Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 135 - Chương 135: Muốn Ngang Tay? Đã Muộn Rồi! (I)

Chương 135: Muốn ngang tay? Đã muộn rồi! (I) Chương 135: Muốn ngang tay? Đã muộn rồi! (I)

Một vị thiếu niên tóc ngắn mang theo khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái bước lên Võ Đấu đài.

- Tả học trưởng, đánh bại tiểu tử này!

- Tả học trưởng xếp thứ hai mươi sáu trên Nhân bảng, có lẽ phần thắng sẽ khá lớn a.

Học viên của Vân Thiên Thánh phủ hò hét trợ uy.

Chiến lực của Tả Phong rất mạnh, từng lực áp một vị cao thủ nửa bước Linh Hải cảnh.

- La Thiên, ta đã nghe nói qua ngươi, là đại lão Hoàng kim của Trục Nhật Thánh phủ sao?

Tả Phong cười nhạt nói, có thể cảm nhận được một tia cảm giác về sự ưu việt nhàn nhạt trong giọng nói của hắn.

Cùng là đại lão khu Hoàng kim, tố chất học viên của Vân Thiên Thánh phủ thường sẽ cao hơn Thánh phủ bình thường một chút.

- Thật xin lỗi, ta chưa nghe nói qua ngươi.

La Thiên nói thẳng.

- Tiểu nhi cuồng vọng!

Lửa giận của Tả Phong xông thẳng lên đầu, hắn luôn xem thường ba Đại Thánh phủ xếp bên dưới, không ngờ giờ phút này lại bị đối phương không thèm để ý tới mình.

Vù vù Sưu!

Tu vi cửu trọng đỉnh phong của Tả Phong bạo phát, tay cầm một thanh trường kích, quét ra một mảnh kích ảnh hào hùng, bộc phát ra chiến lực trên cả nửa bước Linh Hải cảnh.

- Bại!

La Thiên chỉ vẽ ra một cái, một đạo kiếm quang sáng chói như ngôi sao mang theo hàn ý lành lạnh lóe lên, có cảm giác to lớn giống như là tinh không.

Oành sưu!

Đạo kiếm quang lóng lánh âm u kia trong nháy mắt đã chém vỡ kích ảnh sắc bén, đánh bay Tả Phong ra ngoài.

- Cái này, làm sao có thể được chứ?

Tả Phong ổn định thân thể, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, bờ vai của hắn có một vết máu.

Ngoài ra còn có một cỗ Hàn lực đáng sợ đang ăn mòn sinh cơ trong cơ thể hắn.

- Ta... Chịu thua!

Tả Phong không dám tái chiến nữa, nếu như không nhanh chóng hóa giải cỗ Hàn lực đáng sợ này thì trạng thái của hắn sẽ giảm xuống từng bước, không có cách nào ứng phó được với tỷ thí tiếp theo.

Tả Phong thất bại?

Học viên của các Võ phủ bên ngoài kinh hãi không thôi.

Nhất là học viên của Vân Thiên Thánh phủ, bọn họ khó có thể tin được.

Mạnh mẽ như đại lão Hoàng kim của Vân Thiên Thánh phủ mà lại bị La Thiên dùng một chiêu đánh bại.

Ngay cả Hạ Băng Nguyệt, con mắt lạnh lùng sâu thẳm cũng phải nhìn La Thiên lâu hơn một chút.

Một kích Phá Không Kiếm khí vừa rồi của La Thiên có thể miễn cưỡng lọt vào trong mắt của nàng.

- Tổ tử vong đáng hận! Lại thêm một kình địch!

Ngụy Vân Hai mươi Nhân bảng, nửa bước Linh Hải có chút khó chịu nói.

Chỉ còn lại một cái danh ngạch mà Liễu Tử Yên và La Thiên, đều là đối thủ cạnh tranh của hắn.

Nếu như ở trong tổ khác, Ngụy Vân có thể thoải mái thăng cấp hơn nhiều.

Đôi mi thanh tú của Liễu Tử Yên nhíu lại, thực lực mà La Thiên bày ra làm cho nàng càng thêm kiêng kỵ.

Giờ phút này cục diện của đài số một có chút rối loạn.

Tứ đại Linh Hải cảnh đều chiếm một danh ngạch thăng cấp.

La Thiên, Liễu Tử Yên, Ngụy Vân, ba người này sẽ tranh đoạt một cái danh ngạch cuối cùng như thế nào.

