- Chuyện gì xảy ra!
Trong lòng nam tử gầy gò khiếp sợ, kinh nghi bất định.
Lúc bình thường, coi như hắn bắn ra một trăm mũi tên, nhiều nhất cũng chỉ có một mũi tên thiếu chút nữa là trúng mà thôi.
Vừa rồi công kích quạ đen lại liên tục trật, cả ba mũi tên đều bắn trật mục tiêu.
Một người một chim này quả thực là cực kỳ tà môn.
Đối với chuyện này, La Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trong Thú triều lần trước hắn đã thấy qua loại lực lượng thần bí và tà dị này của quạ đen.
Cũng không biết cỗ lực lượng này có thể chủ động dùng lên trên người địch nhân hay không.
- Vân Tú, ngươi nắm chắc thời gian khôi phục đi.
La Thiên nói một câu.
Chỉ cần chờ quận chúa khôi phục xong là hắn đã có thể chủ động phản kích đối thủ.
- Được.
Lý Vân Tú nhắm mắt khoanh chân, lại ăn vào hai viên mật đan của hoàng thất.
La Thiên cũng không nhàn rỗi mà lấy ra một góc Long Lân diệp rồi ăn vào.
- Thiếu niên... Bản thần chắn gió che mưa ở bên ngoài, sao ngươi có thể ăn mảnh được chứ?
Quạ đen có chút bất mãn hét lên.
La Thiên không để ý tới nó mà nhanh chóng luyện hóa lực lượng của Long Lân diệp.
Phục dụng gốc Long Lân diệp đầu tiên thì sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Tới gốc thứ hai cũng có thể đưa đến tác dụng. Công dụng tốt nhất là phụ trợ cho công pháp Luyện thể.
Một lúc lâu sau La Thiên vẫn còn đang luyện hóa Long Lân diệp, lực lượng khí lực có tăng trưởng rất rõ ràng.
- Cạc cạc... Có rất nhiều người tới a!
Quạ đen hú lên một tiếng quái dị.
Rất nhiều người?
La Thiên mơ hồ nghe được thanh âm chiến đấu cho nên vội vã đứng dậy, dừng việc luyện hóa lại.
Long Lân diệp, ngoại trừ dược lực trùng kích mạnh mẽ ban đầu ra; sau khi ổn định lại thì có thể để cho cơ thể từ từ hấp thu.
- Tam hoàng tử! Chạy mau!
Ngoài tháp, sáu bảy tên thiên tài Thương Vân quốc đang hốt hoảng chạy trốn.
Người cầm đầu là Tam hoàng tử Lý Dịch.
Trong đó còn có ba người mà La Thiên rất quen thuộc.
Hồng Bằng đứng thứ năm Nguyên Nhân bảng cùng với Kim Phàm học trưởng của Trục Nhật Thánh phủ, Từ Mộng Hân cũng có ở trong đám người.
- Chuyện gì xảy ra!
La Thiên có chút sững sờ.
Sáu bảy người này trên cơ bản đều có chiến lực Linh Hải cảnh trở lên, không ngờ lại bị đuổi giết.
- Tam hoàng tử... Chẳng lẽ ta không đủ đẹp, ngươi chạy nhanh như vậy làm cho ta tổn thương đó.
Một nữ tử mị hoặc đi chân trần mặc áo trắng ra vẻ yếu đuối nói.
Nàng dẫn theo hai gã thiên tài Khâu Việt quốc, đánh cho sáu bảy người Lý Dịch phải chạy như gà bay chó chạy.
Một gã học viên Thiên Kiêu của Vân Thiên Thánh phủ hơi chậm nửa bước.
- Tới đây...
Thanh âm có chút mềm yếu và đáng yêu của nữ tử áo trắng vang lên, nàng vung tay áo lên, một cái dây lưng bằng lụa màu sắc rực rỡ đột nhiên bắn về phía vị học viên Thiên Kiêu này.
Sưu!
