Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 181 - Chương 181: Động Phủ Võ Tôn, Liễu Tử Yên Chết!

Chương 181: Động phủ Võ Tôn, Liễu Tử Yên chết! Chương 181: Động phủ Võ Tôn, Liễu Tử Yên chết!

Thất hoàng tử Lý Diệu ra vẻ buồn nôn nói.

- Bản Hoàng tử đã đầu tư nhiều như vậy ở trên người ngươi mà không nhận được cơ thể của ngươi, cuối cùng không ngờ ngươi lại chủ động trở thành đồ chơi, công cụ phát tiết của tên đáng chết kia.

Một cỗ lệ khí và hận ý hiện lên trên mặt của Lý Diệu.

Phốc xuy!

Hắn đi qua, xé nát Lý Diệu của Liễu Tử Yên, sau đó lại cột nàng vào bên trên một cái cọc.

- Nữ nhân ti tiện! Bản Hoàng tử sẽ để ngươi chết trong thống khổ!

Lý Diệu cởi y phục ra, tay cầm một thanh chủy thủ, ngồi lên trên người nàng, muốn thực hiện hành động bạo ngược.

Lông mày của La Thiên không khỏi nhíu một cái.

Tuy rằng hắn cũng muốn giết chết Liễu Tử Yên, thế nhưng trong đầu cũng không có suy nghĩ bạo ngược như thế.

- La Thiên... Cứu cứu ta...

Ánh mắt sợ hãi cầu thương xót của Liễu Tử Yên nhìn về phía La Thiên.

- Trực tiếp giết chết nàng!

La Thiên không có một chút thương cảm nào mà chỉ lạnh nhạt nói.

- La Thiên... Ngươi...

Lý Diệu có chút chần chờ, giữa hai hàng lông mày hiện ra một tia không vui.

Ở trên người Liễu Tử Yên này hắn đã đầu tư rất nhiều, hắn định hưởng thụ một chút rồi mới giết chết nàng ta.

- Ngươi không nghe rõ lời của ta hay sao?

Sắc mặt La Thiên trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc nhọn như kiếm.

- Được.. Ta hiểu!

Lý Diệu run lên một cái.

Lúc này hắn đã cảm nhậ được một cỗ hàn ý tràn ngập cảm giác tử vong bao phủ thân thể mình.

La Thiên giết Vương Thiên đứng thứ hai Nhân bảng chỉ cần một kiếm.

Muốn giết hắn, chỉ sợ ngay cả nửa kiếm cũng không cần dùng.

Thế giới này chính là nơi lấy thực lực làm đầu.

Ban đầu ở Thanh Xương thành, La Thiên bị một đám thế gia trong thành nhỏ cưỡng bức khi nhục, không có cách nào phản kháng.

Mà bây giờ La Thiên chỉ cần quát lớn một tiếng, ngay cả Hoàng tử cũng phải khúm núm.

Ở trong hoàn cảnh đặc thù như bí viên Hoàng thất này, La Thiên muốn giết Hoàng tử là chuyện dễ như trở bàn tay, có thể nắm trong tay sinh mạng của người khác.

- Tiện nhân! Tiện nghi cho ngươi rồi.

Tay Lý Diệu cầm chủy thủ, chậm rãi nâng lên.

- Không! Ta không muốn chết... Ta tình nguyện làm nô làm tỳ cho các ngươi!

Liễu Tử Yên hoảng sợ giãy giụa.

Nàng tình nguyện sống tạm bợ, bị trở thành đồ chơi chứ không muốn chết đi.

- La Thiên! Tha mạng…

Ánh mắt cầu khẩn của Liễu Tử Yên nhìn về phía La Thiên.

- Ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật liên quan tới mục đích tới bí viên Hoàng thất chuyến này của Trịnh Uy...

Mục đích của Trịnh Uy?

Trong mắt La Thiên có một tia hứng thú.

Trịnh Uy đến từ Xích Long Vương triều xa xôi, hao phí bao nhiêu trắc trở để tới bí viên Hoàng thất của Thương Vân quốc.

Trong chuyện này quả thật có điểm kỳ lạ.

- Để nàng nói.

La Thiên đưa tay ngăn lại.

Chủy thủ của Lý Diệu dừng lại ở trước cổ họng của Liễu Tử Yên.

- Ngươi nhất định phải thề, để cho ta còn sống rời khỏi bí viên Hoàng thất, như vậy ta mới bằng lòng nói.

Liễu Tử Yên tìm được một cọng cỏ cứu mạng, nàng vội vã cắn răng nói.

- Ha ha.

La Thiên lắc đầu cười cười, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.

Hắn vẫy tay một cái.

Quạ đen từ trên không trung bay tới, đi tới đỉnh đầu của Liễu Tử Yên.

- Cạc cạc cạc...

Quạ đen phát ra một trận thanh âm tràn ngập ma tính, như là kim loại va chạm.

Vù vù!

Khói đen cháy xém trên người nó lan tràn, bao phủ cả người Liễu Tử Yên.

