Trục Nhật Thánh phủ.
Trên đỉnh một ngọn núi đơn độc.
Gió lạnh gào thét, một nam một nữ mang theo sắc mặt tối tăm phiền muộn, từ trong sơn động âm u ẩm ướt đi ra bên ngoài.
Chính là Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên vừa mới chấm dứt diện bích.
- Tử Yên, kỳ thật chúng ta không cần thiết phải tiếp tục là địch với La Thiên a.
Nhạc Tĩnh có chút do dự nói.
- Ngươi... Nói cái gì!
Thanh âm của Liễu Tử Yên phát lạnh, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một chút tức giận và thất vọng.
Ngày ấy nàng bị Lý Vân Tú bạt tai một cái, Nhạc Tĩnh không mở miệng lấy một chút nào.
Không thể giúp mình thực hiện được tâm nguyện thì thôi mà bây giờ còn nửa đường bỏ cuộc, ngươi còn là nam nhân nữa hay không?
- La Thiên đã là nhân vật phong vân của Nhân bảng lần này.
Nhạc Tĩnh thở dài, lấy ra một quyển sách Nhân bảng từ trên người của mình.
Những ngày này, trong lúc diện bích hắn đã từng suy nghĩ.
Nhạc Tĩnh là đại lão khu Hoàng kim, lại là cháu ruột của Phó Phủ chủ, có khả năng câu thông với bên ngoài.
- Đứng thứ 89 Nhân bảng, nhân vật phong vân?
Lúc Liễu Tử Yên nhìn thấy trang thứ ba của Nhân bảng, khi nhìn thấy thiếu niên tuấn tú được vẽ trên đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên mặt sách, trong mắt hiện lên vẻ âm nhu và oán độc.
Nàng từng bước một lên kế hoạch mưu hại mà vẫn không ngăn cản được La Thiên cường thế quật khởi.
Học viên Hoàng kim, nhân vật phong vân của Nhân bảng!
Chiến tích này phong quang bực nào cơ chứ?
Muốn đối phó với La Thiên, càng ngày nàng càng cảm thấy lực bất tòng tâm.
- Ha ha, Liễu cô nương, ngươi đã đi ra ngoài rồi sao?
Giữa sườn núi, một vị nam tử anh tuấn mặc áo bào tím của học viên Diệu Nhật đứng đó.
- Thất điện hạ Lý Diệu?
Nhạc Tĩnh nhìn người nọ, sắc mặt đại biến.
Lý Diệu, là Thất hoàng tử của Thương Vân quốc, là một trong ba đại nhân vật đứng đầu tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế.
Ở trong Thánh Phủ, hắn là học viên Diệu Nhật.
Mẫu thân của hắn xuất phát từ gia tộc đệ nhất thương hội của Thương Vân quốc, phú khả địch quốc.
Có thể nói, Lý Diệu là nhị đại có tiền, có quyền nhất Thương Vân quốc.
- Thất điện hạ.
Liễu Tử Yên hạ thấp người hành lễ, đôi mắt đẹp khẽ đảo.
Vài ngày trước, Lý Diệu đã từng truy cầu qua nàng, chỉ là nàng chưa từng đồng ý.
Một là, nàng và Nhạc Tĩnh đã hợp tác với nhau rồi.
Thứ hai, danh tiếng của Lý Diệu rất kém cỏi, nghe nói đã từng giết hại một ít mỹ nữ đàng hoàng.
Nói về nhân phẩm, Lý Diệu kém quá nhiều so với Nhạc Tĩnh, rất là nguy hiểm đối với bản thân nàng.
Bởi vậy, lúc trước Liễu Tử Yên lựa chọn nghe lời Nhạc Tĩnh.
- Liễu cô nương, chúng ta một mình nói chuyện đi.
Lý Diệu nở nụ cười ưu nhã, nhẹ nhàng nâng tay, không thèm nhìn Nhạc Tĩnh.
- Tử Yên, đừng...
Trái tim của Nhạc Tĩnh trầm xuống,
- Được.
Liễu Tử Yên không chút do dự, sóng vai cùng Lý Diệu đi đến nơi xa xa.
- Liễu cô nương, nghe nói nàng bị Phó Phủ chủ phạt nửa năm tài nguyên bổng lộc đúng không?
Lý Diệu nở nụ cười sáng lạn, có vẻ nghiền ngẫm.
Con mồi mà Lý Diệu hắn vừa ý chưa từng chạy thoát khỏi tay hắn.
- Thất điện hạ, có chuyện gì cứ nói thẳng.
Khuôn mặt Liễu Tử Yên có chút căng thẳng.
- Chuyện mà Nhạc Tĩnh không làm được, có lẽ đối với bản hoàng tử chỉ là tiện tay mà thôi.
