Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 189 - Chương 189: Sự Cường Đại Của Hồng Liên Kiếm!

Chương 189: Sự cường đại của Hồng Liên Kiếm! Chương 189: Sự cường đại của Hồng Liên Kiếm!

- Đầu óc ngu si!

Khóe miệng La Thiên nhếch lên nở nụ cười trào phúng.

Thần mạch của hắn có sở trường là đánh lâu dài, làm cho đối thủ càng đánh càng yếu.

Về phần lực lượng chân ý.

La Thiên tu luyện Tạo Hóa quyết, Tinh Thần lực hơn xa võ giả cùng giai gấp mười mấy lần, so với Hạ Băng Nguyệt còn hơn gấp mười lần.

Vân Du bộ! Thiên Tinh Kiếm Pháp!

La Thiên thúc giục thân pháp đến mức tận cùng, giống như một làn khói lạnh, nhẹ nhàng nhanh chóng di chuyển, không ngừng đuổi theo hai người mà đánh, như là âm hồn không tiêu tan.

Chỉ cần chạm phải hàn vụ thì tốc độ hành động của hai người sẽ giảm mạnh.

Trái lại, La Thiên có Ám Ảnh phi phong gia trì, tốc độ tăng lên trên diện rộng.

- Tốc độ thật nhanh!

Trịnh Uy và nữ tử mặc áo trắng không trốn thoát được.

Du đấu không thành lại còn rơi vào phòng ngự một cách bị động.

- Thiên Tinh thức bát thức, Vẫn Lạc Tinh Thần!

La Thiên lăng không bay lên, tay chém ra từng đạo kiếm quang sáng chói, như ngôi sao trong tinh không rơi xuống, liên miên không dứt công kích hai người.

Chiêu này thuộc về phạm vi công kích lớn.

Phối hợp với lĩnh vực hàn vụ của Thần mạch không ngừng oanh tạc, uy năng tuyệt đối mạnh mẽ.

Hai người Trịnh Uy mệt mỏi phòng ngự, dù có làm thế nào thì lớp sương lạnh bên ngoài thân thể bọn họ cũng không tiêu tan, khí huyết và chân khí mơ hồ có chút không thoải mái, vận chuyển chậm chạp.

Hàn lực của Thần mạch liên tục ăn mòn sinh cơ của bọn họ.

- Tiểu tử này dùng chân ý gia trì, vì sao có thể kéo dài như vậy được chứ, không thấy có một tia kiệt lực nào cả!

Đồng tử của Trịnh Uy co rụt lại, khó có thể tin được.

Lần trước, lúc hắn cùng với Hạ Băng Nguyệt tiêu hao đến trình độ này, lực lượng chân ý của hắn đã có dấu hiệu suy kiệt.

Tính bền dẻo và thực lực tổng hợp của La Thiên đã nghiễm nhiên vượt qua bản thân Hạ Băng Nguyệt.

Sưu! Sưu sưu!

Tốc độ thân pháp của La Thiên càng lúc càng nhanh, như khói như mây, phóng khoáng mà lưu loát.

Từng đạo kiếm quang cấp độ Tinh Hà áp chế hai người mà đánh.

Trịnh Uy có hai tầng phòng ngự là võ mạch và bảo giáp thế những cũng phải chịu một ít nội thương.

Nữ tử mặc áo trắng thì hít thở dồn dập, mồ hôi đổ như mưa rơi, mơ hồ có chút không chịu đựng được nữa.

Lúc này đột nhiên thân thể của La Thiên lướt qua, để lại một đạo tàn ảnh, tốc độ đột phá đến một cấp độ mới.

SƯU...U...U phanh!

Tàn ảnh lạnh lẽo lóe lên, thân thể đột nhiên biến mất.

- Tốc độ này! Thân pháp Linh cấp viên mãn!

Sắc mặt Trịnh Uy trở nên lạnh lẽo.

- Cẩn thận!

Hắn miễn cưỡng nắm bắt được một tia tàn ảnh lạnh lùng, trong chốc lát đã bắn về phía nữ tử mặc áo trắng.

Nếu như là Linh Hải cảnh phổ thông thì sẽ không kịp phản ứng với tốc độ này.

Không tốt!

Nữ tử mặc áo trắng chợt cảm thấy có một luồng không khí lạnh bao phủ, như rơi vào trong vực sâu, nàng đang muốn bạo phát chân khí và bí thuật để kéo giãn khoảng cách thì...

