Chương 236: Bộc Phát Tấn Công
Rống!
Nơi xa chợt truyền đến một tiếng gào rống chấn động núi rừng.
“Qua nhìn xem!”
Viêm Thanh lập tức nói.
Ba người nhanh chóng chạy đến, nhưng khi sắp tiếp cận mục tiêu thì bọn họ lại cẩn thận đề phòng.
Một thi thể cự mãng nằm trên đất, nhưng lần này trên mặt yêu thú không chỉ có hoảng sợ mà còn có cả sự phẫn nộ.
“Không phải một kiếm mất mạng, là hai kiếm!”
Nam tử bạch y sáng mắt.
Hai kiếm giết địch, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng liên tục nhìn thấy mười yêu thú bị một kiếm lấy mạng, giờ đột nhiên phát hiện một thi thể chết kiểu khác khiến đám người cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đúng là 2 kiếm, nhưng cự mãng này... Hình như là yêu thú Linh cấp trung giai!”
Viêm Thanh nhìn chằm chằm thi thể cự mãng, quan sát điểm đặc thù cùng với khí tức tàn lưu trong không khí, đưa ra một kết luận kinh người!
Yêu thú Linh cấp trung giai tương đương Linh Hải cảnh tứ trọng đến lục trọng.
Viêm Thanh phỏng đoán chỉ mãng xà này hẳn là Linh Hải cảnh ngũ trọng!
Linh Hải cảnh ngũ trọng, giết chết bằng hai kiếm!
Dù là Phùng Thu Linh hạng 3 hay Bát hoàng tử hạng 2 Nhân bảng thì đều khó có thể làm được.
Chỉ có Tiêu Phong đứng đầu Nhân bảng mới có khả năng này.
Sắc mặt nam tử bạch y không ngừng biến hóa, chợt cười nói: “Viêm Thanh thế tử, bụng ta không thoải mái lắm, đi giải quyết một chút.”
Hiển nhiên là y đang tùy tiện tìm lý do để rời khỏi đội ngũ, bởi vì đối tượng bọn họ đang truy đuổi quá đáng sợ!
Dùng hai chiêu kiếm hạ gục yêu thú Linh Hải cảnh ngũ trọng, trò đùa gì vậy?
Sắc mặt Viêm Thanh âm trầm, hiện tại hắn ta cũng có chút kinh hãi, có ý định từ bỏ.
“Nhất định là đuổi theo nhầm người rồi.”
Viêm Thanh không muốn thừa nhận La Thiên mạnh đến vậy.
Nhưng vào lúc này, phía trước truyền đến tiếng sàn sạt khi chân dẫm lá khô.
“Người nào?”
Viêm Thanh lập tức hét lớn, ba người như lâm đại địch, đồng thời căng thẳng đề phòng.
Một thanh niên tuấn tú quen thuộc chậm rãi đi ra, đó đúng là La Thiên mà bọn họ muốn đuổi theo.
“Viêm Thanh thế tử quên ta nhanh vậy sao?”
Ban đầu La Thiên không biết đám người Viêm Thanh đuổi theo hắn.
Nhưng yêu thú Linh Hải cảnh ngũ trọng kia có linh trí cao hơn những con khác, sau khi bị khí tức Yêu Đế chấn nhiếp thì đã tỉnh táo phản ứng lại, khiến La Thiên giết nó chậm hơn một chút.
La Thiên định rời đi, nhưng nghe được động tĩnh nên đã vòng lại.
“La Thiên!”
Đồng tử ba người Viêm Thanh đột nhiên co rụt lại.
Vừa rồi bọn họ cho rằng mình theo dõi sai người, kẻ có thể dùng hai chiêu kiếm giết chết yêu thú Linh Hải ngũ trọng sao có thể là La Thiên.
Nhưng hiện tại La Thiên xuất hiện trước mắt bọn họ.
Chứng cứ vô cùng xác thực!
“Viêm Thanh, phát hiện tung tích ta được khen thưởng 500 Linh Nguyên Tệ. Hiện tại ta tự mình xuất hiện trước mặt ngươi, ta có thể nhận thưởng không?”
La Thiên cười khiêu khích.
“Nhận cái rắm!”
Viêm Thanh kích động giận dữ hét.
“Không ngờ thế tử lại là người nói không giữ lời, ta đây đành tự mình đến lấy vậy.”
Ánh mắt La Thiên lạnh đi.
Keng!
【 Phong Tuyết Kiếm】 ra khỏi vỏ, Thiên Tinh Lục Thức, Tinh Hỏa Liệu Nguyên!
Lợi kiếm vẽ lên một đạo kiếm quang như ánh sao bốc cháy, có vẻ cực kỳ lộng lẫy loá mắt trong đêm đen.
“Cùng ra tay đi!”
Viêm Thanh hét lớn, lấy ra một thanh trường thương đen nhánh, thường đâm ra tạo nên những tiếng rít nổ đùng, khí thế vô cùng cuồng bạo.
