Chương 1010: Chỉ Đạo
Một lát sau.
Mấy vị viện trưởng và phó viện trưởng phân viện đến nơi này.
"Thương Cổ Bí Cảnh, mở ra!"
Mấy vị cao tầng Thánh Viện bay về phía chân trời, tiến đến trước vách núi trong vực sâu, đánh ra mấy cột ánh sáng Chân Nguyên rộng lớn.
Uy áp mênh mông cuồn cuộn khôn cùng làm cho các học sinh ở đây hô hấp khó khăn.
Oanh ông!
Sương mù giữa vực sâu bỗng nhiên xé mở ra một cái động ánh sáng đen kịt, dần dần mở rộng đến đường kính ba mét, cũng ổn định lại.
Sưu sưu sưu!
Sau đó hai trăm học sinh ở đây cùng nhau bay cao lên, bay vào trong động ánh sáng đen kịt kia.
Sau khi tất cả đệ tử tiến vào trong đó.
Mấy cao tầng Thánh Viện bay xuống dưới, trong đó một vị viện trưởng phân viện vung tay áo lên.
Vù vù vù!
Gió lớn cuốn lên, có hơn năm mươi tấm gương màu bạc bay ra, bay vào trong tay mỗi một vị Đạo sư Sơ cấp ở đây.
"Đây là Không Minh Kính, các ngươi có thể thông qua nó để quan sát tình huống học sinh của mình bên trong Thương Cổ Bí Cảnh, cũng có thể cho ý kiến chỉ đạo nhất định."
Viện trưởng phân viện nói.
Ngoại trừ dặn dò trước khi học sinh tiến vào, đây là điều duy nhất các Đạo sư có thể làm bây giờ.
Lúc Không Minh Kính rơi vào trong tay La Thiên, lệnh bài thân phận của hắn bắn ra một tia sáng màu xanh ngọc chói lọi, dung nhập vào trong mặt gương.
Oanh!
Sau đó mặt kính hiện lên một hình ảnh.
Đó là một mảnh núi rừng hoang vu, một cô gái thanh thuần điềm tĩnh mờ mịt dò xét bốn phía.
Hình ảnh quan sát được trên mặt kính là từ đỉnh đầu Tử Tinh đến phía trước vài mét.
Linh thức La Thiên dung nhập vào gương màu bạc, phát hiện có thể từ trên người của sáu học sinh của mình, tùy ý hoán đổi khu vực quan sát.
Còn có thể thông qua Không Minh Kính câu thông trao đổi với sáu học sinh, hoàn toàn thuận tiện.
"Khá thú vị."
La Thiên cười cười.
.
La Thiên đã sớm nghe nói qua, trong thí luyện Thương Cổ Bí Cảnh, Đạo sư có thể ở bên ngoài tiến hành chỉ đạo học sinh.
Loại phương thức này làm cho hắn cảm thấy khá thú vị.
Học sinh thí luyện, đồng thời có thể được lão sư chỉ đạo, xúc tiến quan hệ hai bên.
Học sinh thu hoạch phong phú, lão sư có thể đạt được càng nhiều chỗ tốt.
La Thiên cảm thấy Vô Cực Thánh Viện tốt hơn rất nhiều so với Vân Tiêu Tông ở Đông Thần, hoặc là Thái Nguyên Tông ở Phá Toái Chi Hoàn.
"Đương nhiên, số lần chư vị Đạo sư chỉ điểm cũng có giới hạn. Không Minh Kính chỉ có thể cho các ngươi và mỗi một học sinh truyền lại ba lượt tin tức!"
Viện trưởng phân viện lần nữa nói.
"Chỉ có ba lượt?"
"Quá ít!"
Rất nhiều Đạo sư cảm thán.
Nếu có thể chỉ đạo không giới hạn, nhất định các học sinh có thể càng thêm thuận lợi, thu hoạch càng nhiều thêm nữa!
Đạo sư Sơ cấp ở đây tuy bất mãn, lại không có người nào dám nghi vấn quy định của viện trưởng phân viện.
Bọn họ chỉ có thể tiếp nhận, thận trọng sử dụng số lần chỉ điểm.
Chỉ ở thời khắc mấu chốt, hoặc là lúc học sinh gặp phải nguy cơ trọng đại mà tiến hành chỉ điểm.
La Thiên cũng cảm thấy đáng tiếc.
Ba lượt thì ba lượt.
Hắn có sáu học sinh, cộng lại là mười tám lần!