Không ít người kỳ vọng có thể xem ba người này giao phong với nhau.

Lần tỷ thí thứ ba rất nhanh đã chấm dứt, đào thải một đám học viên liên tiếp bị đánh bại.

Vòng thứ tư bắt đầu.

Vòng này nghênh đón một vài trận chiến đấu rất đáng xem.

Liễu Tử Yên và Ngụy Vân đối mặt với nhau.

- Cuối cùng cũng đã gặp.

Lệ mang trong mắt Ngụy Vân lóe lên.

Liễu Tử Yên là cửu trọng đỉnh phong, mặc dù đứng thứ hai mươi tư Nhân bảng, thế nhưng chiến lực mà nàng biểu hiện ra có thể đứng vào trước hai mươi Nhân bảng.

Ngụy Vân là nửa bước Linh Hải cảnh, hai mươi Nhân bảng mà cũng không dám coi thường Liễu Tử Yên.

- Bắt đầu.

Trọng tài khua tay nói.

Hai đại thiên tài trong nháy mắt đã giao phong ở một chỗ.

Phỉ Thúy đao pháp!

Tay Ngụy Vân cầm bảo đao, vung tay chém ra thành từng mảnh đao mang xanh biếc giống như núi non trùng điệp, sinh cơ liên miên, đại khí bàng bạc.

Sức chiến đấu mà hắn bạo phát gần bằng với Linh Hải cảnh yếu đuối.

Liễu Tử Yên xuất ra một mảnh cánh hoa màu tím giống như trăng lưỡi liềm, sáng lạn rực rỡ, thế nhưng lại bị đao pháp của Ngụy Vân áp chế, lần lượt bị nghiền nát.

- Liễu Tử Yên bị áp chế rồi!

- Ngụy Vân không hổ là thiên kiêu hai mươi Nhân bảng a.

Mọi người ở bên ngoài sợ hãi than nói.

Ánh mắt La Thiên lóe lên, hắn đã nhìn ra được thắng bại.

Ô...ô...n...g Xoạt!

Phía sau Liễu Tử Yên có một mảnh quang ảnh màu tím mông lung hiển hiện, bên trong dường như có những con bướm màu tím nhộn nhạo, xinh đẹp mà lộng lẫy.

Chiến lực của Liễu Tử Yên tăng mạnh!

Những cánh hoa màu tím kia bộc phát ra ánh sáng mạnh mẽ, mạnh mẽ phản công, bao phủ lấy người của Ngụy Vân.

- Dị lực Võ mạch!

Sắc mặt Ngụy Vân đại biến, liên tiếp lui về phía sau, bên ngoài cũng vang lên một mảnh tiếng kinh hô.

Sau mấy chục chiêu.

Trên người Ngụy Vân đã có nhiều chỗ bị thương, trạng thái giảm xuống, hắn nở nụ cười đắng chát, cuối cùng cũng phải chịu thua.

Đánh bại Ngụy Vân.

Liễu Tử Yên hít thở gấp gáp, khuôn mặt có vẻ trắng bệch, tiêu hao cũng không nhỏ.

- Không tệ! Đánh bại Ngụy Vân ngươi đã tiến vào top hai mươi, thăng cấp vòng tiếp theo là chuyện nằm trong tầm tay.

Thất hoàng tử nở nụ cười sáng lạn, truyền âm nói.

- Ngụy Vân rất mạnh, đáng tiếc không thể để La Thiên chống lại hắn.

Liễu Tử Yên thấp giọng lẩm bẩm nói.

Sau khi đánh bại Ngụy Vân, chướng ngại vật duy nhất còn lại của nàng chính là La Thiên.

- Yên tâm! Đối thủ vòng này của La Thiên rất đáng sợ, sẽ lập tức bị thua, sẽ bị ngươi bỏ qua.

Thất hoàng tử tự tin nói.

Có Thái Tử Lý Thịnh trợ giúp, hắn có thể gián tiếp ảnh hưởng tới tỷ thí, điều kiện tiên quyết là không thể thay đổi quy tắc so tài nhất định.

- Mỏi mắt mong chờ.

Đôi mắt đẹp của Liễu Tử Yên chợt khẽ hiện, trong lòng đã có mấy phần suy đoán.

Đối thủ mạnh hơn nữa, hẳn là tứ đại Linh Hải cảnh, chẳng lẽ là Tịch Sơn hay sao?