- A......

Thân thể mềm mại của nàng cứng đờ, giữa cổ họng xuất hiện một cái lỗ máu.

Sưu!

Một đạo kiếm quang lạnh lẽo từ phía sau xuyên thủng cái cổ của nàng.

Không có cách nào tưởng tượng ra được tốc độ thân pháp của La Thiên nhanh tới bực nào, trong nháy mắt đã xuất hiện ở sau lưng của nàng.

Bịch!

Thi thể của nữ tử mặc áo trắng đổ ập xuống mặt đất.

- Ngươi, dám giết Thượng Quan Mi..

Đồng tử Trịnh Uy co rụt lại, để lộ ra vẻ phẫn nộ và sát ý làm cho người ta sợ hãi.

Nữ tử mặc áo trắng coi như là nửa tình nhân của hắn, sở trường là mị đạo chi thuật, cho nên hắn rất quan tâm tới nàng ta.

- Sẽ đến phiên ngươi ngay thôi!

La Thiên cười lạnh một tiếng.

Xùy SƯU...U...U!

Tàn ảnh lạnh lẽo lóe lên, La Thiên lập tức đi tới bên cạnh Trịnh Uy, một đạo kiếm quang cấp độ Tinh Hà chém tới.

Sưu sưu! Phanh!

Trịnh Uy vội vàng ứng phó, bị một kiếm đánh bay ra ngoài, thiếu chút nữa đã phun ra máu.

Bên ngoài thân thể của hắn có một tầng ánh sáng màu nâu đậm hiện lên, bảo giáp bắn ra ánh sáng màu vàng chói lọi.

Chém! Chém! Chém!

La Thiên phát huy tốc độ cực hạn của thân pháp, phát động thế công, đánh cho Trịnh Uy không có lực để chống lại.

Vân Du bộ đã đạt tới cấp độ đại viên mãn, lại có Ám ảnh phi phong gia trì, làm cho tốc độ của La Thiên đạt tới một điểm cao mới.

Trái lại tốc độ hành động của Trịnh Uy bị sương mù của lĩnh vực liên tục làm cho ảnh hưởng, chưa bằng sáu thành lúc đỉnh phong.

SƯU...U...U xùy! Khanh khanh!

Trên người Trịnh Uy có từng tia lửa lóe lên, ánh sáng màu vàng mà bảo giáp bắn ra liên tục ảm đạm.

Muốn duy trì lực phòng ngự của bảo giáp thì phải dùng chân khí gia trì.

Nhưng thế công của La Thiên lại rất ngông cuồng bá đạo, dù có hai tầng phòng ngự như võ mạch và bảo giáp thì cũng không gánh chịu được cỗ lực lượng này.

Oa! Phụt!

Trịnh Uy phun ra một búng máu, cơ thể va vào trên vách tường.

- La Thiên! Ngươi có thể bức bổn công tử đến tình trạng này cũng đã đủ để kiêu ngạo rồi.

Trịnh Uy lau vết máu ở khóe miệng, trong mắt tràn ngập vẻ hung ác.

Nói tới thực lực chân chính, hắn còn hơn cả đệ nhất Nhân bảng, thế nhưng cũng không phải là vượt qua một khoảng khá xa.

Chỗ mạnh mẽ chính thức của Trịnh Uy là bối cảnh của bản thân hắn.

- Om sòm!

La Thiên lại đánh ra một đạo kiếm quang có tốc độ cao nhất chém về phía đầu của Trịnh Uy.

Lúc này Trịnh Uy không trốn mà bóp nát một tấm ngọc phù màu xanh trong tay.

Ô...ô...n...g!

Một tầng ánh sáng màu xanh lấp lánh bao phủ toàn thân Trịnh Uy.

Đinh sưu!

Một kiếm cấp độ Tinh Hà của La Thiên chém trúng màn ánh sáng màu xanh, chỉ là màn ánh sáng vẫn vững như núi, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Hả?

La Thiên nhíu mày.

Át chủ bài này của Trịnh Uy, lúc bị Hỏa Tích Vương đuổi giết đối phương cũng đã sử dụng qua.

- Tới đây! Ngươi tới đánh ta đi.

Trịnh Uy cất tiếng cười to, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt.

Đinh đinh đinh sưu!

La Thiên thi triển da lông chân ý, liên tục chém ra ba kiếm, thế nhưng vẫn không thể làm cho màn ánh sáng màu xanh kia bị dao động một chút nào.

