Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Nhất Kiếm Hủy Diệt, Tông Môn Siêu Nhiên!

Chương 210: Nhất kiếm hủy diệt, Tông môn siêu nhiên! Chương 210: Nhất kiếm hủy diệt, Tông môn siêu nhiên!

Thất hoàng tử phát ra tiếng rống kinh sợ từ tận đáy lòng, ánh sáng rực rỡ do bảo giáp bên ngoài thân tỏa ra trong chớp mắt đã bị dập tắt, cháy thành tro tàn.

A!

Thất hoàng tử tuyệt vọng hối hận không thôi, sau khi hét thảm một tiếng, ánh sáng như rặng mây đỏ nuốt hết lấy hắn, sau đó trực tiếp tan rã.

Chỉ vẻn vẹn trong vòng nửa hơi.

Các cao thủ cấp đạo sư ở đây, toàn bộ đều bị hóa thành tro bụi.

Bởi vì những người này đứng chung một chỗ cho nên không kịp trốn tránh, tất cả đều bị diệt.

- Ngươi... Sao ngươi lại có Thần binh cường đại như thế chứ?

Vẻ mặt của đạo sư hói đầu hoảng sợ, trên người có một mảnh khí thể đen nhánh như mây lan tràn.

Nhưng mà hắn chỉ kiên trì thêm được một chút thời gian là đã bị đạo kiếm quang kia tiêu diệt, hóa thành một đống mảnh vụn cháy đen.

Vù vù sưu!

Trong bầu trời đêm, rất nhanh đóa kiếm liên như rặng mây đỏ đang lan tràn ra kia đã tiêu tan.

Ở tại chỗ chỉ còn lại một cái hố nóng bỏng đỏ thẫm, dung nham di chuyển, hình dáng giống như là hoa sen vậy.

Tám gã cao thủ thân Hoàng thất, bao gồm cả một vị Trưởng lão thánh phủ, toàn bộ đều bị chết hết.

Vù vù!

Sắc mặt La Thiên tái nhợt, hít thở dồn dập, hầu như không đứng vững được nữa.

Lần này phát động Hồng Liên kiếm, tiêu hao so với lần trước còn lớn hơn rất nhiều.

Mặc dù hắn đã tấn chức Linh Hải cảnh, thế nhưng cũng chỉ có thể phát động được một kiếm mà thôi.

Lần ở Hồng Liên động phủ kia, bởi vì chiếm ưu thế sân nhà, có Viêm lực trong động phủ cộng hưởng, làm cho uy lực càng lớn hơn nữa. Đồng thời tiêu hao cũng không lớn lắm

Cũng may La Thiên đã lợi dụng Thất hoàng tử, làm cho cao thủ thân Hoàng thất tụ tập ở bên ngoài ba mươi thước, ở trong phạm vi có uy lực tốt nhất, dùng một kiếm giết chết toàn bộ bọn họ.

Nếu như những người này vây quanh hắn.

La Thiên chỉ có thể phát động một kiếm, như vậy sẽ không có cách nào dùng một mẻ hốt gọn bọn chúng được cả.

- Không nên ở lâu!

La Thiên ăn mấy viên đan dược khôi phục, đều tức tại chỗ, sau khi khôi phục được một hai thành chân khí hắn lại nhanh chóng lên đường.

Cảnh tượng uy lực của Hồng Liên kiếm rất rõ ràng ở trong bầu trời đêm, cũng rất dễ bị phát hiện ra tung tích.

La Thiên vừa mới rời khỏi một lúc thì...

Vù vù Sưu!

Hai đầu Kim Sí Ưng phá không bay tới, đáp xuống nơi vừa mới xảy ra trận chiến.

Ở bên trên mỗi đầu Kim Sí Ưng đều có Trưởng lão tọa trấn, cộng thêm vài tên cao thủ cấp đạo sư.

- Lực phá hoại thật là đáng sợ!

Nam Cung trưởng lão hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn cái hố đỏ thẫm hình hoa sen kia, lúc này bên trong vẫn còn nham thạch cuồn cuộn.

Ở hiện trường, ngay cả một cỗ thi thể nguyên vẹn cũng không tìm thấy được.

- Lâm trưởng lão, chẳng lẽ phía sau vị đệ tử kia của ngươi còn có cao thủ tương trợ hay sao?

Nam Cung trưởng lão nhìn về phía Lâm Đông Phong đang đứng ở bên kia.

- Ta không dám khẳng định chính xác.

Lâm Đông Phong kinh nghi bất định, khó có thể tin được.

Dùng thực lực hôm nay của hắn, muốn nghiền ép Trưởng lão thánh phủ bình thường cũng rất khó để tạo thành được lực phá hoại như vậy.

Hai gã Trưởng lão không dừng lại quá lâu, rất nhanh đã dẫn người chia nhau ra tìm.

...

Dưới màn đêm.

Tốc độ của La Thiên đã dần dần ổn định lại, không ngừng rời xa Trục Nhật Thánh phủ.