- 66 đấu với số 6.

Thanh âm của trọng tài truyền đến.

La Thiên lần nữa lên võ đài, đối thủ lần này của hắn lại nằm ngoài dự liệu.

- Từ học tỷ?

Vẻ mặt La Thiên có chút ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ mặc áo bào tím Diệu Nhật trước mắt.

Từ Mộng Hân, một trong ba đại học viên Diệu Nhật của Trục Nhật Thánh phủ.

- Khanh khách...

Liễu Tử Yên không nhịn được cười thành tiếng, gần như là nữ nhân nhõng nhẽo vậy.

Chiêu này của Thất hoàng tử thật là lợi hại.

Cùng lúc đó.

Bên tai La Thiên truyền đến một đạo thanh âm của nam nhân:

- La Thiên, ngươi nhận thua đi, không được tiêu hao cùng Từ Mộng Hân.

Cái chân khí truyền âm này đến từ Nhạc Phó Phủ chủ bên trên quan chiến đài.

La Thiên nhíu mày.

Nhạc Phó Phủ chủ muốn hắn trực tiếp vứt bỏ, có ý tứ bỏ xe để giữ soái.

Trong chiến đấu trước đây.

La Thiên biểu hiện ra chiến lực gần bằng Linh Hải cảnh, nếu như hắn chiến đấu cùng Từ Mộng Hân thì sẽ là kết cục tiêu hao lẫn nhau.

Nhạc Phó Phủ chủ lo lắng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng tới trạng thái và thứ bậc sau cùng của Từ Mộng Hân.

- Từ học tỷ, chúng ta coi như ngang tay được chứ?

La Thiên bình thản nói.

Bởi vì là cùng học viên của Thánh phủ cho nên hắn mới có thể lui nửa bước, đưa ra lựa chọn mang tính vẹn toàn này.

- Ngang tay?

Khóe miệng Từ Mộng Hân nhếch lên, nở nụ cười khinh miệt.

Bên ngoài.

Một ít học viên của Trục Nhật Thánh phủ, bao gồm cả Liễu Tử Yên cùvàng Thất hoàng tử đều cảm thấy buồn cười.

La Thiên lại dám đưa ra yêu cầu như vậy với học viên Diệu Nhật sao?

- Không thể! Ta cần phải cố gắng tiến vào mười thứ hạng đầu, thế hoà không phân thắng bại sẽ làm ảnh hưởng tới điểm tích lũy của ta.

Thái độ của Từ Mộng Hân rất lãnh đạm.

- Vậy thì tất cả dựa vào thực lực của mình đi.

La Thiên không hề có ý định nhượng bộ.

Ba Đại Thánh phủ, học viên Thiên Kiêu tổng cộng có mười ba người.

Từ Mộng Hân xếp thứ mười trong Nhân bảng, ở trong các học viên Thiên Kiêu được xem như là tồn tại kế cuối.

La Thiên muốn giết vào trong mười thứ hạng đầu, nhất định phải chiến thắng đối thủ ở cấp độ này.

- Nói khoác mà không biết ngượng!

Con ngươi của Từ Mộng Hân bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Vù vù!

Áo bào của nàng bay tán loạn, trên người tản mát ra một cỗ uy áp Linh Hải cảnh, trong tay xuất hiện một cái roi màu tím.

Phanh~!

Một đạo bóng roi màu tím thô to giống như mãng xà xuất hiện, trong không khí truyền đến thanh âm như pháo nổ kinh hồn, nhanh như điện bắn về phía La Thiên.

PHANG...!

Phong Tuyết kiếm của La Thiên ra khỏi vỏ, tay chém ra một đạo kiếm quang sáng chói giống như ngôi sao, có cảm giác mênh mông và to lớn xinh đẹp giống như là tinh không vậy.

Phanh! Phốc xuy!

Một roi một kiếm va chạm ở một chỗ, tiếng nổ vang điếc tai vang lên.

Tảng đá cứng rắn trên mặt đất bong ra thành từng mảng từng mảng, hóa thành cát bay bắn ra bốn phía.

- Không hổ là học viên Diệu Nhật.

Thân thể của La Thiên lui lại một hai bước.

Một kiếm vừa rồi hắn không dùng Thần mạch, chỉ bằng vào công pháp vũ kỹ, uy lực có thể so với Linh Hải cảnh, vậy mà lại hơi rơi xuống thế hạ phong.