Trong hư không có một đạo tia mang màu sắc rực rỡ lóe lên, tên học viên Thiên Kiêu của thánh phủ đã bị dải lụa màu kia cuốn lấy.
- A... A...
Khuôn mặt của tên Thiên Kiêu thánh phủ này đỏ lên, toàn thân trở nên vô lực.
Dải lụa màu kia hơi giống với cái roi da màu đen của La Thiên, làm cho người ta mất đi năng lực phản kháng.
Rắc rắc!
Dây lưng bằng lụa màu sắc rực rỡ nhanh chóng xiết chặt, mạnh mẽ bẻ gãy cổ của tên học viên Thiên Kiêu này.
- Thật là mạnh mẽ!
Từ trên người của nữ nhân này, La Thiên đã cảm nhận được một cỗ áp lực không thua gì thiếu niên tóc trắng tên là Đông Môn Lâm kia.
- La Thiên!
Mắt của Từ Mộng Hân rất tinh, lập tức nhìn thấy La Thiên đang đứng ở trên tháp cao.
- La huynh!
Kim học trưởng vui mừng nói.
Dù sao La Thiên cũng là top năm thịnh hội Võ phủ, cuối cùng cũng có thêm một cứu tinh cường đại.
- Các ngươi cẩn thận! Không nên tới gần!
La Thiên biến sắc, vội vã nhắc nhở.
Ở gần tháp cao này còn có một vị xạ thủ có lực uy hiếp đáng sợ, không thua gì nữ tử mặc áo trắng này cả.
- Chúng ta đi lên đỉnh tháp, dễ thủ khó công!
Từ Mộng Hân kêu gọi, trong đáy mắt của nàng hiện lên một tia âm lãnh.
Nữ tử mặc áo trắng kia cực kỳ đáng sợ, thực lực của hai gã thủ hạ của nàng cũng gần bằng với ba thứ hạng đầu trên Nhân bảng Thương Vân quốc.
Từ Mộng Hân há có thể để cho La Thiên ngồi trên đỉnh tháp không đếm xỉa đến bọn họ cơ chứ.
Nàng muốn dẫn tai nạn lên trên người La Thiên, mọi người cùng nhau đảm đương khó khăn lần này nha.
- Các ngươi cẩn thận, không nên tới gần!
Sắc mặt La Thiên trở nên nghiêm nghị.
Nghe vậy, Kim học trưởng vô thức dừng chân lại một chút, hắn vẫn tương đối tín nhiệm La Thiên.
Tam hoàng tử Lý Dịch hơi dừng chân, lại có vẻ chần chờ.
Nếu như không tiến vào tháp cao thì Tam hoàng tử sẽ bị nữ tử mặc áo trắng kia nhìn chằm chằm vào, khó thoát khỏi ma trảo của nàng.
- Hừ! Ta phải kéo ngươi xuống nước!
Từ Mộng Hân không cho là đúng, nàng cho rằng La Thiên sợ bị tai bay vạ gió cho nên mới nói vậy.
Nghĩ đến chuyện sỉ nhục ở trên thịnh hội Võ phủ do La Thiên mang đến, trong lòng nàng tràn ngập sự oán hận và sát ý.
Vèo!
Từ Mộng Hân phóng lên phía trước, đi thẳng đến cửa vào tháp cao, vẫn không quên kêu gọi thêm những người khác.
Nàng vừa mới đến cửa vào thì...
SƯU...U...U xùy!
Tiếng xé gió chói tai, kinh hồn đột nhiên vang lên, còn có uy áp lạnh lẽo và cường hãn toả ra.
- A... A...
Thân thể mềm mại của Từ Mộng Hân cứng đờ, kêu thảm một tiếng.
Mấy tên thiên tài của Thương Vân quốc vừa nhìn, trong lòng kinh hãi không thôi.
Một mũi tên bằng xương trắng xuyên thủng bộ ngực của Từ Mộng Hân từ phía sau lưng, máu tươi chảy tí tách xuống dưới đất.
