Chương 251: Thay Đổi Thái Độ
Khu vực cư trụ của đệ tử hạ tông.
Rất nhiều đệ tử cũ đang đánh giá tân đệ tử, tùy ý trêu ghẹo.
Những kẻ mới tới đều rất an phận, dù là Bát hoàng tử thì cũng thu liễm ngạo khí.
“Nơi này kém hơn ta tưởng tượng rất nhiều.”
Một người đứng đầu Nhân Bảng của đại quốc nhìn lầu các miên man bốn phía, y nhăn mày, có chút không hài lòng.
Ở trong lòng y, Vân Tiêu Tông là thế lực mạnh nhất Đông vực, vậy mà nơi đệ tử cư trú lại có vẻ bình thường, thậm chí còn có lầu các trông rất tồi tàn, ngay cả cửa cũng không có.
Nhưng trên thực tế, Vân Tiêu Tông không chú ý lắm đến hạ tông, phần lớn là dùng hình thức nuôi thả với đệ tử.
Mặc kệ các ngươi làm gì, chỉ cần không tạo thành chuyện lớn là được.
Đám người cao tầng Vân Tiêu Tông cho rằng kẻ tôi luyện trong gian khổ, trổ hết tài năng, tiến vào thượng tông thì mới là người đáng được tài bồi chân chính.
Bởi vậy, bọn họ gần như không quản lý hạ tông, nơi đây khá hỗn loạn, những lầu các tồi tàn kia đa phần là bị phá hỏng do đánh nhau.
Nơi tu luyện tốt thì đều đã bị đệ tử cũ thực lực cường đại chiếm lĩnh.
Sau khi đa số tân đệ tử hiểu được hoàn cảnh của mình thì tùy ý tìm moojy lầu các để ở.
Còn La Thiên thì vẫn đang lựa chọn.
“Hình như phía trước linh khí thiên địa tương đối nồng đậm.”
La Thiên đi sâu vào trong.
“Ha hả, tiểu quỷ, chỗ này hết chỗ ở rồi, cút đi!”
“Đây không phải chỗ ở cho đám tân đệ tử các ngươi.”
Vài đệ tử cũ gần đó khinh thường cười nói.
Khu vực này là nơi linh khí nồng đậm nhất trong khu vực cư trụ, những kẻ ở đây đều là tinh anh trong đám đệ tử hạ tông.
La Thiên cũng phát hiện tu vi của đám đệ tử cũ nơi này mạnh hơn bình thường!
Đúng lúc này, trong một tòa lầu các cách hắn 10 mét có một nữ tử đi ra khiến ánh mắt La Thiên sáng ngời.
Ngũ quan nàng thanh tú, dáng người quyến rũ, mày đẹp tựa lá liễu, nước da như tuyết trắng.
La Thiên còn thấy đồ đạc trong tòa lầu đó đều bị thu dọn đi rồi, rõ ràng là nữ tử này muốn dọn ra khỏi nơi đây.
“Vận khí không tồi!”
La Thiên lập tức đi đến.
“Hả? Tân đệ tử?”
Nữ tử thanh tú nhìn La Thiên.
“Bái kiến sư tỷ, sư tỷ muốn dọn khỏi đây sao?”
La Thiên dò hỏi.
Nữ tử thanh tú hiểu ý La Thiên, nàng nhếch mép nở nụ cười nhẹ: “Thú vị thật, Linh Hải cảnh nhất trọng đỉnh mà cũng có thể tiến vào Vân Tiêu Tông, chỗ của ta để lại cho ngươi ở!”
Nói xong, nữ tử thanh tú rời đi.
Sau khi La Thiên xác nhận thì trực tiếp đi vào.
Hình như nơi này từng được tu sửa, tinh mỹ hơn nơi khác rất nhiều, rất có ý cảnh, còn lưu lại thanh hương nhàn nhạt của nữ tử.
“Thiếu niên, bản thần bỗng có cảm giác tìm về thiên phú Âm Đạo thời kỳ đỉnh cao!”
Con chim xấu xí lộ vẻ ngạo nghễ kích động.
“Hả? Thời kỳ đỉnh cao của ngươi ư?”
La Thiên cảm thấy hứng thú, đến giờ hắn còn không rõ lai lịch của quạ đen, cũng không biết ở thời kỳ đỉnh cao nó mạnh thế nào nhưng tuyệt đối là không quá kém.
Quạ đen không có năng lực chiến đấu, chỉ có cái mỏ kia là lợi hại.
“Không sai, thần thông mạnh nhất của bản thần là Âm Đạo, có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim. Nhưng bị trời cao đố kỵ, chịu nguyền rủa, quên hết rồi!”
Quạ đen cảm thán trời đố anh tài, hiên ngang nói: “Nhưng hiện tại, bản thần cảm thấy thiên phú Âm Đạo của mình đang trở về!”
“Hy vọng là thế.”
La Thiên gật đầu.
