Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 144 - Chương 144: Hạ Băng Nguyệt Hứa Hẹn

Chương 144: Hạ Băng Nguyệt hứa hẹn Chương 144: Hạ Băng Nguyệt hứa hẹn

Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ vui mừng, từ lúc giao phong tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có được một tia áp chế, dù là hơi yếu.

Dù là tia áp chế này rất yếu, chỉ hơi lóe lên một cái rồi thôi.

Oanh!

La Thiên kinh sợ quát lên một tiếng, Hàn lực của Thần mạch cùng Quy Nguyên chân khí được toàn lực rót vào bên trong bảo kiếm, bắn ra kiếm quang bất diệt chói mắt.

Rồi sau đó hắn làm một hành động kinh người!

Ném mạnh bảo kiếm Tinh Diệu Cửu Thiên lấp lánh về phía Hạ Băng Nguyệt.

Một kiếm được ném mạnh này ẩn chứa ý vị của thức thứ tám Vẫn Lạc Tinh thần, chỉ là hắn còn chưa chính thức luyện thành được thức thứ tám mà thôi.

Vù vù sưu!

Phong Tuyết kiếm hóa thành một đám ánh sao to lớn từ trên trời giáng xuống, lạnh lùng mà xinh đẹp, hàn vụ giống như là gió lốc lao đến.

Trải qua Thần mạch toàn lực bạo phát, ý vị của thức thứ tám tăng mạnh.

Uy lực của một kiếm này được nâng cao một bước.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Băng Nguyệt hiện lên vẻ xúc động, nàng đã cảm nhận được một tia áp lực nhàn nhạt.

Cô phong nhị thức!

Ba thước thanh phong trong tay Hạ Băng Nguyệt vẽ ra giống như tia chớp, một đạo kiếm quang tối tăm sáng tối bất định hiện ra, toả ra khí tức làm cho người ta phải hồi hộp.

Đinh Đang! Phốc sưu!

Hai thanh bảo kiếm giao nhau ở một chỗ, tia lửa bắn ra bốn phía, gió lốc lạnh lõe lan tràn ra chung quanh.

La Thiên ném mạnh ra một kiếm Tinh Diệu Cửu Thiên, thế nhưng lại bị đối phương thành công ngăn cản.

Thân thể mềm mại của Hạ Băng Nguyệt khẽ chấn động, bảo kiếm trong tay lại một lần nữa có sương lạnh ngưng kết, hàn khí thấy lạnh cả người đang cố gắng xâm nhập vào trong cơ thể của nàng.

- Không ngờ La Thiên lại giao phong được ba chiêu với nàng?

- Đến đây là kết thúc rồi! Kiếm của hắn không còn nữa.

Các thiên tài Nhân bảng ở đây giật mình không thôi.

Quá trình nhìn như dài dằng dặc, thế nhưng khi kiếm thứ hai Tinh Diệu Cửu Thiên, kiếm thứ ba ném mạnh về phía trước, tất cả đều trong một hơi mà thôi.

Nhưng mà, coi như là La Thiên bất ngờ ném ra kiếm thứ ba, lấy được một chút hiệu quả, thế nhưng vẫn bị Hạ Băng Nguyệt ngăn cản như cũ.

Giờ phút này, hắn đang đứng ở trên không trung, không có chỗ nào để dựa vào nữa.

Kiếm trong tay cũng đã bị hắn ném mạnh ra ngoài rồi.

Khi tất cả mọi người cho rằng, La Thiên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua thì...

Dị biến xảy ra!

La Thiên đang ở trên không trung, một chân điểm vào trên hư không, lăng không mượn lực.

Sưu!

Giống như một mảnh lông vũ đen kịt, La Thiên đột nhiên nhảy ra hơn mười thước, tới gần Hạ Băng Nguyệt.

Mà giờ khắc này.

Hạ Băng Nguyệt vừa mới ngăn cản được một kiếm mạnh mẽ tuyệt đối do La Thiên ném mạnh ra, thân thể đang lay nhẹ, còn chưa thể xua tan sương lạnh ở bên trên bảo kiếm.

Vù vù Xoạt!

Quanh thân La Thiên có lan tràn hàn vụ tối tăm hình vòng xoáy lan tràn về phía Hạ Băng Nguyệt.

