Những lời này giống như là sấm sét giữa trời cao, làm cho toàn thân Cát trưởng lão run rẩy một cái, vốn đang kinh hãi chất vấn, ánh mắt chợt trở thành ảm đạm, bộ dạng như hồn bay phách lạc vậy.
Trục Nhật Phủ Chủ sẽ không nói dối.
Bản thân hắn là Trưởng lão Chấp pháp nằm vùng của hoàng thất, bình thường nếu như không phạm phải sai lầm lớn thì dù là Phủ chủ cũng không thể động đến hắn một cách đơn giản được.
Chỉ có mệnh lệnh của quốc quân mới có thể dứt khoát lưu loát như thế, trực tiếp triệt tiêu chức vụ của hắn.
- Cát trưởng lão bị mất chức?
- Đây là mệnh lệnh của quốc quân hay sao?
Các đạo sư Trưởng lão đạo sư ở đây, bao gồm cả Phó Phủ chủ, sau khi im lặng trong ngắn ngủi, trong mắt cả đám hiện lên vẻ kinh sợ và nghi hoặc.
Tất cả mọi chuyện xảy ra thật sự quá là nhanh.
Một khắc trước, Cát trưởng lão và Lâm Đông Phong vẫn còn đang giằng co.
Trưởng lão Chấp pháp còn hơi chiếm ưu thế, dù sao hắn cũng không phạm phải bao nhiêu sai lầm, đồng thời bản thân lại bị đánh nữa.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, một phong thư tín tới từ Vương đô do quốc quân gửi đến đã thay đổi tình huống.
- Mặt khác! Quyết định trừng phạt liên quan tới La Thiên hết hiệu lực!
Trục Nhật Phủ Chủ, tuyên bố.
Hả?
Các Trưởng lão đạo sư trong đại điện kinh dị, trên mặt của không ít người hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
Ngọn nguồn của trận tranh chấp này là bởi vì La Thiên mà dựng lên.
Nhưng kết quả sau cùng.
Cát trưởng lão bị đánh, còn bị triệt tiêu chức vụ Trưởng lão Chấp pháp.
Mà trừng phạt của bản thân La Thiên thì trực tiếp bị huỷ bỏ.
Ý vị trong này làm cho người ta vừa mới suy nghĩ qua đã cảm thấy sợ hãi.
- Tiểu tử này...
Lâm Đông Phong trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt trên mặt cực kỳ đặc sắc.
Dù sao hắn động thủ đánh người, trong lòng đã chuẩn bị bị trừng phạt, không nghĩ tới lại có biến cố như thế.
Chỉ cần không phải kẻ đần à có thể nhìn ra được, là Thương Vân quốc quân nhúng tay vào chuyện của La Thiên.
Muốn làm được chuyện này cần phải có bao nhiêu bối cảnh và năng lực cơ chứ?
Chủ nhân một quốc gia, ngồi trên vị trí cao của triều đình, quyết sách liên quan tới vận mệnh của ức vạn dân, nào có thời gian đi quan tâm tới loại chuyện nhỏ nhặt thế này chứ?
- Lâm Đông Phong, ngươi đã thu được một tên đệ tử tốt.
Thân thể của Trục Nhật Phủ Chủ biến mất, một đạo thanh âm cũng vang lên bên tai của Lâm Đông Phong.
Mãi cho đến sau cùng Phủ chủ cũng không có truy cứu chuyện Lâm Đông Phong đánh người.
Đệ tử tốt?
Trong lòng Lâm Đông Phong tràn ngập sự đồng cảm với đối phương, vừa là tự ngạo, lại có vài phần thất bại.
Người học sinh này của hắn đã lần lượt vượt qua thành tựu mà hắn định ra, như đánh vào mặt của hắn vậy.
Thật vất vả lắm Lâm Đông Phong mới khôi phục được tu vi, đang muốn thở ra một ngụm ác khí, làm cho La Thiên mở mang kiến thức một chút về sự mạnh mẽ của sư trưởng.
Ai có thể ngờ tới được.
Sau cùng vẫn là La Thiên phát động đòn sát thủ của bản thân, trực tiếp làm cho toàn trường chết lặng.