Nếu quạ đen lợi hại hơn thì sẽ rất có ích cho hắn.
“Bản thần cần luyện tập nhiều thì mới có thể trở về thời kỳ đỉnh cao, vậy nên phiền ngươi nghe một bản thần khúc nhé.”
Quạ đen há mồm liền hát: “Đồ xấu xí a a a, đừng bật đèn lên…”
“Cút!”
Sắc mặt La Thiên đột biến, lập tức ném quạ đen vào thiên thư, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Bất cẩn một chút thôi mà suýt nữa đã rơi vào cái bẫy của quạ đen.
Nếu mỗi ngày nghe quạ đen luyện Âm Đạo thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát điên.
…
Sáng sớm hôm sau.
La Thiên mặc phục sức Vân Tiêu Tông, áo xanh, phần lưng có tiêu chí Vân Tiêu Tông màu trắng.
Sau khi trở thành đệ tử thượng tông thì phục sức sẽ đổi thành bạch sam.
Hắn đang chuẩn bị ra cửa thì bên ngoài truyền đến tiếng hét lớn: “Kẻ nào? Không biết lão tử là chọn trước nơi ở của Ninh Hân sao?”
La Thiên mở cửa, thấy một nam tử cao lớn thô kệch, hai mắt ẩn hiện hắc mang, hùng hổ quát.
“Ngươi là thằng nhãi từ đâu ra?”
Nam tử kia nhìn La Thiên chăm chú, phát hiện mình hoàn toàn không quen biết.
La Thiên lập tức không vui, nam tử này thấy hắn còn trẻ, tu vi không cao nên mới nhục mạ không kiêng nể gì đây mà.
“Ngươi là chó hoang từ đâu ra? Mới sáng tinh mơ đã sủa loạn!”
Đột nhiên bị mắng, dù là ai thì cũng khó chịu, La Thiên hỏi ngược lại
Nam tử kia ngây ngẩn, không ngờ La Thiên sẽ đáp lại như vậy, thái độ quá mức kiêu ngạo.
Gã ta là đệ tử cũ gia nhập từ lần trước, hiện giờ có tu vi Linh Hải cảnh ngũ trọng, vậy mà lại bị một kẻ Linh Hải cảnh nhất trọng đỉnh vũ nhục như thế!
Một vài đệ tử cũ nghe tiếng mà đến.
“Đây không phải chỗ ở của Ninh Hân sao? Sao Tôn Hoành Thạch lại chạy đến đây làm ầm ĩ, không sợ bị Ninh Hân đánh cho một trận ư?”
“Ngươi không biết ư? Ninh Hân mới vừa thông qua khảo hạch thượng tông, hiện giờ đã trở thành đệ tử thượng tông, vậy nên đã dọn đi rồi!”
“Vì sao tiểu tử này lại ở trong chỗ ở của Ninh Hân, chẳng lẽ là tộc đệ của nàng ta?”
Hạ tông thường xuyên xảy ra chuyện, có vài đệ tử cũ đã có thói quen thấy việc vui thì phải xem.
Nghe tiếng nghị luận chung quanh, nam tử tên Tôn Hoành Thạch nhăn mày.
“Hả? Tiểu tử này chẳng lẽ là tộc đệ của Ninh Hân?”
Tôn Hoành Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Bằng không, sao Ninh Hân mới vừa rời đi, thiếu niên này liền vào ở?
La Thiên chỉ là nhất trọng đỉnh mà lại cuồng vọng như vậy, rõ ràng là có chỗ dựa.
Tôn Hoành Thạch cực kỳ ngưỡng mộ Ninh Hân, vẫn luôn theo đuổi nàng.
Nếu La Thiên thật sự là tộc đệ của Ninh Hân, gã ta lại đuổi người ta ra ngoài thì Ninh Hân chắc chắn sẽ không tha thứ cho gã ta.
“Ninh Hân cô nương đã nhường nơi này cho ngươi à?”
Ngữ khí Tôn Hoành Thạch hơi hòa hoãn.
“Không sai.”
La Thiên gật đầu, ngày hôm qua nữ tử thanh tú kia đã nói như vậy.
Nhưng câu trả lời của hắn lại khiến đám đệ tử cũ có suy nghĩ Ninh Hân biết thiếu niên này!
Lúc trước, Ninh Hân là đệ tử đứng đầu hạ tông, hiện giờ còn đã tiến vào thượng tông.
Tiểu tử này biết Ninh Hân, tốt nhất là đừng đắc tội với hắn.
“Ồ! Hóa ra là bằng hữu của Ninh Hân, vậy sư đệ ở đây đi, có gì không biết thì có thể hỏi ta.”
Tôn Hoành Thạch đổi thái độ.
Lần này đến phiên La Thiên ngẩn người.
Vừa rồi Tôn Hoành Thạch há mồm liền mắng, sao lại đột nhiên khách khí như vậy, có phải đã hiểu lầm cái gì hay không?