- Ô ô... Khục khục...

Liễu Tử Yên cực kỳ khó chịu, bị làm cho choáng váng đầu óc, ý thức hỗn loạn.

Rất nhanh hai mắt của Liễu Tử Yên đã trở nên ngốc trệ, khuôn mặt bị hun như là than đen.

- Trịnh Uy đi tới bí viên Hoàng thất chuyến này là có mục đích gì?

La Thiên hỏi.

- Ta nghe đám người Trịnh Uy nói chuyện với nhau, hắn có một tấm tàng bảo đồ, nghe nói có thể tìm được động phủ của đại năng Viễn cổ là Hồng Liên Võ Tôn. Ở trong động phủ kia có truyền thừa và trọng bảo của Võ Tôn.

Liễu Tử Yên đáp.

- Hồng Liên Võ Tôn?

Hai vị Hoàng tử Lý Dịch và Lý Diệu chấn động.

Ở trong Đông Thần đại lục.

Cảnh giới của Võ giả chia làm Khai Mạch cảnh, Linh Hải cảnh, Địa Nguyên cảnh, Thiên Trì cảnh.

Khai Mạch cảnh là Võ giả ở tầng dưới chót.

Linh Hải cảnh, Võ giả Linh cấp.

Địa Nguyên cảnh, Võ giả Địa cấp.

Thiên Trì cảnh, Võ giả Thiên cấp.

Nhưng con đường võ đạo chính thức tuyệt đối không chỉ có bốn đại cảnh giới này.

Võ Tôn chính là tồn tại truyền thuyết ở trên Thiên Trì cảnh.

Nếu như nói trong mấy trăm năm gần nhất còn có thể nghe nói tới tung tích của Võ giả Thiên cấp thì...

Cấp độ Võ Tôn này, từ mấy ngàn năm trước đã hoàn toàn tuyệt tích rồi.

- Hồng Liên Võ Tôn là một vị Võ Tôn có thành tựu huy hoàng ở vạn năm trước, là bá chủ của thời đại kia.

Lý Dịch sợ hãi than nói.

Vương Thiên kia nhận được truyền thừa y bát của Võ giả Địa Nguyên cảnh mà đã có thể thay đổi vận mạng, leo lên vị trí thứ hai Nhân bảng.

Khó có thể tưởng tượng ra được, trong động phủ của Hồng Liên Võ Tôn trong truyền thuyết sẽ có kỳ ngộ lớn tới bực nào.

- Động phủ của Hồng Liên Võ Tôn, ở nơi nào?

La Thiên hỏi.

- Trịnh Uy chỉ xác nhận được vị trí đại khái là ở vị trí Đông Nam trung tâm bí viên mà thôi.

Liễu Tử Yên đáp.

Sau đó La Thiên lại hỏi thêm mấy vấn đề, chuyện mà Liễu Tử Yên biết có hạn, không đáp được nữa.

- Được rồi.

La Thiên khoát tay áo, quạ đen lại bay lên trên bầu trời.

- A... A...

Liễu Tử Yên vừa mới tỉnh lại thì đã bị chủy thủ của Lý Diệu, đâm vào cổ họng.

Thân thể mềm mại của Liễu Tử Yên run lên.

Trước khi chết trong mắt nàng hiện lên một chút sắc thái, hồi tưởng lại quá trình cả đời của nàng.

Ở trong quá trình này có hình ảnh nàng và phụ thân đi tới La gia cầu hôn, lại bị cự tuyệt một cách vô hình.

Có kinh ngạc và vui mừng lúc nàng mở ra võ mạch Địa giai, còn có khoái cảm trả thù nữa.

Rồi sau đó nàng hãm sâu vào trong oán hận, gợi ý đệ tử Liễu gia chèn ép, làm nhục thiếu niên kia.

Thiếu niên kia mới có chút manh mối quật khởi thì trong lòng nàng sinh ra sát ý, lần lượt xếp đặt thiết kế và hãm hại, lại thất bại từng lần một làm cho nàng ngày càng điên cuồng và ghen ghét.

Bất tri bất giác cuộc sống của nàng rơi vào địa ngục, vạn kiếp bất phục.

- Nếu... Như...

Liễu Tử Yên chết đi ở trong sự hối hận vô bờ.

Nếu như nàng giữ lại một đường sinh cơ thì La Thiên có đối xử với nàng như vậy hay không?

Tất cả mọi chuyện đều là nàng gieo gió gặt bão, rơi vào tâm ma của chính mình.

Mắt thấy Liễu Tử Yên tử vong.

Mặc dù trong lòng La Thiên được giải hận, thế nhưng cũng có vài phần phức tạp làm cho hắn khẽ thở dài một hơi.

- La huynh! Nếu đã xác định tin tức động phủ của Hồng Liên Võ Tôn, như vậy chúng ta cũng không thể chắp tay nhường đại cơ duyên này cho người ta a.

Tam hoàng tử Lý Dịch nở nụ cười ấm áp nói.

- Tam hoàng tử chỉ giáo cho.