Bởi vì chân khí thiếu thốn cho nên hắn chỉ có thể duy trì được tốc độ của Linh Hải nhất trọng phổ thông mà thôi.

Lại đi được lộ trình hai trăm dặm.

Ở phía chân trời có một tia màu trắng bạc hiện lên, màn đêm đã lui lại.

Thể xác và tinh thần của La Thiên mỏi mệt, chân khí lại lần nữa tiêu hao, trở nên trống không.

Hắn tìm được một gò núi, mượn nhờ cây rừng yểm hộ, bắt đầu ngồi xếp bằng điều tức.

Một lúc lâu sau.

Chân khí trong cơ thể La Thiên đã được khôi phục tới bốn năm thành, đang chuẩn bị lên đường.

Lúc này phía chân trời có tiếng xé gió truyền đến, một đầu Kim Sí Ưng đập vào mi mắt của hắn.

Trong lòng La Thiên căng thẳng, bây giờ không phải là ban đêm, hắn không có cách nào phát động được hiệu quả ẩn thân của Ám ảnh phi phong được.

- Xuống dưới nghỉ ngơi một chút đi.

Đầu Kim Sí Ưng kia chậm rãi đi tới, bên trên truyền tới một đạo thanh âm già nua quen thuộc.

Ồ!

Chỉ thấy Lâm Đông Phong mang theo vài tên đạo sư thánh phủ đóng quân ở gần đó.

Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ dị sắc, hắn phát động Linh thức, bao phủ phạm vi hơn một trăm thước.

Lúc này hắn mới dám xác nhận, quả thật người đến đây là Lâm Đông Phong, không phải là người khác ngụy trang.

- Đạo sư.

Một đạo thanh âm vang lên ở trong đầu của Lâm Đông Phong.

Thứ La Thiên sử dụng không phải là chân khí truyền âm, mà là Linh thức truyền âm cao minh hơn nhiều.

Sau khi truyền âm, La Thiên lập tức rời khỏi nơi này.

Mi tâm Lâm Đông Phong nhảy dựng lên, phân phó vài tên đạo sư đóng quân tại chỗ, sau đó tự mình rời khỏi nơi đóng quân.

Một lát sau.

Trước một vách núi không trọn vẹn.

Lâm Đông Phong đã nhìn thấy thân ảnh một thiếu niên đeo áo choàng sau lưng.

- Hảo tiểu tử! Quả nhiên ngươi không dễ dàng chết đi như vậy a.

Lâm Đông Phong như trút được gánh nặng, miệng nở một nụ cười.

- Đạo sư, bây giờ đệ tử đã không thể ở lại được Thương Vân quốc nữa rồi, đệ tử nên đi tới nơi nào đây?

Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ mê mang, dùng giọng thỉnh giáo nói.

Đối với Thương Vân hoàng thất, trong lòng hắn sinh ra sát ý và sự phẫn nộ. Nhưng bản thân lại không đủ thực lực, chỉ có thể chạy xa xứ mà thôi.

- Xem ra, đây là ý trời a.

Lâm Đông Phong cảm khái thở dài một tiếng.

Ý trời?

La Thiên khẽ giật mình, đột nhiên hắn nhớ tới Lâm Đông Phong đã từng nói qua, sau khi tấn chức Linh Hải cảnh hãy đi tìm đối phương.

- Lần trước, sau lần tụ hội ở sư môn, sư tổ ngươi từng để lại cho ngươi một phần cơ duyên.

Lâm Đông Phong lấy ra một phong thư và một cái lệnh bài.

Hai vật này chính là thứ mà Tiềm Long cư sĩ đưa cho hắn.

- Xin đạo sư nói rõ.

Trong lòng La Thiên hiếu kỳ, tâm tư và cơ duyên mà đạo sư nói tới là vật gì cơ chứ?

- Ta sẽ hỏi ngươi một vấn đề trước.

- Trong suy nghĩ của ngươi, thế lực khổng lồ nhất ở bên trên đại lục này là gì?

Lâm Đông Phong mở miệng nói.

- Hẳn là vương triều, thí dụ như Xích Long Vương triều, hay là những gia tộc thuộc thập đại gia tộc ẩn thế trên đại lục a.

La Thiên suy tư nói.

Mạnh mẽ như Xích Long Vương triều, diện tích quốc thổ gấp trăm lần Thương Vân quốc, thống trị hơn hai mươi quốc gia phụ thuộc, hàng năm cũng có trên trăm quốc gia phải tới cống nạp.

Một tên Thân Vương của Vương triều đã có thể làm cho hoàng thất của một quốc gia hoảng sợ.

- Ha ha, vương triều chỉ có thể được coi là một trong các thế lực mạnh nhất ở thế tục mà thôi.

Lâm Đông Phong lắc đầu cười cười.

- Ở trên khối đại lục này, chúa tể chính thức là bốn đại tông môn!

Sắc mặt của Lâm Đông Phong bắt đầu nghiêm trọng.

