Vân thương hội cung cấp, đủ cho hắn tu luyện một hồi, thân thể giống như lỗ đen không đáy, không ngừng cắn nuốt nguyên khí.

Ngày thứ hai, thành Nam Hỏa, phòng đấu giá Lôi Phong thương hội đã bắt đầu khởi động.

Mạc Hoa Nguyên cùng Cẩn Huyên dắt tay nhau mà đến, mang theo một đám nữ tỳ, còn có Lý Vân Tiêu giả trang thành tiểu nô bộc. Hắn áp chế tu vị của mình, nhìn qua chỉ có tu vị Võ Sư, không ai chú ý tới.

Nghe Lý Vân Tiêu bác bỏ, cũng không có mang Tiểu Huyền Tử đi ra, tên đó không đáng tin chút nào cả.

Mạc Hoa Nguyên vừa vào phòng đấu giá, lập tức dẫn tới rất nhiều thế lực chú ý, bên trong vốn huyên náo lớn, thoáng cái yên tĩnh hơn phân nửa, đều đưa mắt đầy tôn kính nhìn qua.

Càng có rất nhiều tông chủ, hội trưởng cũng không dám ngồi nữa, đám người Mạc Hoa Nguyên đi qua thì bọn họ nhao nhao đứng lên chào hỏi, càng có không ít người vì gặp được bát giai thuật luyện đại sư cho nên sắc mặt rất kích động.

Mạc Hoa Nguyên đã sớm quen với tràng diện này rồi, hời hợt chào hỏi với mọi người, chỉ có trước mặt cự đầu các thế lực thì hắn mới gật đầu chào hỏi.

- Không thể ngờ đấu giá hội Lôi Phong thương hội lần này cũng kinh động tới Mạc đại sư, chẳng lẽ trong lần đấu giá này có vật phẩm Mạc đại sư cần thiết sao?

Một người đi tới trước mặt, chính là tông chủ Tân Nguyệt Tông Tiêu Minh Huy, hắn khẽ cười nói:

- Lôi Phong thương hội cũng thực không biết điều mà, vật mà Mạc đại sư cần không dâng hai tai lên, còn lấy ra đấu giá, hẳn là bọn chúng tự đại đến mức không đặt Mạc đại sư vào mắt? Thật sự phải trị tội bất kính của bọn chúng mới được!

Tiêu Minh Huy nhìn qua cho người ta cảm giác nho nhã lễ độ, cử chỉ lời nói rất ưu nhã, nhưng mà một câu nói đã kéo thù hận tới cho Lôi Phong thương hội.

Mạc Hoa Nguyên lạnh nhạt nói:

- Lần đấu giá hội này ta không rõ ràng, chỉ trong lúc rảnh rỗi tới đây xem náo nhiệt mà thôi.

Những thủ đoạn này hắn tự nhiên hiểu, cũng thấy nhiều, lơ đễnh.

Tiêu Minh Huy nói:

- Thì ra Mạc đại sư tới xem náo nhiệt, xem ra Lôi Phong thương hội cũng không biết đại sư đến, ngay cả một người nghênh đón cũng không có. Nếu đại sư không chê thì có thể vào trong rạp của tại hạ, không biết đại sư có nguyện?

Mạc Hoa Nguyên nói:

- Rất tốt!

Dùng thân phận của hắn, tất nhiên là có thể có một ghế lô. Nhưng bởi vì chuyện truyền tống trận và kết quả thương thảo với Lôi Phong thương hội không xong, lần này đi ra cũng không có báo trước. Hơn nữa hắn cũng lười nhìn thấy người của Lôi Phong thương hội, giờ phút này Tiêu Minh Huy tự động đi lên mời thì cầu còn không được.

Có thể thỉnh Mạc đại sư đó là vinh hạnh lớn lao, Tiêu Minh Huy cũng đại hỉ, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người mời đám người Mạc Hoa Nguyên đi vào trong rạp của mình.

Trong rạp phó tông chủ Lương Nghiệp lập tức đứng dậy, nghênh đón Mạc Hoa Nguyên ngồi xuống, Cẩn Huyên cũng theo sát phía sau.

Sau khi Mạc Hoa Nguyên ngồi xuống còn nhìn thấy Lý Vân Tiêu còn đứng ở phía sau, cảm giác thập phần không ổn, xoay người nói:"

- Các ngươi cũng đều ngồi đi.

Trong rạp tổng cộng chỉ có tám vị trí, Lý Vân Tiêu không khách khí ngồi sau lưng Cẩn Huyên, vài tỳ nữ khác nhìn nhau, cũng lập tức ngồi xuống, bởi như vậy, người của Tân Nguyệt Tông cũng chỉ có thể đứng, bộ dáng cau mày không hài lòng.

Lương Nghiệp sắc mặt giận dữ, trừng mắt Lý Vân Tiêu và vài tỳ nữ, giống như đang nói các ngươi đừng không biết điều, tại đây há có chỗ cho các ngươi ngồi.

Nhưng Lý Vân Tiêu tựa đầu uốn éo, phối hợp nhìn lên trời đi, hắn tức giận sắc mặt tái nhợt.
Bình Luận (0)
Comment