Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 179 - Chương 179: Một Kiếm, Mạt Sát Trong Nháy Mắt! (I)

Chương 179: Một kiếm, mạt sát trong nháy mắt! (I) Chương 179: Một kiếm, mạt sát trong nháy mắt! (I)

Sau khi La Thiên tấn chức nửa bước Linh Hải, thời gian bí viên Hoàng thất mở ra chỉ còn thừa lại một ngày cuối cùng.

Ba người Nam Cung Ngọc, Lý Vân Tú, Kim học trưởng luôn tu luyện ở trong Tu luyện thất, tu vi đều đột nhiên tăng mạnh.

La Thiên không đi quấy rầy ba người.

Đi ra Huyền Linh điện, đi tới Huyền Linh sơn.

Giữa sườn núi, trước Thông Thần Cổ Bích, mấy cỗ thi thể của thiên tài Thương Vân quốc nằm đó, nhìn thấy mà giật mình.

La Thiên thở dài một hơi.

Ban đầu có năm mươi người tiến vào bí viên Hoàng thất, người sống sót lại lúc này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Trên người hắn chỉ còn lại một chút Linh quang năm màu cuối cùng, chỉ cần tùy ý lấy một chút thiên tài địa bảo bình thường thì cũng sẽ tiêu hao hầu như không còn.

Ồ!

Điểm kỳ quái là, La Thiên cũng không bị Huyền Linh sơn bài xích ra ngoài.

Ngọc bội năm màu dung nhập vào trong cơ thể hắn vẫn còn đang ở đó, rất là kỳ lạ.

Đương nhiên trên người La Thiên không có lưu quang năm màu, cũng không có cách nào thu hoạch cái gì ở trong này cả.

Vừa đi ra Huyền Linh sơn thì…

- Khà khà! Thiếu niên! Cuối cùng ngươi cũng đã đi ra, có lễ vật gì đưa cho bản thần hay không?

Một con quạ đen toàn thân có khói đen bốc hơi từ trong bầu trời bay xuống.

Hoá ra sau khi Huyền Linh sơn hiện thế, La Thiên đã để Ô Nha hoạt động ở gần đó, không được đi xa.

Mấy ngày không gặp, khí tức trên người quạ đen đã mạnh mẽ hơn vài phần, cái bụng phình to ra.

- Còn muốn lễ vật? Ngươi không sợ bội thực mà chết hay sao?

La Thiên cảm thấy buồn cười, dùng thủ đoạn hãm hại lừa gạt của con chim xấu này, tất nhiên đã có không ít thu hoạch.

Một người một chim đi tới dải đất trung tâm của bí viên Hoàng thất.

Bỗng nhiên Linh giác của La Thiên sinh ra cảm ứng, có cảm giác như bị dòm ngó.

- Cạc cạc! Đằng sau có một người theo đuôi.

Quạ đen cười lên một tiếng quái dị.

Nó bay trên không trung, tầm mắt trở nên rộng lớn hơn.

Sưu!

La Thiên thi triển Vân Du bộ, giống như một làn khói, dung nhập vào trong bức vách đổ nát ở trước mắt.

Một lát sau, một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, người mặc váy màu xanh từ phía sau hắn hiện thân. Nàng chăm chú nhìn vị trí La Thiên rời khỏi, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng.

- Ngươi là ai?

Phía sau nàng đột nhiên có một đạo thanh âm truyền tới.

- A...

Thiếu nữ mặc bộ váy màu xanh kia hét lên một tiếng, khuôn mặt biến sắc.

Nàng nhìn lại, một gã thiếu niên tuấn tú, hai tay ôm ở trước ngực, đang lạnh lẽo nhìn nàng.

- La Thiên, ngươi không nên hiểu lầm!

- Ta là thành viên ngoại thích của hoàng thất, học viên của Vân Thiên Thánh phủ, lúc trước khi tham gia thịnh hội Võ phủ đã gặp qua ngươi.

Thiếu nữ mặc váy màu xanh vội vã giải thích.

- Ngươi đi theo ta làm gì?

Hai mắt La Thiên nheo lại, chất vấn.

Dường như thiếu nữ này vừa mới đột phá nửa bước Linh Hải, không thể nào là cường địch Khâu Việt quốc được.

- Van cầu ngươi, cứu Tam hoàng tử một chút, bọn hắn bị cường địch Khâu Việt quốc giam giữ vào một chỗ.