La Thiên lạnh nhạt nói.

- Chúng ta cùng hợp tác! Nếu như việc này hoàn thành, La huynh chính là đại công thần của hoàng thất ta, bản điện sẽ bảo phụ vương ban thưởng trọng hậu cho ngươi.

Tam hoàng tử rất khách khí, thể hiện rõ ý lôi kéo.

- Tam điện hạ, thứ cho La mỗ nói thẳng.

La Thiên cười lạnh.

- Các ngươi có thể thoát khỏi ác mộng làm con tin đã là may mắn làm rồi. Lúc này chuyện nên làm là nghĩ làm sao có thể bảo toàn được chính mình đi thì hơn.

La Thiên cũng không muốn mang theo hai con rận ký sinh mà hành động.

Đối với hai vị Hoàng tử này hắn cũng không có ấn tượng tốt gì cả, chỉ thuần túy là suy nghĩ thay cho muôn dân trăm họ Thương Vân quốc, thuận tiện cứu bọn họ một chút mà thôi.

Dứt lời.

La Thiên không nhiều lời nữa mà một thân một mình rời đi.

- Ngươi...

Vẻ mặt của Tam hoàng tử Lý Dịch có chút xấu hổ.

Hai bên hợp tác theo như lời hắn, nói toạc ra là muốn mượn thực lực cường đại của La Thiên mà thôi.

Không có La Thiên, ở trước mắt cường địch Khâu Việt quốc, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có thì nói gì tới việc tranh đoạt động phủ truyền thừa của Hồng Liên Võ Tôn.

- Tam hoàng huynh, ngươi nghĩ thật là hay! La Thiên kia có thực lực như vậy thì cần gì phải mang theo chúng ta, một thân một mình hành động chẳng phải sẽ hay hơn sao?

Thất hoàng tử Lý Diệu nở nụ cười mỉa mai.

Dã tâm của hắn không lớn như vậy, có thể thoát khỏi vận rủi làm con tin là hắn đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi.

Ài!

Lý Dịch thở dài một hơi, trải qua cân nhắc hắn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.

Thủ hạ mà hắn thu mua lúc trước, đám người Hồng Bằng, đều chết không còn một mảnh.

Người cô đơn ở trước mặt chênh lệch thực lực to lớn, căn bản không có tư cách nhúng tay vào kỳ ngộ động phủ Hồng Liên Võ Tôn.

...

Hai canh giờ sau.

Màn đêm buông xuống.

La Thiên đi tới trung tâm bí viên Hoàng thất, tới gần vị trí mà Liễu Tử Yên cung cấp.

Giờ phút này La Thiên thi triển Linh thức, chậm rãi đi về phía trước.

Dùng thực lực hiện nay của La Thiên, chỉ cần không bị cường địch Khâu Việt quốc bao quanh và mai phục thì sẽ không có nguy hiểm gì tới tính mạng.

Coi như là Trịnh Uy đích thân tới đây thì cũng không làm gì được hắn cả.

Lúc này ở phương xa có một cái hồ nhân tạo hiện ra, đường kính chừng bốn năm dặm.

- Thấy rồi, người Khâu Việt quốc...

Quạ đen mượn cảnh ban đêm yểm hộ, dò xét ở trên trời.

- Không cần bay tới quá gần!

Thị lực mạnh mẽ của La Thiên có thể miễn cưỡng nhìn thấy điểm đen mơ hồ ở phía trước hồ nhân tạo.

Đúng lúc này.

Oanh Xoạt! Sưu sưu!

Ở trên Hồ nhân tạo sóng dữ liên tục cuốn lên.

Ngay sau đó có một đạo ánh sáng màu đỏ giống như đóa hoa sen lớn hiện lên ở trên mặt hồ, tỏa ra khí tức nóng bỏng, uy áp mạnh mẽ.

Sóng nước không ngừng cuồn cuộn.

Ở trung tâm vòng xoáy dần dần có một tòa động phủ phong cách cổ xưa, màu đỏ sậm hiện lên.

Ở cửa vào động phủ là một cái ống thông gió màu hồng vặn vẹo, chung quanh là một mảnh san hô ngầm màu đỏ.

- Thật sự là động phủ của Hồng Liên Võ Tôn.

La Thiên giật mình không thôi.

Chuyến này của Trịnh Uy quả thực là đến mà có chuẩn bị, đã tìm được động phủ của Võ Tôn.

- Hừ! Lúc trước Khâu Việt quốc muốn giết chết, cướp đoạt cơ duyên của ta, lần này ta sẽ không khách khí nữa.

Ánh mắt La Thiên trở nên sắc bén.

Vù vù sưu!

Ám Ảnh phi phong sau lưng của hắn rung động một cách quỷ dị.

Rồi sau đó thân thể Thiên tại chỗ biến mất tại chỗ, hoàn toàn ẩn đi.

Bởi vì là ban đêm cho nên La Thiên có thể phát động hiệu quả ẩn thân kỳ diệu của áo choàng.

Bình Luận (0)
Comment