Học viên Diệu Nhật, dù sao cũng là người đã xông qua tầng tám Đấu Linh tháp, chiến lực còn hơn cả Linh Hải cảnh bình thường.

- Tiểu tử này, không ngờ lại có chiến lực chống lại Linh Hải cảnh.

Các học viên bên ngoài khiếp sợ không thôi.

Thất hoàng tử và Liễu Tử Yên nhìn nhau, bọn họ cũng kinh ngạc không nhỏ.

Trước khi tới vòng này.

La Thiên dùng một chiêu đánh bại đại lão Hoàng kim của Vân Thiên Thánh phủ đã được xem như là phát huy vượt mức rồi.

- Hừ!

Ánh mắt của Từ Mộng Hân ngày càng lạnh như băng, mơ hồ có một tia sát khí hiện lên.

Bá Long Tiên!

Cái roi trong tay nàng truyền đến tiếng nổ vang mạnh mẽ, từng đạo bóng roi như mãng xà lóe lên, tỏa ra ánh sáng xanh rồi đánh về phía đan điền La Thiên, cũng với những bộ vị yếu hại như hạ bộ, khớp.

Hả?

La Thiên phòng thủ chiến đấu, trong đầu có chút cảm giác không đúng.

Từ trên người của Từ Mộng Hân hắn cảm nhận được một cỗ sát ý nhàn nhạt.

Mắt thấy La Thiên bị từng đạo bóng roi như mãng xà bao phủ, rơi vào hoàn cảnh xấu.

- Hừ! Đây là do ngươi tự tìm đường chết đó!

Trên mặt Thất hoàng tử hiện lên vẻ mỉa mai.

- Thất điện hạ, chẳng lẽ Từ Mộng Hân có cừu oán với La Thiên sao, sao lại ra tay hung ác như vậy chứ?

Liễu Tử Yên có chút không hiểu hỏi.

- Đây này là lòng người khó dò.

Thất hoàng tử không khỏi lắc đầu.

- Bản Hoàng tử chỉ là thu mua Từ Mộng Hân một chút, để La Thiên bại một trận mà thôi.

- Thu mua?

Liễu Tử Yên như tỉnh ngộ ra.

- Nhưng Từ Mộng Hân nhìn thấy thực lực của La Thiên cường đại, có thể sẽ uy hiếp tới việc nàng tiến vào mười thứ hạng đầu của thịnh hội Võ phủ, cho nên mới tự phát nghĩ tới việc phế bỏ hắn.

Vẻ mặt của Thất hoàng tử tràn ngập vẻ trào phúng và nghiền ngẫm.

Ở bên trên Võ Đấu đài.

Thế công của Từ Mộng Hân ngày càng trở nên hung ác, trong mắt mơ hồ có sát khí hiện lên.

Từng đạo bóng roi mang theo tiếng gào thét to lớn, dùng đủ loại góc độ xảo trá công kích, cố gắng phong tỏa tất cả đường lui của La Thiên.

- Nữ nhân này! Muốn phế bỏ ta sao?

Trong lòng La Thiên phát lạnh, hắn đã phát hiện ra dụng ý của Từ Mộng Hân.

Lúc này hắn mới thúc giục mấy phần Thần mạch chi lực, bắt đầu phản kích.

Thiên Tinh tam thức, Thất Tinh Liên Châu!

Một mảnh kiếm quang to lớn chói mắt, liên miên không dứt bện thành một tấm võng kiếm do hàn ý ngưng kết ra.

Leng keng! Phanh phanh phanh!

La Thiên tức thì xoay chuyển hoàn cảnh xấu, kiếm chiêu và hàn ý mạnh mẽ bắt đầu phản công lại Từ Mộng Hân.

- Tiểu tử này! Không thể để cho hắn giết vào trước hai mươi được.

Trái tim của Từ Mộng Hân trầm xuống, bắt đầu trở nên hung ác.

Bởi vì, đợt thi đấu khiêu chiến vị trí thứ hai có thể thông qua khiêu chiến để xác định thứ bậc cao hơn cho nên thực lực của La Thiên có tiềm lực để uy hiếp, ngăn cản nàng giết vào mười thứ hạng đầu.

Từ Mộng Hân cần phải làm cho đối phương trọng thương, hoặc là phế bỏ chướng ngại vật này mới được.

Bình Luận (0)
Comment