Chương 263: Ta Nhận Thua
Bỗng nhiên trước mắt Tề Nam xuất hiện một kiếm quang lộng lẫy tựa ngân hà.
“Cái gì?”
Tề Nam ngẩn ra.
Không phải trận chiến này đã kết thúc sao?
Ầm!
Tề Nam lập tức xuất đao, chấn vỡ sương giá trên cánh tay và thân đao, y đánh ra một ánh đao lớn phá tan kiếm quang huyến lệ, nhưng vẫn có vài đạo kiếm quang xảo quyệt lao tới ngoài góc độ công kích của Tề Nam.
Bá bá bá!
Tề Nam lóe lên, nhảy về phía sau.
Viu!
Nhưng y vẫn không thể né tránh toàn bộ, một đạo kiếm quang trong đó cắt rách quần áo y, để lại một lỗ hổng.
Tề Nam rơi xuống đất, lộ rõ vẻ bạo nộ!
“Khốn kiếp!”
Tề Nam hét lớn, chân khí trong cơ thể nổi lên, khí thế lăng liệt ngập trời.
Nhưng lúc này La Thiên lại quát: “Tề Nam, ngươi muốn làm gì? 2 chiêu đã xong, ngươi thua, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái ước định và giết ta sao?”
“Tề Nam, dừng tay!”
Chấp sự cũng hét lớn, một cỗ khí thế mạnh mẽ bao trùm.
Chân khí trong cơ thể Tề Nam bị trấn áp tán loạn, thế công tiêu tán.
“Chấp sự, rõ ràng là tiểu tử này tấn công ta trước! “
Tề Nam tức giận chỉ La Thiên.
“Chúng ta đánh cược là 2 chiêu, mà ta mới ra tay với ngươi một lần mà thôi, Tề Nam, ngươi được lời quá rồi còn gì!”
Chấp sự còn chưa nói gì mà La Thiên đã bĩu môi phản bác trước.
“Ta…”
Tề Nam không còn lời gì để nói, cưỡng ép đè nén lửa giận, suýt nữa tức đến hộc máu.
Trận chiến 2 chiêu có thể tính như vậy sao?
Rõ ràng là tiểu tử ngươi chặn được 2 chiêu của ta rồi nhân cơ hội tiến công, vậy mà ngươi lại giải thích là chỉ tiến công có một chiêu, còn nói ta được lợi.
“Cuộc chiến kết thúc, La Thiên thắng lợi, chiến lợi phẩm là 2000 điểm cống hiến!”
Chấp sự cũng không biết nói gì sau khi khi lời phản biện của La Thiên, nhưng hành vi của La Thiên cũng không tính là phạm quy.
“La Thiên thắng!”
“Sao Tề sư huynh lại bại bởi La Thiên? Tuy rằng chỉ ước định có 2 chiêu nhưng sao Tề sư huynh lại thua được?”
“Không ngờ La Thiên đã lĩnh ngộ kiếm pháp Địa cấp, đúng là kỳ tài kiếm đạo! Thế hệ tân sinh năm nay thật khó lường, kẻ nào đã nói rằng đây là lần tuyển nhận kém cỏi nhất của Vân Tiêu Tông?”
Toàn trường sôi trào.
Đám đệ tử cũ đều nghi ngờ, Tề Nam cường đại như thế, vì sao y lại thua?
Đám tân đệ tử thì ngơ ngác.
La Thiên thật sự là tân đệ tử ư?
Bọn họ cảm thấy chính mình và La Thiên hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Kha Vũ Toàn, Vũ Văn Huyền sững sờ tại chỗ.
“Tề sư huynh thua rồi”
Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử như kẻ mất hồn.
Giờ phút này, bọn họ nhớ tới lúc khảo hạch, khi ấy bọn họ cũng cho rằng đối phó với La Thiên dễ như trở bàn tay, kết quả đều thảm bại.
Hai người bỗng cảm thấy Tề Nam sẽ bước vết xe đổ của bọn họ.
“Không đâu, lần này Tề sư huynh quá sơ suất, chỉ cược 2 chiêu nên mới khiến tiểu tử kia chiếm tiện nghi, lần sau Tề sư huynh chắc chắn sẽ thành công!”
Bát hoàng tử cắn răng nói.
Trên Đổ Đấu Đài, Tề Nam lấy ra lệnh bài thân phận, sắc mặt xanh mét chuyển cho La Thiên 2000 điểm cống hiến!
“Đa tạ!”
La Thiên cười nói.
2 chiêu đổi 2000 điểm cống hiến, thật sự là quá lời.
Sau khi đổi kiếm pháp Địa cấp, trong tay hắn chỉ còn không đến 1000 điểm cống hiến.
Sau mấy trận chiến, điểm cống hiến của hắn đã tích lũy được gần 5000 điểm.
Phương thức kiếm điểm cống hiến này quá nhẹ nhàng.
“Kế tiếp còn ai nữa?”
La Thiên lãnh đạm đảo mắt nhìn qua toàn trường.
Toàn thân hắn như một thanh lợi kiếm, khí thế bức người, dường như ánh mắt hắn ẩn chứa áp bách tinh thần cường đại khiến không ít đệ tử cũ kinh hãi.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả đều ngóng nhìn La Thiên, không ai lên đài.
Tề Nam cũng thất thủ thì còn ai dám lên?
Ai chắc chắn rằng mình sẽ thắng?
“Các ngươi thật là… Mấy ngày trước ước chiến ta, hiện tại lại không lên đài, các ngươi cho ta leo cây đấy à?”
