Chương 1013: Chỉ Điểm Đúng Đắn
Trên vách núi ở bên ngoài.
"Quan Hồng Phi quá vọng động rồi, nhường một con thú con thì có làm sao."
"Tiếp tục như vậy, hai học viên La Thiên đều xong."
Đám đạo sư thở dài.
"La đạo sư, ta thấy hay là ngươi nên khích lệ Quan Hồng Phi tặng cho học viên của ta một con thú con đi. Nếu không cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, không công vứt bỏ tính mạng."
Một Đạo sư trung niên cười nói, gã đúng là lão sư của học viên tóc ngắn kia.
"Không nên quấy rầy ta nghỉ ngơi."
La Thiên lãnh đạm trả lời.
Đạo sư trung niên bị La Thiên làm cho tức giận không nhẹ, quát lớn: "Ngươi... Học viên của ngươi đều sắp chết, ngươi còn nghỉ ngơi, chút dáng vẻ Đạo sư cũng không có."
Gã vừa mới dứt lời.
Trong Thương Cổ Bí Cảnh.
Ầm!
Học viên tóc ngắn bị một kiếm của Quan Hồng Phi đánh bay.
Chiến đấu từ lúc bắt đầu đến kết thúc vừa mới năm chiêu.
"Làm sao có thể?"
Học viên tóc ngắn khó có thể tin, chính mình thế mà đơn giản như vậy đã thất bại?
Thực lực Quan Hồng Phi mạnh hơn quá nhiều so với lúc Thi đấu Sơ Dương.
Quan Hồng Phi vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với xếp hạng ở Thi đấu Sơ Dương, hắn thế mà xếp hạng sau Lạc Hạ Đình và Tử Tinh.
Vì siêu việt hai người kia, nửa năm qua hắn dốc lòng khổ tu, tiến bộ rất lớn.
Rống!
Kim Lân Thiên Mãng Thú bỗng nhiên đánh tới, mở miệng lớn như chậu máu phun ra một cột sáng vàng óng ánh, thẳng hướng Quan Hồng Phi.
"Ta thua rồi, nhưng các ngươi cũng xong rồi!"
Học viên tóc ngắn cười khẩy nói.
"Đã xong? Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Quan Hồng Phi không cho là đúng hỏi lại.
Đối mặt Kim Lân Thiên Mãng Thú, hắn không sợ chút nào, bảo kiếm trong tay tách ra luồng sáng kiếm ý sáng chói hùng vĩ.
Xoẹt!
Một ánh kiếm như ngọc cực lớn đột nhiên chém về phía Kim Lân Thiên Mãng Thú.
Thân hình Quan Hồng Phi như Hồng Nhạn, khí thế kiếm pháp hùng vĩ triển khai chém giết Kim Lân Thiên Mãng Thú!
Chiến lực Kim Lân Thiên Mãng Thú giảm lớn, nhưng thế công cuồng bạo dị thường, đạt tới tiêu chuẩn Thiên cấp.
Quan Hồng Phi bị áp chế nhưng vẻ mặt hắn kiên định, không có chút bối rối nào.
Hắn đánh một kiếm trúng vào một chỗ trên phần bụng Kim Lân Thiên Mãng Thú.
Rẹt!
Chỗ đó dường như trước kia có vết thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, bị Quan Hồng Phi chém ra một miệng máu dài một thước.
Kim Lân Thiên Mãng Thú lập tức bị trọng thương.
"Đi!"
Quan Hồng Phi nhẹ nhàng bay xuống, cùng Đặng Hiểu Thiến thong dong rời đi.
Học viên tóc ngắn ngây người tại chỗ.
Quá cường thế bá đạo.
Từ đầu đến cuối Quan Hồng Phi đều bình tĩnh như vậy, trực tiếp phá giải tất cả nan đề, dường như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.
.
Quan Hồng Phi không hề cảm thấy biểu hiện của mình đáng kiêu ngạo chỗ nào.
Hắn chỉ làm theo trình tự như La Thiên nói mà thôi, đổi lại bất kỳ một nửa bước Thiên Trì Cảnh nào cũng có thể thuận lợi hoàn thành.
Chỉ là Quan Hồng Phi đang tự hỏi.
La lão sư làm sao mà biết được chuyện Kim Lân Thiên Mãng Thú bị thương?
Chẳng lẽ là trước khi Thương Cổ Bí Cảnh mở ra, La Thiên đi vào đi dạo một vòng, điều tra dò xét tất cả tình huống?
"Có thể nghỉ ngơi một chút rồi."