Sắc mặt Hạ Băng Nguyệt trở nên nghiêm túc, hàn vụ kia vừa mới chạm vào người nàng thì khí huyết trong cơ thể phát lạnh, thân thể mềm mại cứng đờ, tốc độ và độ linh hoạt giảm mạnh.

Không chỉ như thế, dường như ở bên trong hàn vụ tối tăm hình dáng vòng xoáy kia còn có một cái vực sâu không đáy, bên trong truyền đến một cỗ hấp lực khá lớn.

- Tạo nghệ thân pháp thật là cao minh.

- La Thiên định cận thân chiến đấu hay sao?

Bên ngoài, mọi người chấn động không thôi.

- Không tốt! Hạ Băng Nguyệt là kiếm tu, không thiện cận chiến và phòng ngự.

Vân Thiên Phủ chủ thầm nghĩ không ổn.

Tạo nghệ kiếm đạo của Hạ Băng Nguyệt có thể nói là nhất kiếm tuyệt đỉnh, khinh thường tất cả thiên tài trong đương đại.

Nói công kích, nàng là đệ nhất Nhân bảng.

Nhưng mà Hạ Băng Nguyệt cũng có chỗ chưa đủ tương ứng.

Nàng không am hiểu chém giết gần người, lực phòng ngự cũng không mạnh.

Chỉ là, Hạ Băng Nguyệt lại luôn tuân theo suy nghĩ, phòng ngự mạnh nhất chính là công kích.

Công kích mạnh mẽ tới trình độ nhất định thì có thể coi rẻ tất cả.

Cho dù là hiện tại thì Hạ Băng Nguyệt cũng tin tưởng điểm này, bởi vì nàng đang không lùi mà còn tiến tới.

Chém!

Ba thước thanh phong trong tay Hạ Băng Nguyệt đánh ra một đạo kiếm mang như dải lụa, chém về phía La Thiên.

Lấy công thay thủ!

Uy lực của một kiếm này đủ để nghiền ép La Thiên không có kiếm.

Nhưng mà, một kiếm này của Hạ Băng Nguyệt mới bổ ra được một nửa thì nàng đã tự cảm thấy không tốt.

Sưu sưu!

La Thiên đã tới gần người nàng, ở trung tâm hàn vụ tối tăm kia lại có hấp lực càng mạnh hơn nữa đang vọt tới, lôi kéo nàng.

Sương lạnh trên thân kiếm của nàng còn chưa tan, cánh tay trắng bóc cũng có một làn sương mỏng hiệ nlên, khí huyết và chân khí xuất hiện cảm giác trì trệ khó chịu.

Không được.

Động tác xuất kiếm và tính linh hoạt của Hạ Băng Nguyệt đều giảm đi ba, bốn thành, dù sao nàng cũng đang giữ tu vi cấp độ ở nửa bước Linh Hải a.

Trái lại, tốc độ của La Thiên không giảm, thậm chí sau khi Thần mạch bạo phát, Vân Du bộ được hắn lại được thi triển càng mạnh hơn nữa.

Sưu!

Lúc này thân thể của La Thiên đã mơ hồ biến mất.

Sau một khắc.

Thân thể phóng khoáng của hắn xuất hiện ở một bên khác của Hạ Băng Nguyệt.

SƯU...U...U!

Cảnh giới kiếm pháp của Hạ Băng Nguyệt phi phàm, kiếm thế cũng chuyển đổi, tiếp tục chém về phía La Thiên.

Nhưng mà cảm quan và Linh thức của La Thiên cũng không phải là nằm không, bởi vì nó chiếm ưu thế tốc độ và hoàn cảnh từ hàn vụ.

La Thiên như một làn khói lạnh, thân thể lại lần nữa nhẹ nhàng chuyển đổi, đến gần thêm một bước nữa.

Vù vù!

La Thiên đột nhiên khoát tay, bàn tay ánh vàng rực rỡ toả ra Hàn lực lạnh thấu xương.

Lúc bảo kiếm trong tay Hạ Băng Nguyệt chém được hai phần ba thì bỗng nhiên dừng lại.

Sưu~!

Một bàn tay lạnh lẽo bá đạo nắm lấy cánh tay trắng bóc như ngó sen của nàng, làm cho nó khó tiến thêm được một phần nào nữa.

