Sau khi La Thiên đánh bại Hồng Bằng.
Bố cục top năm của thịnh hội Võ phủ đã được xác định.
Thứ hạng này trên cơ bản rất khớp với Nhân bảng Thương Vân quốc.
- Không ngờ tiểu tử này lại giết vào trước năm cc thịnh hội, có thực lực ngang với top năm Nhân bảng.
Nhạc Phó Phủ chủ ngoài kinh ngạc vui mừng ra thì trong lòng còn có chút nghẹn khuất và xấu hổ.
Trước thịnh hội Võ phủ.
La Thiên lớn lối nói muốn tranh đoạt danh ngạch top hai mươi.
Nhạc Phó Phủ chủ tỏ vẻ không coi trọng hắn ở trước mặt mọi người, còn phê bình hắn tự cao tự phụ.
Hiện tại xem ra, quả thực La Thiên đã khiêm tốn hơi quá, giết vào trước năm mà còn được đệ nhất Nhân bảng là Hạ Băng Nguyệt lấy thân báo đáp, trở thành người thắng lớn nhất trong lần thịnh hội này.
Có thể nói La Thiên đã là thiên tài mang tính chiêu bài của Trục Nhật Thánh phủ, không phải học viên Thiên Kiêu mà lại vượt qua Thiên Kiêu.
Sau khi top năm trước sau được xác định.
Thi đấu khiêu chiến vị trí đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Ba vị trí đầu, thậm chí là tranh đoạt vị trí đứng đầu.
La Thiên không phát động lời khiêu chiến.
Thứ bậc trước mắt đã vượt xa dự định của hắn rồi.
Giết vào mười thứ hạng đầu của thịnh hội là có khả năng tiến vào bí viên của hoàng thất, đạt được Linh Quỳnh dịch là đã hoàn thành mục tiêu trước đó của hắn.
Thấy La Thiên không đi khiêu chiến.
Vương Thiên đứng thứ hai và Vũ Văn Huyền đứng thứ ba có chút thất vọng.
Nếu như La Thiên khiêu chiến ba thứ hạng đầu.
Nhất định bọn hắn sẽ giáo huấn, làm nhục kẻ này một hồi, làm cho Hạ Băng Nguyệt vứt đi suy nghĩ lấy thân báo đáp trong đầu của nàng.
- Hừ! Chờ tiến vào bí viên hoàng thất, ta sẽ làm cho ngươi biết thế nào là lễ độ...
Ánh mắt Vương Thiên trở nên lạnh lẽo, sát khí thoáng hiện lên trong mắt hắn.
Thi đấu khiêu chiến vị trí.
Chỉ có thể để người bên dưới khiêu chiến người đứng trên, người bên trên chịu quy tắc đã đề ra cho nên bọn hắn không thể chủ động ước chiến La Thiên.
Ở phía sau La Thiên.
Tam hoàng tử Lý Dịch xếp thứ tư cũng buông tha việc khiêu chiến hắn.
Thực lực của Lý Dịch so với Hồng Bằng mạnh hơn nửa trù.
Nhưng Vũ Văn Huyền và Vương Thiên trong ba vị trí đầu so với Hồng Bằng mạnh hơn không chỉ một tầng.
Nghe nói, ở trong tay Vương Thiên, ngay cả mười chiêu mà Hồng Bằng cũng không qua được.
- Ta khiêu chiến vị trí thứ nhất!
Vương Thiên và Vũ Văn Huyền cơ hồ đồng thanh lên tiếng.
Đối với Hạ Băng Nguyệt, Vũ Văn Huyền có lòng ái mộ, cho nên mới tới tham gia thịnh hội Võ phủ.
Vương Thiên thì đơn thuần là muốn vấn đỉnh vị trí thứ nhất, kế đó mới là chinh phục Hạ Băng Nguyệt.
- Ngươi đã muốn khiêu chiến thì chúng ta phân ra thắng bại trước đi.
Trong mắt Vũ Văn Huyền thoáng hiện lên lệ mang.
- Tốt!
Thanh âm của Vương Thiên rất là bá đạo.
Sưu sưu!
Vương Thiên và Vũ Văn Huyền lao đến, đứng đối mặt ở phía xa.
Vù vù sưu!
Hai cơn gió lốc vô hình theo khí thế Linh Hải cảnh cường đại của hai người đụng vào nhau.
Kim Lôi quyền!
Vũ Văn Huyền đánh ra một quyền, tia lửa xuất hiện, quyền kình mang theo tiếng nổ đì đùng đánh về phía Vương Thiên.