Coi như hắn không ra tay thì La Thiên vẫn có thể cường thế lật ngược thế cờ như cũ.
Cuối cùng vẫn là tên La Thiên này chỉnh đốn cục diện rối rắm thay cho hắn.
- Lâm huynh, người học sinh này của ngươi không đơn giản a.
Nam Cung trưởng lão cảm khái, trên mặt hiện lên vẻ yêu thích và ngưỡng mộ.
Chuyện La Thiên bị phạt, Nam Cung Ngọc từng tìm hắn hỗ trợ, thế nhưng hắn lại có tâm mà không có lực.
- Sư đệ đây là khổ tận cam lai, tu vi khôi phục, lại thu được một vị thiên tài nổi tiếng.
Nhị trưởng lão tới chúc mừng.
Một ít đạo sư cũng nhao nhao tới đây chúc mừng.
- Khà khà! Các vị khen sai rồi, kỳ thật tiểu tử La Thiên kia rất không khiến cho người khác bớt lo a...
Lâm Đông Phong khuây khỏa cười to.
Rất nhanh cảm giác thất bại trong lòng của hắn đã biến mất, hắn cũng bình thường trở lại.
Thành tựu và biểu hiện của La Thiên càng đáng sợ thì không phải càng có thể trợ giúp, làm cho người đạo sư như hắn trở nên vĩ đại hay sao?
- Đúng rồi! Đi gặp tiểu tử kia.
Lâm Đông Phong kịp phản ứng, hiện tại có lẽ La Thiên vẫn còn đang bị giam.
...
Trên đỉnh vách núi, trong sơn động âm u ẩm ướt.
La Thiên khoanh chân ngồi đó, không buồn không vui, không gợn sóng không sợ hãi, lặng lẽ đánh bóng chân khí ở trong khí mạch.
Trong sơn động.
Người tới diện bích không chỉ có một người như La Thiên mà còn có một chút đệ tử, thậm chí còn là Chấp sự, đạo sư Thánh Phủ nữa.
So sánh với bọn họ, thời gian La Thiên bị giam càng dài, trừng phạt nặng hơn hơn.
Vách núi này, linh khí thiên địa tương đối kém, còn xa không bằng Vọng Nhật phong.
Bị giam ở chỗ này hai tháng sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của hắn.
- Tiểu tử này đã đi vào sáu bảy ngày mà vẫn không nói tiếng nào, không oán không giận, quả thực là một kẻ kỳ quái.
Một gã Chấp sự Thánh Phủ cười chậc chậc.
Những người bị giam khác, thời gian càng dài thì ít nhiều cũng sẽ có chút phiền muộn, cuối cùng sẽ có phàn nàn, nghĩ lại hành động của mình, hối hận vân vân.
Nhưng mà.
La Thiên lại có thể tự kiềm chế được, biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí còn có vài phần bình tĩnh khoan thai.
- Nghe người ta nói, hắn đắc tội với Thất hoàng tử, bị Chấp Pháp Đường phạt nặng.
Một gã đệ tử mới tới hạ giọng nói.
- Khó trách! Đắc tội với Lý Diệu, coi như là đi ra ngoài thì cũng không có quả ngon để ăn.
Mọi người có chút thương hại nói.
- Tiểu tử! Nói ta nghe một chút về chuyện của ngươi, làm sao ngươi lại đắc tội với Thất hoàng tử vậy?
Một gã Chấp sự trung niên râu đen khác nhếch miệng cười nói.
- Không sai! Nhanh nói một chút đi!
Trong sơn động có mấy người thúc giục hắn nói.
Những người bị phạt vào đây đều nín nhịn tới mức sắp hỏng rồi, cả đám đều muốn tìm người nói chuyện phiếm, làm cho cảm giác bị đè nén trong lòng biến mất.
La Thiên không để ý đến bọn họ mà vẫn khoanh chân ngồi ở dưới đất như trước.
- Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!
Tên Chấp sự trung niên râu đen kia giận dữ nói.
Mấy người còn lại ở trong sơn động cũng không có ấn tượng tốt với La Thiên khá là quái gở này.
Đương nhiên.