La Thiên khép hờ hai mắt, ý thức đi vào Thế giới Thiên Thư.
"Thiên Thư, suy diễn Tử Tinh sẽ gặp chuyện gì tiếp theo..."
Bởi vì mục tiêu suy diễn là dưới Thiên Trì Cảnh nên tiêu hao cũng không lớn.
Chỉ cần La Thiên chỉ đạo thoả đáng, phần được chia trong thu hoạch của Tử Tinh hoàn toàn có thể đền bù tiêu hao Thiên Thư.
Tiêu hao hơn một trăm trang, hơn mười vạn Linh Nguyên tệ, La Thiên đã nhận được kết quả.
Ngay sau đó, hắn lại suy tính tình huống kế tiếp Quan Hồng Phi sẽ gặp.
Sáu học sinh, tình hình từng người đều có đủ.
"Mau nhìn, La đạo sư ngủ rồi."
Một Đạo sư cố ý hô một tiếng.
Không ít Đạo sư đều nhìn sang.
Thương Cổ Bí Cảnh vừa mở ra, tất cả Đạo sư đều đang quan sát tình huống các học sinh thông qua Không Minh Kính.
Nhất là Đạo sư có nhiều danh ngạch sẽ bận rộn không chịu nổi.
Đạo sư có ít danh ngạch ngược lại là có thể phân tâm nghỉ ngơi.
La Thiên có sáu cái danh ngạch, vậy mà hắn mặc kệ học sinh, nhắm mắt dưỡng thần, quả là trò đùa.
"Xem ra La đạo sư cũng biết bản thân không có bất kỳ chuẩn bị gì, không cách nào tiến hành chỉ đạo cho học sinh, để cho bọn họ tự sinh tự diệt rồi."
"Nhưng mới vừa rồi hắn còn hùng hồn nói với học sinh, lão sư sẽ không để cho các ngươi thất vọng, thật sự là buồn cười."
Có vài tên Đạo sư không kiêng nể gì cả, mỉa mai cười rộ lên.
"Ha ha, tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhất định nhảy nhót không được bao lâu sẽ lẫn vào đại chúng."
Bành Ngọc Ông khẽ cười một tiếng, không ở đó quản La Thiên, hết sức chăm chú chú ý tình huống trên Không Minh Kính.
Ông có mười một học sinh tiến vào, không rảnh phân tâm.
Chỉ chốc lát sau.
La Thiên đã suy diễn xong, mở hai mắt ra.
Nhưng giờ phút này, đã không có nhiều người chú ý hắn, cũng dường như đều cho rằng La Thiên và học sinh của hắn sẽ biểu hiện rất bình thường.
"Tử Tinh, hãy nghe ta nói..."
La Thiên đưa tin.
Trong Thương Cổ Bí Cảnh.
Tử Tinh nghe được La Thiên đưa đến lượng lớn nội dung, không khỏi dừng bước lại.
"Đã biết, lão sư."
Tử Tinh trả lời một câu, sau đó thay đổi phương hướng thăm dò.
Đối với phần lớn tin tức La lão sư đưa tin vừa rồi, trong lòng nàng còn có hoài nghi, thậm chí cảm thấy lão sư đang nói bậy.
Ý thức được chính mình sinh ra ý nghĩ này, Tử Tinh lập tức cảm thấy hổ thẹn tự trách.
Từ lần trước trong đầu đột nhiên có thêm trí nhớ lạ lẫm, nàng phát hiện tính cách và phương thức suy nghĩ của mình cũng dần dần xảy ra thay đổi.
Nhưng rất nhanh.
Tử Tinh đã ném những ý niệm ấy ra sau đầu, nàng nhìn thấy một hồ nước, bên trong quả nhiên có vài linh tài trân quý hiếm thấy sinh trưởng.
"Chừng năm loại linh tài Tứ Tinh."
Tử Tinh mừng rỡ, vội vàng tiến hành ngắt lấy.
Đột nhiên, trong hồ thoát ra một đầu quái ngư dài có kìm lớn, hai kìm vàng óng ánh sắc bén.
Sắc mặt Tử Tinh bình tĩnh, nhẹ nhõm đối phó, chém giết nó giống như đã đoán trước được tất cả.
Sau khi ngắt hết linh tài.
Tử Tinh ném thi thể quái ngư kìm lớn sang một bên, chính mình nhảy vào trong hồ nước, che giấu hơi thở.
Tại sao phải trốn?
Tử Tinh cũng không rõ ràng lắm, hoàn toàn là do La Thiên phân phó trước đó.