Vẻ mặt Lý Diệu có chút ngạo nghễ nói.
Nghe vậy, trong đôi mắt sáng của Liễu Tử Yên nổi lên vẻ kinh ngạc và vui mừng, nàng cắn răng, đưa ra quyết đinh.
- Điện hạ giúp ta trở thành học viên Diệu Nhật, hoặc là giết chết La Thiên.Thân thể trong sạch của Tử Yên sẽ thuộc về Điện hạ.
Thanh âm của Liễu Tử Yên nhẹ nhàng, khuôn mặt đỏ bừng.
Vẻ xấu hổ kia mang theo vẻ e sợ rõ ràng, đường cong kinh người làm cho Lý Diệu mở rộng tầm mắt.
- Yên tâm đi! Dùng tư chất võ mạch Địa giai của Liễu cô nương, lại thêm bản hoàng tử ủng hộ, việc trở thành Diệu Nhật đã là ván đóng thuyền.
Lý Diệu tràn ngập lòng tin nói.
Dứt lời, hắn lớn mật đưa tay lấy ôm bờ eo nhỏ nhắn của Liễu Tử Yên, đi xuống dưới chân núi.
Trong đôi mắt đẹp của Liễu Tử Yên hiện lên vẻ lạnh lẽo và đắc ý.
Học viên Diệu Nhật của Trục Nhật Thánh phủ, hàng năm nhiều nhất chỉ được phê duyệt một người thông qua mà thôi.
Coi như là không giết chết được La Thiên, thế nhưng đoạt danh ngạch học viên Diệu Nhật của hắn cũng có thể ngăn cản bước chân trưởng thành của hắn.
- Liễu... Liễu Tử Yên!
Giữa sườn núi, sắc mặt của Nhạc Tĩnh xanh mét khi nhìn thấy Liễu Tử Yên rúc vào trong ngực Thất hoàng tử đi xa.
Trong lòng của hắn tràn ngập lửa giận và đố kị.
Những ngày này, hắn vì theo đuổi Liễu Tử Yên mà đi theo nàng làm tùy tùng, cả Linh Nguyên tệ và tài nguyên cũng bỏ ra một con số rất lớn.
Toàn bộ quá trình, ngay cả tay của Liễu Tử Yên cũng không nắm được.
Nhưng giờ phút này, Liễu Tử Yên vừa mới gặp mặt thì đã bị Thất hoàng tử ôm đi rồi.
Hắn thì lại bị vứt bỏ!
- Nữ nhân ti tiện này...
Nhạc Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, móng tay cắm ngập vào trong lòng bàn tay, máu tươi tràn ra.
...
Trục Nhật Thánh phủ, ở bên trong một mảnh rừng hoang.
La Thiên nhíu mày, dừng tu luyện vũ kỹ.
Mấy ngày nay hắn khổ tu Thiên Tinh kiếm pháp và Vân Du bộ, tuy rằng chỉ cng chênh lệch một đường, thế nhưng lại không có cách nào bước vào cảnh giới đại thành được.
Một tầng gông cùm xiềng xích vô hình đã chặn hắn lại.
Loại tình huống này, tương tự như Ngưng Tinh Kiếm chỉ lúc trước, không có cách nào đột phá được tới tầng ba, luyện thành Phá Không Kiếm khí.
- Thiên Thư.
Ý thức của La Thiên chạm vào Tạo Hóa Thiên thư trong đầu.
Yêu Đế cốt vẫn bị phong ấn ở trong thiên thư như cũ, quạ đen thì không xuất hiện.
Bên ngoài có tin đồn, mảnh Yêu Đế cốt được Hắc phong Yêu Vương của Thiên Cực Sơn mạch nắm giữ đã bị mất trộm, hắn đang ti điên cuồng tìm kiếm.
Dưới loại tình huống này La Thiên cũng không dám tiếp tục thả quạ đen ra ngoài, càng không thể vận dụng Yêu Đế cốt một cách đơn giản được.
- Phẩm cấp của hai môn vũ kỹ quá cao, cấp độ tu luyện cao hơn xa tu vi, bởi vậy khó có thể đột phá. Đề cao tu vi hoặc là tìm kiếm một môn tâm pháp phù hợp với vũ kỹ, như vậy có thể trợ giúp đột phá.
Trên thiên thư hiển hiện mấy hàng chữ, giải đáp vấn đề của La Thiên.
Đáp án cuối cùng không nằm ngoài dự đoán của La Thiên.
Dù sao ngộ tính và căn cốt của hắn đều cao như vậy, là nguyên nhân khác dẫn đến chuyện hắn không có cách nào đột phá được vũ kỹ.
- Tâm pháp sao?
Ánh mắt La Thiên sáng ngời.
Dùng tình huống trước mắt mà nói.