Thiếu nữ mặc váy màu xanh khóc nức nở nói.

Trải qua một phen hỏi thăm La Thiên đã hiểu rõ nguyên do.

Thiếu nữ mặc váy màu xanh này là ngoại thích của hoàng thất, thông qua việc gia tộc trả một cái giá lớn cho nên mới có thể tiến vào được bí viên Hoàng thất.

Thiếu nữ này khá là may mắn, mắt thấy Khâu Việt quốc tàn sát khắp nơi, lúc đó nàng lại tìm được một nơi ẩn nấp khá là kín đáo.

Điểm trùng hợp chính là, nơi Khâu Việt quốc giam giữ Thất hoàng tử, Tam hoàng tử lại ở gần nơi mà nàng ẩn nấp.

Vốn thiếu nữ mặc váy màu xanh này có thể quân tử phòng thân, không để ý tới việc này.

Nhưng Tam hoàng tử Lý Dịch là nam tử mà nàng hâm mộ, trong lòng nàng không đành lòng, cho nên mới mạo hiểm đi tìm cứu binh.

Đương nhiên, điểm cuối cùng này là La Thiên phỏng đoán ra từ trên vẻ mặt và lời nói của thiếu nữ này.

- Cứu người?

Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ mỉa mai:

- La mỗ không muốn bởi vì mấy người không có quan hệ mà đi sâu vào hang hổ, đặt tính mạng mình vào trong nguy hiểm.

Lời nói của hắn tương đối uyển chuyển.

Thất hoàng tử và La Thiên có ân oán, Tam hoàng tử thì lại có lòng dạ rất sâu, hắn cũng không có ấn tượng tốt về đối phương.

Nói một cách chủ quan, La Thiên chẳng muốn cứu người.

- Van cầu ngươi! Tiểu nữ nguyện ý trả mọi giá, bao gồm cả việc dâng thân nữ nhi lên... Chỉ cần ngươi bằng lòng hỗ trợ là được.

Hai mắt thiếu nữ mặc váy màu xanh đỏ hồng, quỳ lên trên mặt đất.

La Thiên trợn mắt, thiếu nữ này cũng quá là si tình với Tam hoàng tử a.

- Bên Khâu Việt quốc chỉ có một người trông coi con tin, nếu như ngươi xuất thủ thì sẽ có xác xuất thành công rất lớn.

Nữ tử mặc váy màu xanh cho rằng La Thiên đã động tâm, nàng khẽ cắn hàm răng trắng tinh, cởi bỏ váy mỏng, để lộ ra một nửa cơ thể trắng nõn.

- Đợi một chút! Ngươi nói chỉ có một người trông coi thôi sao?

La Thiên ngăn cản hành động của nàng.

Tư sắc của nàng chỉ có thể coi là tú lệ, đừng nói là so với Ninh Tuyết Dao, Hạ Băng Nguyệt, ngay cả Lâm Sảnh Hàm cũng còn xa không bằng.

Điều làm cho hắn ngoài ý muốn chính là.

Khâu Việt quốc chỉ phái một người để trông coi con tin.

Nếu là như vậy thì La Thiên cũng không ngại thuận tay giải cứu bọn họ một chút.

Một khi hai vị Hoàng tử bị bắt giữ, Khâu Việt quốc sẽ nắm giữ rất nhiều quyền chủ đạo ở trên chiến trường.

Việc này, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh tồn vong của một quốc gia.

Tổ bị phá không có một quả trứng nào còn lành lặn.

La Thiên không muốn quê hương của mình bị chiếm đóng, bằng hữu quen biết cùng với muôn dân trăm họ thiên hạ phải rơi vào cảnh cơ cực, chiến loạn.

- Tất cả đều là thật, chỉ có một người! Nếu không thì tiểu nữ tử cũng sẽ không mạo hiểm mà đi ra ngoài.

Thiếu nữ mặc váy màu xanh nói.

- Tốt, ngươi dẫn đường đi.

La Thiên gật đầu nói.

- Cảm ơn!

Trên mặt thiếu nữ mặc váy màu xanh hiện lên sự vui vẻ và cảm kích, đi trước dẫn đường.

Quạ đen bay ở trên trời dò xét chung quanh.

Nơi mà Khâu Việt quốc giam giữ con tin cũng không xa.