Người bị giam cũng bị phong cấm tu vi, cho nên cũng khó mà đánh nhau được.
Hả?
Phúc đến thì lòng cũng khẽ động, Tạo Hóa quyết của La Thiên sinh ra cảm ứng, hắn khẽ mỉm cười.
Lúc vừa mới bị phạt thì La Thiên đã vận chuyển Tạo Hóa quyết, cảm ứng hung cát. Lúc đó cũng không nhìn thấy một chút hung hiểm nào, ngược lại còn có cơ hội chuyển mình lớn lao.
- Tới lúc nên đi rồi.
La Thiên phủi bụi bặm trên y phục, ung dung đứng dậy.
- Đi sao?
- Chẳng lẽ tiểu tử này đang nằm mơ hay sao?
Trong sơn động, mấy người bị giam cầm ở nơi này đều cảm thấy buồn cười.
Bọn họ cũng đều biết La Thiên bị giam hai tháng, là người có thời gian bị giam dài nhất trong những người này.
Hiện tại mới được vài ngày mà đã muốn rời khỏi nơi này sao?
Coi như là con ruột của Phủ chủ thì cũng không có khả năng trắng trợn như thế được.
- La Thiên.
Bên ngoài sơn động truyền đến thanh âm của người trấn thủ.
- Trừng trị của ngươi đã kết thúc.
Một vòng ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào bên trong.
Chấm chứ trừng phạt sao?
Sắc mặt của đám người trong sơn động đại biến, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn qua phía hắn.
Không phải La Thiên bị giam cầm hai tháng sao?
Lúc này mới qua được có bảy ngày a.
Điều càng kinh người hơn chính là, La Thiên vừa nói đã tới lúc nên đi thì lại thực sự kết thúc trừng phạt thật.
- Làm sao có thể được? Không ngờ Chấp Pháp Đường phán quyết lại có thể bị hủy bỏ.
Tên Chấp sự kia râu đen ngoài khiếp sợ ra, trong lòng lại không khỏi sinh ra một tia hối hận.
Muốn hủy bỏ phán quyết của Trưởng lão Chấp pháp, trừ phi là Phủ chủ ra mặt thì mới được.
Năng lực của La Thiên này cũng quá lớn a!
Mà nhân vật như vậy, trước đây hắn lại bỏ qua cơ hội tốt để kết giao với đối phương.
- Được.
La Thiên không vui không buồn, dường như vốn nên như thế mới đúng. Hắn đón ánh sáng bên ngoài sơn động rồi đi ra ngoài.
Giờ khắc này, mấy người ở trong sơn động không khỏi đấm ngực dậm chân, hận bản thân mình đã bỏ lỡ một lần kỳ ngộ trong đời.
Đi ra đỉnh vách núi.
La Thiên hít thở không khí lạnh lẽo, mới mẻ một cái.
Sau đó hắn lập tức nhìn thấy đạo sư Lâm Đông Phong ở bên ngoài.
- Đạo sư khỏe chứ.
La Thiên mỉm cười, duỗi cái lưng mệt mỏi hỏi.
Lâm Đông Phong có vẻ kinh ngạc.
Nhìn bộ dạng này của La Thiên, đâu như là bị giam chứ, bộ dáng nhàn nhã kia như là đang nghỉ phép vậy.
Trải qua bảy ngày bị giam.
Khí chất trên người La Thiên đã có chút biến hóa mơ hồ.
Sự sắc nhọn trong mắt của hắn đã nội liễm đi vài phần, có một loại tỉnh táo cơ trí và thâm sâu.
Võ Đạo chi tâm vốn có chút tự cao của La Thiên cũng được đánh bóng và tẩy lễ, tâm linh càng rõ ràng, trong sáng hơn vài phần so với trước đó.
Huống chi, La Thiên tới nơi này cũng không nhàn rỗi mà tu vi dần dần được đánh bóng đến Khai mạch thất trọng đỉnh phong.
- Không tồi.
Lâm Đông Phong dò xét La Thiên, trên mặt hiện lên vẻ khen ngợi.
Con đường Võ đạo, ma luyện tâm tình rất là quan trọng.