Quan Hồng Phi và Đặng Hiểu Thiến dừng lại.
Trước khi thí luyện, Quan Hồng Phi đã chuẩn bị xong túi linh sủng có thể chứa đựng sinh linh sống.
Hắn lấy túi linh sủng ra, bỏ bốn con thú con vào trong đó.
...
Trên vách núi ở bên ngoài bí cảnh.
Rất nhiều Đạo sư khiếp sợ trước biểu hiện của Quan Hồng Phi, thật sự là quá kinh diễm!
Vì sao học viên ưu tú như thế lại không ở môn hạ của mình?
"Sao ta lại dạy dỗ thứ phế vật như vậy!"
Đạo sư Trung niên bị học viên của mình làm cho tức giận dậm chân.
Học viên của hắn, tên "đệ tử tóc ngắn" vừa vặn ngay ở gần đó, tình huống lúc đó chắc hẳn có thể kiếm một chén canh.
Nhưng kết quả làm cho người ta khó mà nhìn thẳng, thật sự xấu hổ chết người.
Ánh mắt Đạo sư Trung niên lạnh lùng nhìn chằm chằm La Thiên, đố kỵ trong lòng.
La Thiên không hề làm gì, học viên lại biểu hiện ưu tú dị thường, đến lúc đó La Thiên còn có thể lấy rất nhiều chỗ tốt!
"Học viên của hắn hoàn toàn chính xác ưu tú."
Bành Ngọc Ông cũng thừa nhận điểm ấy.
Nhưng ông vẫn cho rằng không có lão sư trợ giúp, học viên có ưu tú, cho dù vận khí tốt cũng không có tác dụng nhiều lắm.
Nhưng cũng không lâu lắm.
"Ta phi, học viên Tử Tinh của La Thiên đã nhận được tám quả Kim Diễm Ngọc!"
Lại một gã Đạo sư phát ra giọng oán hận đố kỵ.
Cụ thể chuyện gì xảy ra không ai biết được, nhưng tám quả Kim Diễm Ngọc đúng là thu hoạch kinh người, làm cho không ít Đạo sư lần nữa hâm mộ không thôi.
Chạng vạng tối ngày hôm sau.
Lại một việc truyền ra.
Ba học viên của La Thiên làm trọng thương bức lui một con Yêu thú Thiên Trì Cảnh, thu hoạch một cây U Băng Linh Thảo và một kiện Huyền khí cổ xưa!
Không ít Đạo sư hơi ngỡ ngàng!
Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Bọn họ cố gắng như thế mà thu hoạch không bằng La Thiên.
Không ít Đạo sư hận không thể tự mình đi chất vấn La Thiên, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng La Thiên đang nhàn nhã nằm dựa vào mặt ghế, trong lòng lại càng tức giận.
Đạo sư lười nhác như thế, học viên của hắn vì cái gì có thể thu được nhiều bảo bối như vậy?
Vì cái gì? Dựa vào cái gì?
"La đạo sư, học viên của ta có thể đi theo học viên của ngươi không?"
Hồ Siêu Đạo sư thấp giọng hỏi thăm.
"Có thể."
La Thiên đồng ý.
Đạo sư Hồ Siêu mừng rỡ, đưa tin cho học viên của mình.
Người học viên này trước sau đều ở trạng thái căng thẳng, thu hoạch rất ít, thẳng cho đến thời điểm hắn đột nhiên nhận được tin tức của sư phụ mình.
Hắn còn tưởng rằng có nguy cơ lớn, hoặc là bảo tàng lớn gì đó.
Kết quả nội dung tin tức là: Nhanh đi theo học viên của La Thiên.
Vị học viên ấy thiếu chút nữa đã điên mất.
Nhưng hắn vẫn làm như Đạo sư nói.
Vận khí không tệ, hai canh giờ sau hắn đã gặp Lạc Hạ Đình, gia nhập đội ngũ.
Ngay từ đầu trong lòng hắn còn có chút không thoải mái.
Nhưng mấy canh giờ sau.
"Lạc đại tỷ, ngươi thật sự là dũng mãnh phi thường vô song, trí dũng song toàn, tiểu đệ bội phục đầu rạp xuống đất..."
Vịhọc viên nọ thao thao bất tuyệt vuốt mông ngựa, nịnh nọt Lạc Hạ Đình.
Đi theo Lạc Hạ Đình ngắn ngủi ba canh giờ, thu hoạch của hắn gần bằng với hai ngày trước, lão sư Hồ Siêu chỉ điểm thật đúng anh minh!