La Thiên lại hỏi.
“Ha hả, La huynh, chúng ta nào dám cho ngươi leo cây!”
Một nam tử cao lớn cười nịnh nọt đi ra.
Hắn ta là đệ tử cũ có tu vi Linh Hải cảnh tứ trọng đã khiêu chiến La Thiên.
Sau khi hắn ta lên đài thì lập tức nói với chấp sự: “Ta nhận thua, 500 điểm cống hiến coi như lễ gặp mặt đưa cho La huynh.”
Nói xong, tên đệ tử cũ này liền đi xuống.
Ngay sau đó, các đệ tử cũ khác cũng tranh nhau noi theo.
“La sư đệ kinh vi thiên nhân, tuổi còn trẻ, mới Linh Hải cảnh mà đã lĩnh ngộ chân ý.”
Lại một đệ tử cũ lên đài trực tiếp nhận thua, chắp tay nhường lại 500 điểm cống hiến.
Hiện tại, đám đệ tử đã ước chiến hoàn toàn buông xuống tâm thái.
Mọi người cùng thua, ngay cả Tề Nam cũng thua thì chẳng cần thiết phải cảm thấy mất mặt.
Hơn nữa không thể đắc tội với thiên tài như La Thiên, cần hòa giải quan hệ một chút.
Các đệ tử cũ lần lượt lên đài nhận thua.
Đám tân đệ tử ở đây đều chấn động kinh ngạc.
“Tại sao lại như vậy”
Bát hoàng tử lộ vẻ mặt thất hồn lạc phánh.
Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy là do hắn ta ở phía sau quạt gió thêm củi.
Mục đích ban đầu của hắn ta là khiến đám đệ tử cũ bòn rút điểm cống hiến của La Thiên, khiến hắn không sống nổi tại hạ tông.
Kết quả lại là đám đệ tử cũ nhận thua đưa điểm cống hiến, kể cả Tề Nam sư huynh cũng thua trận trả tiền cược.
Bây giờ La Thiên đã hoàn toàn đứng vững gót chân tại hạ tông, kế tiếp còn ai dám coi khinh hắn nữa?
“Bát hoàng tử!”
Đột nhiên La Thiên hô lên, Bát hoàng tử bừng tỉnh.
“Chỉ còn ngươi thôi, lên Đổ Đấu Đài đi, hai ta luận bàn!”
La Thiên nhếch mép nở nụ cười không có ý tốt.
Bát hoàng tử bị La Thiên nhìn chằm chằm lập tức lạnh cả người.
Hắn ta và La Thiên là có thù, chắc chắn La Thiên cũng biết hắn ta ở phía sau thúc đẩy chuyện này.
Nếu hắn ta lên đài tỷ thí, La Thiên sẽ nhẹ nhàng tha cho hắn ta ư?
Không chừng La Thiên sẽ mượn cơ hội này để đả thương nhục nhã hắn ta như đã làm với Tề Nam!
Nhưng có quy tắc ước thúc, đã ước chiến thì nhất định phải thực hiện.
Vèo!
Bát hoàng tử nhảy lên, định vừa lên đài liền nhận thua, dù hắn ta không cam lòng và phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì khác.
“Ta nhận…”
Bát hoàng tử còn chưa chạm chân xuống đất, đang nói dở thì một giọng nói đã vang lên bên tai hắn ta: “Ngươi nói gì? Ta không nghe thấy!”
Bát hoàng tử kinh hãi.
La Thiên quá nhanh, xuất quỷ nhập thần đến cạnh hắn ta lúc nào không hay.
Bang!
La Thiên tát một cái, trong cái tát này ẩn chưa lực lượng thần mạch, cơn lạnh băng hàn thấu xương xâm nhập khiến Bát hoàng tử run rẩy nói không nên lời.
Bát hoàng tử bị La Thiên tát ngã xuống đất, toàn thân đau nhức, thân thể đông lạnh cứng đờ.
Như Bát hoàng tử dự đoán, sao La Thiên có thể bỏ lỡ cơ hội nhục nhã hắn ta quang minh chính đại thế này được?
“Ta nhận…”
Bát hoàng tử ngăn chặn hàn ý trong cơ thể, vội vàng mở miệng.
Ầm!
La Thiên vung chân đá trúng mặt hắn ta, hàn lực thần mạch lại phóng tới.
“A!”
Bát hoàng tử kêu thảm thiết, vẫn không thể nói hết ba chữ kia thì đã lăn đi.
Khi sắp lăn xuống đài, Bát hoàng tử cảm thấy may mắn.
Nhưng ngay sau đó hắn ta đã phải biến sắc, chỉ thấy La Thiên xuất hiện phía sau người ta, trên khuôn mặt là ý cười nghiền ngẫm.
“Không!” Bát hoàng tử gào rống trong lòng.
Ầm!
La Thiên lại đá một cước, giữ Bát hoàng tử ở lại Đổ Đấu Đài.
Bát hoàng tử Xích Long Vương Triều cao cao tại thượng bị La Thiên đá tới đá lui trên Đổ Đấu Đài như quả bóng.
“Ta nhận thua!”
Chốc lát sau, cuối cùng Bát hoàng tử cũng tìm được cơ hội nói ra ba chữ này.
Giờ phút này, cả người hắn ta toàn là máu, đầu sưng như đầu heo, mẹ ruột cũng không thể nhận ra.
La Thiên lập tức thu chân, cười nói: “Hóa ra là ngươi muốn nhận thua, sao không nói sớm?”