Lúc này có thể thấy rõ có một tầng sương lạnh đang ngưng kết trên người Hạ Băng Nguyệt.

Dung nhan xinh đẹp của Hạ Băng Nguyệt biến sắc, nàng đánh ra một đạo kiếm quang, cố gắng bức lui La Thiên.

La Thiên đã sớm có dự đoán từ trước.

Vù vù sưu~

Hắn vung tay kia ra, nắm lấy một bên vai khác của Hạ Băng Nguyệt, chặn đứng thế công của nàng.

Một loạt quá trình giao phong gần người, nhanh tới mức mọi người không nhìn kịp.

- Hạ Băng Nguyệt sắp thất bại sao?

Rất nhiều học viên Võ phủ ở bên ngoài kinh hô, khó có thể tin được.

Giờ phút này.

La Thiên và Hạ Băng Nguyệt ở gần trong gang tấc, chạm vào nhau một cách thân mật.

Một tay nắm lấy cánh tay trắng bóc cầm kiếm của nàng, tay kia lại đè vai của mỹ nhân.

Dung nhan tuyệt mỹ vô bờ, môi thở ra hương thơm làm cho La Thiên tự cảm thấy kinh diễm.

Đôi mắt sáng như sao của Hạ Băng Nguyệt trở nên lạnh lẽo, trong cơ thể bỗng nhiên có một cỗ chân khí sắc bén kinh người bạo phát, từng đạo kiếm khí vô hình bắn về phía La Thiên.

Phốc xuy!

Bàn tay nắm lấy vai của La Thiên khẽ trượt, kéo một tấm lụa mỏng trắng như tuyết.

Trong thoáng chốc.

Bờ vai ngọc của Hạ Băng Nguyệt Băng Thanh lộ ra, một mảng lớn da thịt trắng như tuyết xuất hiện trước mắt mọi người, bên dưới còn có hai ngọn núi sung mãn mơ hồ hiện lên.

- Cái này?

La Thiên chấn động, bàn tay của hắn chạm vào bờ vai trắng như tuyết của nàng, cảm giác trơn mềm mát lạnh ập tới.

- Ngươi...

Trên mặt Hạ Băng Nguyệt hiện lên vẻ xấu hổ và phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp và làn da trắng ngần lập tức biến thành màu hồng nhạt.

Vù vù sưu!

Tu vi Linh Hải cảnh của Hạ Băng Nguyệt toàn lực bạo phát, ở trong đôi mắt sáng như sao của nàng có một đạo kiếm ảnh thoáng hiện, một mảnh kiếm khí giống như lưu quang lóe lên rồi bắn về phía La Thiên.

Phốc phốc sưu!

Hàn vụ và chân khí hộ thể quanh thân La Thiên vỡ tan giống như là giấy, làm cho hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, hai tay lập tức buông ra.

Giờ khắc này.

Tà áo trắng của Hạ Băng Nguyệt tung bay, toả ra một cỗ thực vận kiếm đạo, thực lực tăng một gấp đôi, lực lượng kiếm đạo vô hình làm cho rất nhiều bảo kiếm ở bên ngoài bắt đầu rung động mãnh liệt.

- Tin đồn không sai chút nào, không ngờ nàng lại lĩnh ngộ được một tia da lông của Chân ý kiếm đạo.

Nhạc Phó Phủ chủ sợ hãi than nói.

Tất cả Võ đạo đều có chân ý, kiếm pháp cũng giống như thế.

Coi như là Địa Nguyên cảnh thì cũng chỉ có rất ít người mới có thể lĩnh ngộ được một tia da lông của chân ý.

Võ giả Thiên Giai mới có thể tiến thêm một bước để nắm giữ chân ý, mỗi một hành động đều dẫn động uy năng tự nhiên của thiên địa.

Kiếm đạo chân ý, càng là một loại rất khó lĩnh ngộ trong các loại chân ý.

Ở Linh Hải cảnh mà Hạ Băng Nguyệt đã có thể lĩnh ngộ được một tia da lông của chân ý đã có thể nói là kỳ tài kiếm đạo mấy trăm năm khó gặp, đây là chuyện mà chủ nhân thánh phủ cũng rất khó làm được.

- Không tốt!