Ngoại trừ Tạo Hóa quyết ra, Thiên Tinh kiếm pháp và Vân Du bộ mà hắn tu luyện đều là vũ kỹ, càng thiên về phía tài nghệ chiến đấu hơn là tâm pháp.
Trở về Vọng Nhật Phong.
La Thiên phát hiện ra ánh mắt của các đệ tử chung quanh nhìn về phía mình ngày càng kính sợ, thậm chí còn có chút sùng bái.
Cảnh này làm cho hắn cảm giác là lạ.
- La huynh, đạo sư triệu kiến ngươi.
Vừa mới quay về khu Hoàng kim thì phát hiện ra Trần Hạo Phi đang chờ ở cửa.
- Lâm Đạo sư đã trở về rồi sao?
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn đang nghĩ ngợi xem nên phân phối điểm cống hiến ra sao, lại thêm việc lựa chọn một môn tâm pháp phù hợp. Lúc này vừa vặn có thể thỉnh giáo Lâm Đạo sư.
- Đúng rồi! Chúc mừng La huynh được xếp ở trên Nhân bảng!
Trần Hạo Phi cười nói.
- Nhân bảng?
La Thiên nao nao, tiếp nhận một quyển sách Trần Hạo Phi đưa tới.
Bên trên Nhân bảng, ở trang nhân vật phong vân có vẽ hình tượng một vị thiếu niên, có sáu bảy phần tương tự với hắn.
La Thiên kinh ngạc, không nghĩ tới mình lại nổi danh ở trên Nhân bảng.
...
Không bao lâu sau La Thiên đã đi tới phủ đệ của Lâm Đạo sư.
- Ngươi đã đến rồi sao?
Trong phủ đệ, lúc Lâm Đông Phong nghe được tiếng bước chân của La Thiên, tâm thần chấn động, trong mắt ẩn chứa sự kỳ vọng.
Căn cơ của hắn bị tổn thương, có lẽ chứng bệnh ba mươi năm không có cách nào giải quyết được của hắn sẽ có một tia chuyển mình.
Rất nhanh, một gã thiếu niên mặc y phục màu vàng nhạt hiện lên trong mắt của hắn.
Hả?
Lâm Đông Phong ngẩn ngơ, nhìn qua phục sức học viên Hoàng kim trên người La Thiên, hắn rất là giật mình.
Nhưng thân là sư trưởng, hắn cần phải duy trì hình tượng uy nghiêm ổn trọng.
- Được, không tệ, đã trở thành học viên Hoàng kim, còn mục tiêu tiến vào Nhân bảng nữa?
Lâm Đông Phong vuốt râu cười nói.
Ở trong mắt hắn, La Thiên đột phá Khai mạch thất trọng, hẳn là miễn cưỡng may mắn xông qua được tầng thứ sáu Đấu Linh tháp mà thôi.
- Không phụ sự bồi dưỡng của đạo sư, đệ tử vừa mới được xếp vào Nhân bảng.
Trong tay La Thiên còn cầm sách báo ghi tin tức về Nhân bảng.
- Ngươi... Nhanh như vậy đã tiến vào Nhân bảng rồi hay sao?
Lâm Đông Phong trừng mắt hỏi.
Học viên Hoàng kim của Thánh Phủ, bình thường đại bộ phận đều có thể tiến vào Nhân bảng, nhưng cũng cần một quá trình.
Hắn không tin, tay tiếp nhận quyển sách ghi tin tức về Nhân bảng.
- Nhân vật phong vân...
Trên mặt Lâm Đông Phong hiện lên vẻ xúc động nghẹn ngào, ở trang thứ ba hắn đã nhin thấy tranh vẽ về La Thiên.
Nhớ ngày đó, Lâm Đông Phong đã định mục tiêu cho La Thiên, trong vòng nửa năm phải trở thành học viên Hoàng kim, giết vào ba mươi thứ hạng đầu của Nhân bảng.
Lúc này mới qua bao lâu cơ chứ?
Không ngờ La Thiên đã trở thành nhân vật phong vân trên Nhân bảng, bình thường đều là trước hai ba mươi mới có thể xếp vào được a.
Một lúc lâu sau, Lâm Đông Phong khôi phục vẻ trấn định, trong lòng có chút cảm giác bị thất bại không hiểu.
Lúc ấy hắn lập ra mục tiêu này là đặt lên cao một chút, đó là vì muốn khích lệ La Thiên cố gắng.
Nào có thể đoán được, mới qua hơn nửa tháng mà La Thiên đã biểu hiện ra tiềm lực vượt xa mục tiêu mà hắn lập ra.
- Cho ta xem vũ kỹ của ngươi đi.
Lâm Đông Phong che giấu vẻ xúc động của mình, nghiêm túc nói.
- Được.