- Bốn đại tông môn? So với vương triều còn lợi hại hơn hay sao?

La Thiên nheo mắt lại.

Trong mắt hắn, một tên Thân Vương của vương triều đã có uy năng tạo ra sóng gió ngập trời rồi.

Dốc hết một vương triều ra, không biết còn có bao nhiêu cường giả và thế lực như thế nữa.

- Bốn đại tông môn ở bốn vực đông tây nam bắc, siêu việt thế tục, ở trên cao hơn tất cả các thế lực.

Trong mắt Lâm Đông Phong có một tia nghiêm túc và hướng tới.

- Bá chủ Đông Vực là Xích Long Vương triều, thế nhưng hàng năm bọn họ cũng phải cống nạp một lượng tài nguyên khổng lồ cho Vân Tiêu Tông.

- Xích Long Vương triều cũng phải thượng cống hay sao?

Trong lòng La Thiên nhấc lên sóng gió ngập trời.

Xích Long Vương triều thống trị Đông Vực, trăm quốc gia phải cống nạp, chính là siêu cường quốc a.

Mà thế lực như thế lại phải thượng cống cho Tông môn.

- Xích Long Vương triều, nhiều nhất chỉ được xem như là Vân người phát ngôn ở thế tục do Vân Tiêu Tông khống chế mà thôi. Vân Tiêu Tông chỉ cần có chút suy nghĩ trong đầu là có thể thay đổi toàn bộ vương triều, cả người quản lý vương triều nữa.

Lâm Đông Phong cười nói.

- Tuỳ ý hiệu lệnh vương triều, những Tông môn này cũng thật là đáng sợ.

La Thiên hít vào một ngụm khí lạnh.

- Tông môn truy cầu Võ đạo chung cực, khinh thường tham dự vào chuyện đấu tranh quyền lợi của thế tục.

- Trong mấy trăm năm gần đây, cuối cùng cũng đã xuất hiện tung tích của Võ giả Thiên cấp, chính là ở trong bốn đại tông môn.

Lâm Đông Phong tự thuật, tâm tình rất không bình tĩnh.

- Đạo sư, cơ duyên mà ngài nói, chẳng lẽ là chuyện có quan hệ với Tông môn hay sao?

Ánh mắt La Thiên sáng ngời.

Loại truy cầu Võ đạo chung cực này, coi rẻ tất cả Tông môn thế gian này làm cho hắn rất hướng tới.

- Không sai!

Lâm Đông Phong gật đầu nói.

- Ba tháng sau, Vân Tiêu Tông, một trong bốn đại tông môn sẽ tuyển chọn đệ tử, tổ chức khảo hạch nhập môn ba năm một lần.

- Chỉ cần thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử của Vân Tiêu Tông thì thân phận địa vị của ngươi sẽ siêu việt thế tục, dù là hoàng thất hay là Trịnh Thân Vương, tuyệt đối không có dũng khí chính diện đe doạ tới tính mạng của ngươi.

Lâm Đông Phong nói.

- Thật tốt quá, không ngờ lại có kỳ ngộ như thế.

Trong lòng La Thiên đại hỉ.

- Ngươi cầm lấy phong thư đề cử và lệnh bài này là sẽ có tư cách tham gia khảo hạch nhập môn.

Hai tay Lâm Đông Phong rung, đưa phong thư và lệnh bài về phía La Thiên.

- Đạo sư?

La Thiên tiếp nhận tín vật, phát hiện ra khuôn mặt của Lâm Đông Phong có chút giãy giụa, tay cũng đang phát run.

- Khảo hạch nhập môn của Tông môn cực kỳ tàn khốc, tỉ lệ tử vong cao tới bảy thành.

Lâm Đông Phong hít sâu một hơi rồi nói.

- Coi như thông qua được khảo hạch, trong tông môn cũng có cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Năm đó, vi sư may mắn thông qua khảo hạch, tiến vào Vân Tiêu Tông, thế nhưng lại bị người ta đánh cho căn cơ bị hao tổn, tu vi lùi lại.

Nghe nói lời ấy, La Thiên hoảng sợ tới mức nghẹn ngào không nói được thành lời.

Căn cơ của Lâm Đông Phong bị hao tổn, phí thời gian ba mươi năm, không ngờ lại có quan hệ với Tông môn siêu nhiên này.

- Vi sư tin tưởng, dùng tư chất của ngươi, có tỷ lệ rất lớn thông qua khảo hạch Tông môn. Nhưng mà, cừu nhân năm đó của vi sư cũng ở trong Vân Tiêu Tông. Cho nên có thể nói là việc này phúc họa khó liệu a.

Lâm Đông Phong cười khổ một tiếng nói.

- Thì ra là thế!

Trong lòng La Thiên chấn động, đã hiểu rõ sự xoắn xuýt trong lòng của Lâm Đông Phong.

Lâm Đông Phong lo La Thiên sẽ dẫm vào vết xe đổ của hắn.

Bình Luận (0)
Comment