- Thiên Tinh cửu thức, Tinh Hà Xán Lạn!

Ở chỗ sâu trong đôi mắt của La Thiên hiện lên một vết kiếm hư vô, sau đó tay hắn chém ra một đạo kiếm quang âm u cấp độ Tinh Hà.

Kiếm này cộng minh với linh khí thiên địa, hình thành một cỗ đại thế mênh mông bao la bát ngát.

Phối hợp với hàn vụ đang bạo phát.

Uy lực của một kiếm này đủ để chính diện đánh chết hoặc là đả thương tồn tại đệ nhất Nhân bảng, dù là Linh Hải cảnh tam trọng cũng khó có thể ngăn cản được.

SƯU...U...U oanh!

Thức thứ chín mạnh nhất của hắn chém trúng màn ánh sáng màu xanh màn kia, cả màn ánh sáng nổi lên một tia gợn sóng rất nhỏ, ánh sáng hơi ảm đạm đi một chút.

- Át chủ bài phòng ngự này quá là mạnh mẽ!

La Thiên hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ sợ, coi như là đạo sư thánh phủ đích thân tới đây, trong lúc nhất thời nửa khắc cũng không công phá được tầng phòng ngự này của đối phương a.

- Hừ! Đây chính là Chân Nguyên hộ tráo do cường giả Địa cấp luyện chế ra, công kích của ngươi không thể làm gì được ta, thế nhưng ta lại có thể làm ngươi bị thương a.

Vẻ mặt Trịnh Uy rất là ngạo nghễ, như đã nắm chắc phần thắng.

Có đòn sát thủ và át chủ bài mạnh mẽ, chuyện này đã định trước hắn có thể vô địch ở trong bí viên Hoàng thất ngay từ đầu rồi.

Phi Long Trảo!

Trịnh Uy bỏ qua công kích của La Thiên mà vẽ ra một mảnh trảo ảnh cực lớn tràn ngập ánh sáng màu vàng.

Sắc mặt La Thiên trầm xuống, thân thể chấn động, bắt đầu trốn tránh.

Dưới tình huống hiện tại, đúng là Trịnh Uy đang đứng ở thế bất bại.

La Thiên không có cách nào làm bị thương được hắn, thế nhưng Trịnh Uy lại có thể làm La Thiên bị thương.

- Hừ!

La Thiên thu hồi Thần mạch chi lực, bắt đầu dựa vào tốc độ của thân pháp để quần nhau với Trịnh Uy.

Có áp chế tuyệt đối ở trên phương diện tốc độ.

La Thiên có thể giữ một khoảng cách với Trịnh Uy, người sau cũng đừng mơ làm hắn bị thương được.

- Trịnh Uy, để ta xem Chân Nguyên hộ tráo của ngươi có thể duy trì được bao lâu a.

La Thiên cười lạnh nói.

Chân Nguyên hộ tráo của Trịnh Uy không phải là lực lượng của bản thân hắn, mà chỉ là một loại đạo cụ tiêu hao mà thôi.

Chỉ cần chờ đạo cụ này tiêu hao hết là hắn có thể phát động phản công.

- Khà khà... La Thiên! Không ngờ ngươi lại ngu dốt như thế!

Trịnh Uy cười ha hả không kiêng nể gì cả.

- Bổn công tử có át chủ bài vô địch để bảo vệ tính mạng, hiển nhiên cũng không thiếu đòn sát thủ có thể giết ngươi trong nháy mắt a.

Trong tay hắn lại xuất hiện một đạo ngọc phù màu đỏ có hình dáng như là quyền ấn.

- Cái ngọc phù màu đỏ này?

La Thiên biến sắc, Tạo Hóa quyết sinh ra cảm ứng, cảm thấy nguy cơ rất trí mạng đã xuất hiện.

Sưu!

La Thiên không chút nghĩ ngợi mà thi triển thân pháp, kéo giãn khoảng cách.

- Chỉ là giãy giụa vô ích mà thôi, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

Trịnh Uy nhếch miệng cười to, sau đó rót chân khí vào trong ngọc phù màu đỏ giống như là quyền ấn kia.

Oanh ô...ô...n...g!

Một đạo quyền mang màu đỏ giống như núi lửa phun trào, mang theo uy thế động trời đánh về phía La Thiên.

Đạo quyền mang như ngọn lửa kia nhìn như chậm chạp, dường như có thể né tránh được.