Bịch!
Ở trong ánh mắt hối hận và kinh sợ, sững sờ, Từ Mộng Hân ngã xuống đất bỏ mình.
- Người nào?
Đám người Tam hoàng tử, Hồng Bằng, Kim học trưởng cảnh giác nhìn về phía một phương hướng khác.
Cách đó trăm thước có một gã nam tử gầy gò tay cầm một cái cung bằng cung, miệng đang nở một nụ cười tàn khốc.
Trái tim của các thiên tài Thương Vân quốc phát lạnh.
Cách không dùng một mũi tên giết chết học viên Thiên Kiêu trong nháy mắt, lực uy hiếp của nam tử gầy gò này không thua gì nữ tử mặc áo trắng kia cả.
- Lý Thôi, ngươi cũng ở đây sao? Rất tốt!
Nữ tử mặc áo trắng kia có vẻ ngoài ý muốn nói một câu.
- Trừ Tam hoàng tử ra, tất cả mọi người ở nơi này, giết sạch toàn bộ cho ta.
Trên khuôn mặt của nữ tử xinh đẹp kia hiện lên hàn ý lạnh lẽo.
- Vâng, Thượng Quan học tỷ.
Nam tử gầy gò ra vẻ cung kính, hành lễ nói.
Vị Thượng Quan học tỷ này đã đủ hai mươi tuổi, là người đứng thứ nhất Nhân bảng khóa trước của Khâu Việt quốc, thực lực không kém gì Đông Môn Lâm, vả lại bản lĩnh của nàng còn quỷ dị hơn đối phương nhiều.
Nghe thấy hai người đối thoại, năm tên thiên tài Thương Vân quốc còn lại cảm thấy tuyệt vọng và vô lực.
Nữ tử mặc áo trắng kia dẫn theo hai người truy kích đã làm cho bọn hắn khó có thể chống đỡ được rồi.
Hiện tại lại có thêm một vị xạ thủ cực hạn rất là đáng sợ.
Quả thực là chắp cánh cũng khó thoát a!
- Chậc chậc, nhiều con mồi như vậy sao...
Trên mặt nam tử gầy gò hiện lên vẻ trêu tức, cái cung bằng xương chậm rãi nâng lên.
Tay kia vô thức sờ mũi tên sau lưng.
Sờ soạng một lần, không ngờ lại là trống không.
Hả?
Nam tử gầy gò biến sắc, túi đựng tên bên hông của hắn đã rỗng tuếch từ lâu.
- Lý Thôi, sao thế?
Một gã thiên tài Khâu Việt quốc hỏi hắn.
- Cái này...
Vẻ mặt của nam tử gầy gò có chút xấu hổ, trong lòng có một ngọn lửa giận vô danh bộc phát.
Tình hình có chút là lạ nha?
Đám người Tam hoàng tử sững sờ, đang đề phòng công kích tiễn thuật đáng sợ của nam tử gầy gò này.
- Ha ha ha...
La Thiên cười ha hả, hắn lập tức hiểu rõ nguyên nhân.
Mũi tên bằng xương trắng mà nam tử gầy gò bắn ra kia cũng không phải là hàng thông thường, so với Bảo khí bình thường còn trân quý hơn, là vũ khí thành danh của hắn.
Mũi tên bằng xương trắng quý giá như thế, nam tử gầy gò cũng chỉ dám mang theo mười mấy mũi mà thôi.
Dưới tình huống bình thường hắn đều dùng rồi lại thu lại, cộng thêm tỷ lệ lỡ tay cực nhỏ cho nên cũng đủ dùng.
Nhưng mà những mũi tên bằng xương trắng này lại bị La Thiên lấy đi bốn mũi, còn lãng phí ở trên người quạ đen ba nhánh. Ban đầu lại bất ngờ công kích ba mũi nữa.
Đến bây giờ trong tay của nam tử gầy gò đã không có lấy một mũi tên bằng xương trắng nào nữa.