La Thiên cảm nhận được khí tức không thể chiến thắng ở trên người Hạ Băng Nguyệt, tu vi của nàng cũng được thi triển đến cấp độ Linh Hải cảnh.

Sưu!

La Thiên vừa muốn rút đi thì đầu ngón tay của Hạ Băng Nguyệt đã bắn ra một đạo kiếm khí lạnh lẽo, dừng lại ở bên cạnh cổ họng của hắn.

Tóc gáy toàn thân La Thiên bắt đầu dựng đứng, có một cỗ uy hiếp tử vong rơi xuống.

Cỗ kiếm khí ở trước cổ họng kia, chỉ cần tiến thêm một tấc là đã có thể cướp lấy tính mạng của hắn.

- Hạ Băng Nguyệt thắng!

Trọng tài kịp phản ứng, vẻ mặt có chút kinh sợ.

- Hạ cô nương, có thể buông tay ra hay chưa?

Cơ thể của La Thiên phát lạnh, đạo kiếm khí trong suốt lạnh như băng kia vẫn còn lơ lửng ở bên cạnh cổ họng của hắn.

Khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Băng Nguyệt đỏ ửng, chỗ vai lộ ra một mảnh xương quai xanh đẹp đẽ, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Nàng liếc mắt nhìn La Thiên thật sâu, sau đó thu ngón tay lại.

- Tiểu tử này, cuối cùng cũng đã thua sao?

Rất nhiều học viên bên ngoài đều thở phào một hơi.

- Đáng giận! Tiểu tử lại chiếm được tiện nghi của Hạ tiên tử.

Một ít ánh mắt ghen ghét bắn tới.

Hạ Băng Nguyệt tuyệt mỹ như tiên tử, băng cơ ngạo cốt, nhất kiếm tuyệt đỉnh làm cho bao nhiêu thiên tài cùng thế hệ thầm mến, lại cảm thấy tự ti mặc cảm.

Vị tiên tử cao quý bực này, cuối cùng đã bị La Thiên bức xé xiêm y, thậm chí còn bị hắn làm vấy bẩn.

Trên bàn tay của La Thiên còn dư lại xúc cảm và mùi thơm tốt đẹp, làm cho người ta cảm thấy dư vị vô cùng.

- Tên La Thiên này...

Trong mắt Vương Thiên và Vũ Văn Hiên có hàn ý lóe lên, hiện ra vẻ căm tức do ghen ghét đối phương.

La Thiên cảm nhận được từng đạo ánh mắt lạnh như băng giống như muốn giết người bắn tới, thế nhưng hắn lại không để ý tới chút nào.

- Đứng lại!

Ngay khi hắn quay người chuẩn bị rời khỏi thì lại bị thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo và dễ nghe làm cho dừng lại.

- Hạ cô nương đã thắng, cô nương còn có lời gì muốn nói nữa không?

La Thiên hỏi một câu.

Trong đôi mắt đẹp của Hạ Băng Nguyệt hiện lên một tia phức tạp

- Người thắng chính là ngươi! Theo như lời trước đó, ta chỉ vận dụng tu vi nửa bước Linh Hải mà thôi.

Hả?

Lúc này La Thiên mới nhớ tới, Hạ Băng Nguyệt bộc phát ra tu vi Linh Hải cảnh thì mới giãy khỏi sự trói buộc của mình.

Từ mặt này mà nói, quả thực La Thiên đã thắng.

- Hạ cô nương không cần chú ý, thịnh hội Võ phủ không có quy định hạn chế tu vi.

La Thiên cười nói.

Hạ Băng Nguyệt thẳng thắn thành khẩn làm cho trong lòng hắn sinh ra một tia ấn tượng rất tốt.

Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Hạ Băng Nguyệt lại như một viên đá ném xuống mặt nước, tạo ra hàng nghìn lớp gợn sóng.

- Thua chính là thua.

- Lời hứa của Hạ Băng Nguyệt ta đáng giá ngàn vàng, ngươi dùng tu vi cửu trọng chiến thắng là danh xứng với thực, Băng Nguyệt nguyện lấy thân báo đáp.

Hạ Băng Nguyệt khẽ cắn răng, dung nhan tuyệt mỹ đỏ ửng, lại để lộ ra vẻ kiên quyết và quyết đoán giống như là kiếm đạo vậy.

Bình Luận (0)
Comment