Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 290 - Chương 290: Hắc Hồ

Chương 290: Hắc Hồ Chương 290: Hắc Hồ

Chương 290: Hắc Hồ

Cương Thiết Cự Hạt lộ vẻ châm chọc, cười nhạo tên nhân loại vô tri này.

Thân hình tên kia nhỏ yếu như thế mà cũng dám cận chiến với nó, nó phải cho nhân loại này nếm thử cặp càng và độc châm lợi hại của mình.

Vèo!

Càng phải của Cương Thiết Cự Hạt như hóa thành cự đao sắc bén đánh đến.

Quy Nguyên Bài Vân Thủ!

La Thiên lập tức đánh ra một chưởng, cự chưởng cao 3 mét ầm ầm lao ra.

Ầm!

Công kích bằng càng của Cương Thiết Cự Hạt chỉ đánh ra một hố lớn chứ không phá được chưởng pháp.

Nó có chút buồn bực, càng còn lại lập tức đâm ra.

Ầm!

La Thiên lại dùng Quy Nguyên Bài Vân Thủ ngăn cản công kích của nó.

Rống!

Cương Thiết Cự Hạt nổi giận, đây là bí kỹ phòng ngự gì, có thể chơi như vậy sao?

Ngòi độc trên đuôi của Cương Thiết Cự Hạt như một tia chớp màu đen từ phía trên giáng xuống.

Phụt!

Quy Nguyên Bài Vân Thủ lại đánh ra, nhưng đuôi Cương Thiết Cự Hạt cực kỳ hung mãnh, trực tiếp xuyên thủng một chưởng này.

Nhưng Quy Nguyên Bài Vân Thủ vẫn chưa vỡ vụn, nó treo trên đuôi con bò cạp kia, sức nặng khiến công kích của đuôi chậm lại, cũng mất đi sự chính xác, đâm xuống đất cách La Thiên 1 mét.

Rống!

Cương Thiết Cự Hạt điên cuồng rít gào.

Nó chưa bao giờ gặp phải một nhân loại tà hồ biết thi triển phòng ngự bí kỹ đặc thù như thế.

“Không tồi, năng lực phòng ngự và phong tỏa của Quy Nguyên Bài Vân Thủ nếu được vận dụng thích đáng thì có thể phát huy ra hiệu quả không tưởng được.”

La Thiên mỉm cười gật đầu.

Giờ phút này hắn coi con Cương Thiết Cự Hạt kia là đồ thí luyện.

Sau khi giao thủ thêm mấy chiêu, Cương Thiết Cự Hạt nhận ra nó không thể đối phó với La Thiên, vì thế nó lập tức chạy trốn.

Thấy vậy, La Thiên rút【 Băng Ngân Kiếm 】, luyện tập《 Cửu Tiêu Kiếm Quyết 》.

Sau một chặng đường đuổi giết, Cương Thiết Cự Hạt ôm hận chết đương trường, trước khi chết, nó vô cùng hối hận vì đã trêu chọc nhân loại này.

“Hiện tại thực lực tổng hợp của ta đại khái bằng Tề Nam lúc trước.”

La Thiên nhìn thi thể Cương Thiết Cự Hạt, tự nhận xét.

Nhưng thực lực như vậy vẫn chưa đủ để trở thành đệ tử thượng tông.

Lúc trước Tề Nam cũng định khổ tu nửa năm để trở thành đệ tử thượng tông.

“Hả?”

Tạo Hóa Quyết của La Thiên bỗng cảm ứng được một cỗ nguy cơ nhàn nhạt đang tới gần.

“Chẳng lẽ hành trình kế tiếp sẽ có nguy hiểm?”

La Thiên suy đoán.

Xem ra trở lại Vân Tiêu Tông thì sẽ tốt hơn.

Nhưng sau khi trầm ngâm một lát, La Thiên liền phủ định ý tưởng này.