Ở trên đất trống, La Thiên đồng thời diễn luyện kiếm pháp và thân pháp.
Dù chỉ phát huy ra được bảy tám phần tiêu chuẩn, nhưng cũng đã làm cho mí mắt của Lâm Đông Phong giật giật.
Tạo nghệ vũ kỹ của La Thiên có thể sánh vai với rất nhiều cao thủ Linh Hải cảnh, khó trách có thể xông qua được tầng thứ sáu Đấu Linh tháp.
- Vũ kỹ không tệ, bây giờ ngươi cần một môn công pháp mạnh mẽ nữa là đủ.
Lâm Đông Phong nói như vậy.
- Trước mắt đệ tử tạm đứng thứ nhất bia chiến công, có hơn sáu nghìn điểm cống hiến, nhưng không biết nên bố trí ra sao.
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ vui mừng.
Quan điểm của Lâm Đông Phong không mưu mà hợp với đáp án của Thiên Thư.
Đứng thứ nhất bia chiến công?
Khóe miệng Lâm Đông Phong co giật, bị một loạt thành tựu của La Thiên làm cho khiếp sợ chết lặng.
- Ngươi đứng thứ nhất bia chiến công mà lại có nhiều điểm cống hiến như vậy sao? Vi sư đánh bạc cái mặt già này cũng phải giúp ngươi xin một trong ba đại công pháp trấn phủ của Trục Nhật Thánh phủ ta.
Lâm Đông Phong trầm tư nói.
Một trong ba đại công pháp trấn phủ?
Ánh mắt La Thiên sáng lên, tìm Lâm Đông Phong quả nhiên là không sai.
- Bình thường chỉ có học viên Diệu Nhật mới có thể tu luyện một trong ba đại công pháp trấn phủ. Chẳng qua tiềm lực mà ngươi biểu hiện ra đã là hạt giống Diệu Nhật, tăng thêm lại đứng thứ nhất bia chiến công, ta có thể tranh thủ một chút.
Lâm Đông Phong cười nói.
- Xin hỏi đạo sư, là công pháp trấn phủ nào?
La Thiên có chút kỳ vọng nói.
Công pháp trấn phủ, ít nhất phải là Linh cấp thượng phẩm, thậm chí còn là Địa cấp.
- Khục! Tên của nó là Quy Nguyên quyết, ở trong ba đại công pháp trấn phủ là yếu nhất, tuy là công pháp thượng cổ, thế nhưng lại chú trọng dưỡng khí bồi nguyên, tu luyện tương đối chậm chạp...
Lâm Đông Phong có vẻ lúng túng nói.
- Yếu nhất?
La Thiên không khỏi giật mình.
- Nếu không phải như thế, ngươi còn chưa trở thành học viên Diệu Nhật thì làm sao có thể xin được ba đại công pháp trấn phủ.
Lâm Đông Phong nghiêm mặt nói.
- Huống chi, hai môn công pháp khác, Trục Nhật Công thì chí dương chí liệt, xung đột với thiên phú võ mạch của ngươi, một môn cuối cùng là thích hợp để cho nữ tử tu luyện...
Thiên phú võ mạch?
Trong lòng La Thiên chấn động, chỉ có võ mạch Địa giai trở lên mới có thiên phú võ mạch.
Lâm Đông Phong đã biết rồi sao?
- Ha ha, năm đó võ mạch của vi sư cũng là Địa giai, tuy rằng ngươi đã cố gắng thu liễm lại, thế nhưng dị lực võ mạch lại không giấu giếm được cao thủ có lòng.
Lâm Đông Phong có vẻ đắc ý nói, cuối cùng hắn đã tìm được một chút mặt mũi.
- Đệ tử quả thật có võ mạch Địa giai, là thuộc tính hàn.
La Thiên cười nói.
Nếu Lâm Đông Phong cho rằng mình là võ mạch Địa giai, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi thôi.
- Ừm, ngươi tính kỹ đi, Quy Nguyên quyết này chú trọng căn cơ của tu vi, có thể làm cho chân khí vô cùng ngưng luyện hùng hậu, hơn xa Võ giả cùng giai.
Lâm Đông Phong tiếp tục nói.
Hắn dùng hết sức cũng chỉ có thể tranh thủ giúp được La Thiên công pháp yếu nhất trong ba đại công pháp trấn phủ, cũng tạm thời là môn duy nhất phù hợp với La Thiên.
Cho dù là yếu nhất trong ba đại công pháp trấn phủ thì cũng là thứ mà rất nhiều thiên tài tha thiết ước mơ, khó có thể với tới được.
- Vậy thì chọn Quy Nguyên quyết đi.
La Thiên quyết định.
Về phần công pháp này là yếu nhất trong ba đại công pháp trấn phủ sao?
La Thiên tỏ vẻ chuyện này không sao cả.