Uy lực của một quyền này làm cho hai mươi thiên tài trên đài run rẩy, khí huyết bắt đầu sôi sục lên.
Thất Sát chưởng!
Trên người Vương Thiên tản mát ra khí tức đáng sợ, đánh ra một đạo chưởng ảnh tối tăm và bá đạo như cối xay, còn có một tầng sát khí lạnh lẽo lan tràn ra bốn phương.
- Chưởng lực thật là đáng sợ!
Đám người đang xem cuộc chiến bên ngoài cảm lưng phát lạnh, khí huyết trong cơ thể ngưng trệ không thông thuận.
Ầm ầm!
Hai cỗ lực lượng cường hãn va chạm với nhau, để lại một mảng lớn những cái hố cứng rắn trên quảng trường Huyền Vũ, cát bay và bụi bặm nổi lên bốn phía.
- Không hổ là ba thứ hạng đầu Nhân bảng, đứng ở đỉnh phong trong các thiên tài đương đại ở trong Thương Vân quốc.
La Thiên thầm thở dài trong lòng.
Thực lực mà hai người này biểu hiện ra đã hơn được Hạ Băng Nguyệt cấp độ nửa bước Linh Hải.
Nhất là Vương Thiên.
Áp lực mà hắn mang đến cho La Thiên đã rất gần với Hạ Băng Nguyệt.
Oanh oanh phanh!
Hai đạo thân ảnh trên đài liên tiếp va chạm, tiếng va chạm liên tục vang lên, từng cỗ sóng khí như gió lốc bắn ra bốn phương.
Sau mấy chục chiêu.
- Thất Sát Tâm Kinh!
Sắc mặt Vương Thiên trở nên lạnh lẽo, khí tức tăng vọt, trong lúc tấn công, đồng thời còn có một tầng gợn sóng vặn vẹo màu đen lấy hắn làm trung tâm lan tràn về phía Vũ Văn Huyền.
Hả?
Vũ Văn Huyền lập tức cảm nhậ nđc một cỗ nguy cơ lạnh lẽo ập tới, hắn vận chuyển chân khí hộ thể, dùng chưởng kình ngạnh kháng lại.
Vù vù sưu!
Gợn sóng vặn vẹo đen kịt kia không bị chân khí ảnh hưởng, lập tức bao phủ Vũ Văn Huyền.
Không tốt!
Thân thể Vũ Văn Huyền chấn động, chân khí trong cơ thể trở nên hỗn loạn, công kích và hành động đều phải nhận lực cản vô hình.
- Đây là công pháp gì vậy? Sao lại quỷ dị như thế chứ?
Tất cả mọi người bên ngoài kinh hãi không thôi.
- Tin đồn không sai, Vương Thiên đã nhận được truyền thừa của Thất Sát Ma Chủ.
Vân Thiên Phủ chủ thấp giọng lẩm bẩm một tiếng.
Thất Sát Ma Chủ chính là cường giả Địa Nguyên cảnh trăm năm trước, ngang dọc vài quốc gia phụ cận, không người nào có thể chế ngự được hắn.
Vương Thiên vốn chỉ là một đệ tử thế gia nhỏ, tư chất không xuất chúng, bởi vì nhận được truyền thừa y bát của Thất Sát Ma Chủ mà từ đó cá chép vượt long môn, trở thành thiên tài đỉnh phong như hiện tại.
Sau khi Vương Thiên phát động tuyệt học của Thất Sát Ma Chủ.
Phanh! Phụt!
Vũ Văn Huyền chỉ đỡ được hơn mười chiêu đã bị Vương Thiên đánh cho phun máu mà bị thua.
- Băng Nguyệt! Cẩn thận lực trường Ma công của hắn.
Sau khi Vũ Văn Huyền bị thua, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, nhắc nhở Hạ Băng Nguyệt.
La Thiên có chút ngưng trọng.
Thực lực đáng sợ mà Vương Thiên biểu hiện ra đủ để uy hiếp Hạ Băng Nguyệt.
- Hạ Băng Nguyệt! Nếu như ngươi bị thua thì phải làm thê tử của ta, một lát nữa Vương mỗ sẽ hầu hạ ngươi thật tốt.
Vương Thiên cười ha hả, để lộ ra sự tự tin và bá đạo của mình.
Hạ Băng Nguyệt giống như một đóa sen trong tuyết, nhẹ nhàng hạ xuống, ánh mắt không gợn sóng không kinh hãi nhìn về phía hắn.
Thất Sát Chưởng! Thất Sát Tâm Kinh!