Thế nhưng La Thiên lại cảm nhận được một cỗ áp lực nặng nề như núi áp chế, người hắn bị quyền ấn phong tỏa, cảm thấy hít thở không thông, giống như rơi vào trong vũng lầy, khó có thể trốn tránh được đạo quyền ấn này.

Đúng như lời Trịnh Uy nói, một quyền này đã đủ để giết chết La Thiên trong nháy mắt.

Coi như đạo sư thánh phủ đích thân tới đây, đối mặt với một quyền này thì cũng khó thoát khỏi được một kiếp.

Đi!

La Thiên lấy ra cái răng cuối cùng của Côn Gia, sau đó lại rót chân khí vào trong đó.

Ô...ô...n...g phanh!

Răng của Côn Già bắn ra ánh sáng âm u, có một tầng gió lốc to lớn và tối tăm cao chừng mấy tầng lầu, hung hãn ngập trời xuất hiện.

A... ~~~

Ở giữa cơn lốc có hư ảnh Thụy Thú Côn Già khổng lồ hiện lên, uy áp kinh khủng vọt tới.

Oanh…

Quyền kình hung hãn giống như núi lửa bạo phát kia vọt tới.

Răng rắc một tiếng.

Lực lượng trong răng của Côn Già chưa kiên trì được nửa hơi thì đã nhanh chóng bị chôn vùi.

Dù sao cái răng này chỉ có một phần mười lực lượng của Thụy Thú, không có cách nào ứng phó được với loại lực lượng cấp độ này.

- Khà khà! Có chút cơ duyên! Nhưng vẫn phải chết!

Trịnh Uy ngẩng đầu cười to.

Mắt thấy quyền ấn còn có bảy phần uy thế tiếp tục áp bách, đánh về phía La Thiên.

- Đã như vậy!

La Thiên hít sâu một hơi, tay lấy ra một thanh bội kiếm giống như vật trang trí.

- Đây là... Hồng Liên Kiếm?

Trịnh Uy khẽ giật mình, trong mắt hiện lên lửa nóng và vẻ tham lam.

Tranh! Choeng...!

Nương theo tiếng kiếm minh réo rắt, bảo kiếm tràn ngập hoa văn trong suốt, lộng lẫy ra khỏi vỏ.

Sưu sưu!

Chân khí trong cơ thể La Thiên điên cuồng tràn vào bên trong Hồng Liên Kiếm, giống như bị một cái động đen không đáy thôn phệ vậy.

Thoáng chốc, một đóa kiếm quang sáng lạn như một rặng mây đỏ nở rộ ở trên trời, vô cùng lộng lẫy, đồng thời lại toả ra một cỗ khí tức kinh khủng có thể thiêu đốt vạn vật.

Giờ khắc này, toàn bộ Hồng Liên động phủ run rẩy, viêm lực vô hình trong thiên địa tự động dung nhập vào trong Hồng Liên Kiếm.

Oanh Xoạt!

Quyền ấn giống như núi lửa đang đánh tới kia lại đột nhiên run lên, như gặp phải ác mộng, nhanh chóng chia lìa và tán loạn, thế nhưng lại bị kiếm liên màu đỏ thôn phệ.

Trong chớp mắt đòn sát thủ của Trịnh Uy bị chôn vùi, giống như là bong bóng khí.

- Cái này...

Trịnh Uy giống như hóa đá, sợ tới mức ngây người.

- Chém cho ta!

Ánh mắt La Thiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, Hồng Liên Kiếm trong tay thuận thế chém về phía Trịnh Uy đang ở nơi xa.

- Không, không được…

Trịnh Uy kinh sợ rống lên một tiếng, rơi vào trong sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.

So sánh với uy năng của Hồng Liên Kiếm, đòn sát thủ của hắn quả thực là múa rìu qua mắt thợ mà.

SƯU...U...U oanh…

Đóa kiếm liên lộng lẫy như rặng mây đỏ nở rộ phun ra nuốt vào bắn trúng Trịnh Uy.

Phốc sưu!

Màn ánh sáng màu xanh quanh thân Trịnh Uy bị phá tan, giống như tờ giấy trắng vậy.

- A...

Hét thảm một tiếng, Trịnh Uy vừa mới chạm phải kiếm liên như rặng mây đỏ thì cơ thể đã tan thành mây khói.

Bình Luận (0)
Comment