Lần giam cầm trừng phạt này đối với La Thiên mà nói, là lợi nhiều hơn hại.
- Đạo sư, lần này sao ta lại có thể đi ra ngoài nhanh như vậy chứ?
La Thiên hỏi.
Tuy rằng Tạo Hóa quyết của hắn cảm ứng được chuyện này có cơ hội lật bàn, thế nhưng lại không hề rõ ràng về tình tiết.
- Ngươi không biết nguyên nhân sao?
Lâm Đông Phong cảm thấy kinh ngạc hỏi.
Rất nhanh, từ trong miệng của Lâm Đông Phong La Thiên đã biết được chuyện đã xảy ra.
- Thư tín của quốc quân?
La Thiên hết sức kinh ngạc, đầu tiên là liên tưởng đến trưởng công chúa.
Trong những người mà hắn quen biết, chỉ có trưởng công chúa mới có thể trực tiếp gây ảnh hưởng đến quốc quân.
Nhưng mà, đường đường là chủ nhân một quốc gia, nhúng tay vào một việc nhỏ như vậy, còn dứt khoát và lưu loát triệt tiêu một vị Trưởng lão Chấp pháp a.
Phần mặt mũi và nhân tình này cũng quá lớn a?
La Thiên có cảm giác, chuyện này không đơn thuần là tác dụng do trưởng công chúa tạo ra.
Ở bên ngoài vạn dặm.
Vương đô Thương Vân quốc, bên trong Nghị sự điện ở Hoàng thành.
- Ngụy công công, hôm nay phụ vương đã gửi một phong thư đi tới Trục Nhật Thánh phủ đúng không?
Một gã thanh niên mặc áo bào màu vàng ngồi ở trước án, đang đọc qua một ít tấu chương.
- Bẩm báo Thái Tử! Là vì trưởng công chúa yêu cầu.
Ngụy công công khom người nói.
Vị thanh niên mặc áo bào màu vàng này chính là đương kim Thái Tử Lý Thịnh. Bởi vì cơ thể của quốc quân không tốt cho nên hắn thường xuyên chia sẻ một ít quốc sự cho Thái Tử và mấy vị trọng thần xử lý.
- Ta nghe nói lúc ấy phụ vương rất phẫn nộ, còn huỷ bỏ một vị Trưởng lão Chấp pháp ở trong Thánh Phủ.
Thái Tử Lý Thịnh có chút thâm ý nói.
Ngụy công công lưỡng lự thật lâu, cơ thể gần như dán sát vào đối phương, lại hạ giọng nói:
- Báo cáo Thái Tử, chuyện này dính dáng tới phương thuốc cổ kia...
Phương thuốc cổ?
Sắc mặt Thái Tử Lý Thịnh chấn động!
Hắn đã nhớ lại.
Gần mười năm qua cơ thể của phụ vương không tốt, nhất là công năng ở phương diện kia rất kém cỏi, gương mặt luôn là tối tăm phiền muộn.
Nhưng những ngày qua.
Theo phản ứng của thái giám, hàng đêm quốc quân đều đại phát hùng phong, hát vang tiến mạnh.
Những phi tử ngày thường mặt mày ủ rũ kia, bây giờ mặt mũi của mỗi người đều như đào chín mọng, da thịt mềm mại, khí sắc hồng nhuận phơn phớt.
Còn có tin đồn, gần đây có mấy vị ái phi đã mang long chủng trong người.
Mà tất cả biến hóa này có nguồn gốc từ một tấm phương thuốc cổ.
Nói thật ra, nó đã được một vị cao nhân nào đó phiên dịch hoàn chỉnh. Mà tác dụng của nó là cường tráng cương dương, ẩn chứa thuật giường chiếu... Nghe nói rất là thần hiệu!
- Người phiên dịch phương thuốc kia quả thực nên phanh thây xé xác hắn...
Trong lòng Thái Tử Lý Thịnh thầm hận.
Nhưng mà cao nhân như vậy được phụ vương tôn sùng là ân nhân tái sinh, lại có quan hệ tốt cùng trưởng công chúa, tuyệt đối không thể đụng vào được.
Ai đụng vào thì kẻ đó sẽ không may!