Trên người Vương Thiên có gợn sóng vặn vẹo màu đen hiện lên, đột nhiên hắn bắn về phía trước, đánh ra chưởng kình tối tăm như mây đen, đánh úp về phía Hạ Băng Nguyệt.
- Cận thân chiến đấu!
Trong lòng La Thiên rùng mình, Vương Thiên này cũng hiểu rõ chỗ chưa đủ của Hạ Băng Nguyệt.
Cô phong nhất thức!
Ba thước thanh phong trong tay Hạ Băng Nguyệt tạo thành một mảnh kiếm khí trong suốt lạnh lẽo, giống như cực quang chém nát tấm lụa, còn có một cỗ khí thế độc cô cầu bại.
Cùng là một kiếm.
So với lúc đối mặt với La Thiên, mạnh hơn không chỉ một lần!
Phốc xuy! Phanh!
Chưởng kình tràn ngập mà Vương Thiên đánh ra lại bị một kiếm mạnh mẽ chém vỡ.
Kiếm khí lạnh như băng bị sóng lực trường nhàn nhạt quanh thân Vương Thiên làm cho vặn vẹo, sau đó trên bờ vai chỉ có một đạo vết máu nhợt nhạt mà thôi.
- Công kích kiếm đạo thật là đáng sợ, một kiếm đã làm bị thương Vương Thiên.
Đám người đang xem cuộc chiến kinh hãi không thôi.
Không đúng!
La Thiên phát hiện ra Vương Thiên đã đến gần Hạ Băng Nguyệt thêm một bước, gợn sóng lực trường màu đen nhạt kia cũng đã vọt về phía Hạ Băng Nguyệt.
Bờ vai Vương Thiên rất đau xót, thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn liều mạng chịu một chút vết thương nhẹ mà nhích tới gần Hạ Băng Nguyệt thêm vài phần.
Ô...ô...n...g sưu!
Gợn sóng màu đen nhạt vặn vẹo, sau đó bành trướng, bao phủ Hạ Băng Nguyệt.
Thân thể mềm mại của Hạ Băng Nguyệt khẽ động, không khỏi kêu lên một tiếng buồn bực.
- Cơ hội tốt!
Vương Thiên đẩy hai tay về phía trước, một mảnh chưởng quang tràn ngập sát khí tối tăm tạo thành một cái vòng xoáy, bao quanh Hạ Băng Nguyệt.
SƯU...U...U sưu sưu!
Ba thước thanh phong của Hạ Băng Nguyệt vung lên, một mảng lớn lưu quang lóe lên, đâm chưởng khí tối tăm của Vương Thiên thành từng cái lỗ thủng một.
Nhưng mà, gợn sóng vặn vẹo màu đen nhạt kia lại làm cho thế công của nàng gặp phải lực cản khó hiểu.
- Khà khà! Nào có đơn giản như vậy chứ.
Trên mặt Vương Thiên hiện lên vẻ tự mãn, hai tay bạo phát ra chưởng quang tràn ngập sát khí càng mạnh hơn nữa, lại lần nữa tu bổ gợn sóng, đồng thời tiếp tục vây khốn Hạ Băng Nguyệt thêm một bước.
Mặc dù có chút kiếm khí rơi xuống người hắn, thế nhưng lại bị gợn sóng lực trường làm cho vặn vẹo, lại thêm chân khí hộ thể cho nên hắn chỉ phải chịu một chút vết thương nhẹ mà thôi.
Dụng ý của Vương Thiên rất là rõ ràng.
Liều mạng chịu một ít tổn thương, dùng lực trường và vòng xoáy chưởng lực, liên tục tiêu hao và làm hạn chế Hạ Băng Nguyệt.
Bản thân Hạ Băng Nguyệt là Kiếm tu, một khi rơi vào khổ chiến là đã thua một nửa.
SƯU...U...U ô...ô...n...g!
Ở trong đ ôi mắt sáng như sao của Hạ Băng Nguyệt thoáng hiện lên một đạo kiếm ảnh hư vô, xiêm y màu trắng tung bay, tản mát ra một cỗ thực vận kiếm đạo.
Trong chốc lát, trường kiếm trong tay nàng lại như cộng minh với gió mây trong thiên địa, ánh sáng khác thường lóe lên.
Một kiếm chém xuống!
Gợn sóng quỷ dị màu đen nhạt ở quanh thân nàng bị cắt vụn, vòng xoáy chưởng khí tối tăm kia cũng bị mạnh mẽ đâm thủng.
- Làm sao có thể được chứ?