Nam tử bạch y và nữ tử váy đỏ không hề chần chờ, cũng toàn lực ra tay.
“Đi!”
Ánh mắt La Thiên trở nên lãnh lệ, thúc giục lực lượng thần mạch trong cơ thể, quanh thân tràn ngập hàn vụ u lam dung nhập vào trong kiếm quang.
Oanh!
Kiếm quang bùng cháy cuốn theo gió lạnh, hóa thành Băng Sương Cự Long cháy hừng hực lao ra.
Oanh!
Sát chiêu va chạm, một trận nổ mạnh mang theo hàn khí kinh người thổi quét bát phương.
Cây cối xung quanh đổ ngã bay tán loạn, tất cả mọi thứ trong phạm vi hơn mười mét bị một tầng sương lạnh ngưng kết bên ngoài.
Viêm Thanh lui về phía sau một bước, cơ thể lạnh lẽo.
Nam tử bạch y và nữ tử váy đỏ liên tiếp lui lại mấy thước, hàn khí nhập thể, thân hình cứng đờ, hai tay tê dại.
“Thật mạnh!”
Đây là tiếng lòng chung của ba người.
Viêm Thanh đã ra tay, ba người liên hợp công kích mà vẫn bị La Thiên dùng một chiêu đánh lui!
Ba người Viêm Thanh liên thủ mà lại bị La Thiên đánh lui.
“Thật mạnh, thực lực tối thiểu phải sánh ngang với hạng 5 Nhân bảng Xích Long Vương Triều, thậm chí có thể sánh với 3 người đứng đầu!”
Ba người cảm nhận được áp lực, nhưng bọn họ đều không quá ngạc nhiên hay kinh hãi.
Có lẽ là bởi vì ba người đã bị thi thể yêu thú dọa sợ rất nhiều lần trong lúc đuổi theo, mà biểu hiện lúc này của La Thiên không khủng bố như trong trong tưởng tượng của bọn họ, ít nhất là loại thực lực này không có khả năng chỉ dùng hai kiếm để giết chết yêu thú Linh Hải cảnh ngũ trọng.
“Có vẻ đám yêu thú kia không phải là La Thiên giết, rất có khả năng là Tiêu Phong.”
Viêm Thanh nghĩ vậy, âm thầm thở phào trong lòng.
“Ta có nhầm lẫn gì không? Dường như các ngươi hơi thất vọng vì thực lực của ta?”
La Thiên hỏi.
Ba người liên thủ bị hắn đánh lui mà lại có phản ứng này, trong khi trước đó ở ngoài điểm săn thú, những người này đều xem thường La Thiên, thật kì quặc.
Vèo!
Thân hình La Thiên như quỷ mị, bỗng nhiên tiếp cận đám người kia.
Trong đêm tối, hắn khoác ám ảnh áo choàng, tung tích càng khó nắm giữ.
Viu!
Kiếm quang mang theo hàn ý thấu xương đánh tới!
Ban đêm hạn chế tầm mắt thường nhân, nhưng La Thiên có linh thức, không bị ảnh hưởng chút nào.
Kiếm pháp của La Thiên hoa lệ lộng lẫy, thiên biến vạn hóa, phối hợp thân pháp phiêu huyễn như ảnh, tính uy hiếp tăng lên rất nhiều.
“Viêm Thanh công tử! Cứu ta!”
Sau mấy chiêu, nam tử bạch y hoàn toàn không địch lại, tay chân đều bị vết thương.
“Chết đi!”
La Thiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, kiếm chuẩn xác đâm trúng giữa mày kẻ này.
Phốc!
Bùm!
Máu phun ra tung toé, một khối thi thể ngã xuống đất.
Nam tử bạch y là Linh Hải cảnh nhị trọng, vậy mà La Thiên lại nhẹ nhàng chém giết y.
“Viêm Thanh công tử, chúng ta rút lui đi.”
Nữ tử váy đỏ kinh hoảng nói.
Nam tử bạch y bị đánh chết dễ dàng như thế, mà thực lực của nàng lại chẳng mạnh hơn y bao nhiêu.
Ban đêm, thân pháp của La Thiên rất quỷ dị, khó lòng phòng bị.
Sắc mặt Viêm Thanh xanh mét.
Hắn ta từng nói rằng nếu gặp phải La Thiên thì nhất định sẽ tự tay giết hắn Nhưng hiện tại đã gặp được La Thiên nhưng lại không có cách nào giết chết hắn, chỉ có thể bỏ chạy, sao Viêm Thanh có thể cam tâm? Mặt mũi hắn ta phải giấu vào đâu?
“A!”
Nữ tử váy đỏ kêu thảm thiết, cánh tay bị 【 Phong Tuyết Kiếm】 chém trúng, miệng vết thương lập tức đông lại, hàn ý nhập thể.
Viêm Thanh muốn kiềm chế La Thiên nhưng thân pháp của hắn mơ hồ vô tung, khó có thể đuổi kịp.
Mà nữ tử váy đỏ đối mặt với kiếm chiêu của La Thiên đang ở trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.