Sau nửa canh giờ hai người và một chim đã đi tới bên cạnh một trang viên bỏ hoang.

- Đám người Tam hoàng tử đang bị giam giữ ở bên trong.

Thiếu nữ mặc váy màu xanh khẩn trương nói.

- Vào đi thôi.

La Thiên quang minh chính đại đi vào trong trang viên.

Quạ đen đã điều tra qua ở tầng trời thấp, tình huống đại khái không sai biệt lắm so với lời nói của thiếu nữ mặc váy màu xanh này.

Hai người vừa mới đến gần một lầu các chính của trang viên thì...

- Người nào!

Một đạo thanh âm như sấm rền truyền tới, uy áp mạnh mẽ vọt tới.

Cỗ khí thế kia so với Vương Thiên đứng thứ hai Nhân bảng cũng còn mạnh mẽ hai ba phần.

Oành phanh!

La Thiên cách không đánh ra một chưởng, đánh nát tường ngoài bằng gỗ của lầu các.

Trong lúc mảnh gỗ vụn bay tán loạn thì một gã nam tử tay mang trường thương xuất hiện ở trước mắt của hai người.

Ở trong lầu các có mấy nam nữ bị trói, tất cả hiện ra ở trước mắt bọn họ.

Ngoại trừ Tam hoàng tử và Thất hoàng tử ra, Liễu Tử Yên và Vương Thiên cũng ở trong đó.

Sợi tóc của Liễu Tử Yên lộn xộn, y phục tổn hại, một mảng lớn da thịt màu trắng lộ ra, nhưng lại có những vết ngấn màu tím tô điểm, dường như đã phải chịu sỉ nhục nào đó.

- La Thiên cẩn thận! Người này là Đặng Vân Kiệt đứng thứ hai Nhân bảng Khâu Việt quốc!

Trên mặt Tam hoàng tử Lý Dịch hiện lên vẻ cuồng hỉ.

- Đứng thứ hai Nhân bảng Khâu Việt quốc?

Thiếu nữ mặc váy màu xanh như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hoảng sợ.

Trước đây nàng xác nhận Khâu Việt quốc chỉ phái ra một người để trông coi con tin, thế nhưng nàng không nghĩ tới lại là nhân vật đáng sợ như thế.

Sau khi các thiên tài của Khâu Việt quốc tiến vào bí viên, chuyện này đối với Thương Vân quốc mà nói, đây chính là một trận tàn sát vô tình.

Không có cách nào tưởng tượng ra được, người đứng thứ hai Nhân bảng này sẽ kinh khủng tới mức nào.

- Khà khà! Ngươi chính là La Thiên kia sao, ngoan ngoãn giao ra Long Lân diệp, ta sẽ để cho ngươi chết nhẹ nhàng.

Nam tử mặc áo bào màu tím cười ha hả nói.

Hắn cũng không biết chuyện La Thiên giao phong với Đông Môn Lâm, Trịnh Uy ở trên Huyền Linh sơn.

Cho nên ấn tượng của hắn đối với La Thiên vẫn còn là lúc vừa mới tiến vào bí viên hai ngày trước.

Tranh Xoẹt!

Trường thương trong tay nam tử mặc áo bào màu tím chấn động, có một tầng ánh sáng màu tím đỏ rực rỡ lượn lờ, tay đánh ra một đạo thương ảnh rét lạnh đáng sợ.

Một kích tiện tay của hắn cũng có uy lực không thua ba thứ hạng đầu trên Nhân bảng Thương Vân quốc.

- La Thiên, là ta hại ngươi.

Mặt của thiếu nữ mặc váy màu xanh không còn một chút máu, thân thể mềm mại run rẩy, rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng mà trên mặt thiếu niên trước người của nàng lại không có vẻ kinh ngạc gì cả, ngược lại khóe miệng còn nở nụ cười trào phúng.

- Chỉ đứng thứ hai Nhân bảng mà cũng dám vô lễ sao?

La Thiên hừ lạnh một tiếng, tay nâng lên, chưởng ảnh màu vàng, ngưng luyện hiện lên, đối chiến với trường thương của nam tử mặc áo bào màu tím.

Keng!

Một đạo thanh âm giống như kim loại va chạm vang lên, sóng khí và bụi bặm mạnh mẽ lan tràn ra bốn phương.

- Không! Làm sao có thể được chứ?

Bình Luận (0)
Comment