“Nơi này là Thiên Cực Sơn Mạch, là nơi hung hiểm tiếng tăm lừng lẫy Đông Thần Đại Lục, không có nguy hiểm mới là lạ.”

La Thiên sẽ không trở về Vân Tiêu Tông chỉ vì dự cảm nguy cơ này.

Ba ngày sau, La Thiên đứng trên thi thể Kiếm Xỉ Hổ.

Đây là yêu thú Linh Hải cảnh lục trọng thứ năm mà La Thiên chém giết.

Sau ba ngày chém giết, lực lượng và phòng ngự của Thiên Lô Bảo Thể đã có tiến bộ.

Hắn vận dụng Quy Nguyên Bài Vân Thủ thuận tay hơn, đặc biệt là La Thiên cảm giác mình càng ngày càng gần thời khắc nắm giữ chưởng pháp chân ý, dường như chỉ còn một tầng giấy ngăn cách cuối cùng, có thể đâm thủng bất cứ lúc nào.

Nguyên nhân một phần là vì Thiên Cực Sơn Mạch có nhiều yêu thú, bọn chúng còn cực kỳ hung tàn nên mới tạo ra hiệu quả rèn luyện như thế.

Ngoài ra, cảm giác nguy cơ dần dần gia tăng khiến La Thiên cực kỳ cẩn trọng.

Mà nhiệm vụ chính khiến La Thiên ra ngoài là tìm U Linh Ngạc lại không có chút manh mối nào.

“Hiệu suất tìm kiếm quá thấp, e rằng cuối cùng đành phải bất lực trở về.”

La Thiên than nhẹ, ý thức đi vào thế giới thiên thư, thả quạ đen ra.

“Thiếu niên, có vẻ cuối cùng ngươi cũng hiểu rằng tiếng ca của bản thần là âm thanh của tự nhiên! Ngươi muốn nghe đúng không?”

Quạ đen đứng trên vai La Thiên, vẻ mặt say mê nói.

Nó hắng giọng rồi há mồm kêu lên: “Đồ xấu xí a a a, đừng có mà bật đèn...”

Bang!

Trán La Thiên nổi gân xanh, tát con chim xấu xí kia ngã lăn xuống đất, tiếng ca khiến người nghe phát cuồng kia mới ngừng lại.

“Câm miệng cho ta, hiện tại giúp ta tìm U Linh Ngạc!”

La Thiên quát to.

Quạ đen cò kè mặc cả: “Nếu ngươi nguyện ý làm người nghe bản thần hát một khúc thiên âm thì ta sẽ giúp ngươi!”

“...”

Khóe miệng La Thiên run rẩy.

Tiếng ca của quạ đen thật sự là không dám khen tặng, nghe nhiều mấy lần có lẽ hắn sẽ nổi điên mất.

“Ngươi mà hát nữa thì ta sẽ nhốt ngươi vào thiên thư!”

La Thiên cảnh cáo.

Quạ đen lập tức câm miệng, trong lòng thở dài: “Xem ra thiếu niên này không biết ca hát, thậm chí ngũ âm không được đầy đủ, vậy nên mới ghen ghét với thần âm của ta.Thôi, bản thần không đả kích tự tôn của ngươi nữa.”

“Cạc cạc cạc, tìm U Linh Ngạc!”

Quạ đen bay lên trời, đánh giá bốn phía như đang cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng biến mất không thấy.

“Tiểu quỷ thối tha, ngươi không nghe ta hát thì ta đi tìm người khác nghe!”

“Bản thần nhất định phải tìm lại thiên phú âm đạo thời kỳ đỉnh cao, khiến thần âm có một không hai thất truyền đã lâu tái hiện trong thiên địa!”

Quạ đen kích động như thể tìm được ý nghĩa điểu sinh, nó nhanh chóng bay xa.

Còn nhiệm vụ tìm U Linh Ngạc thì nó đã hoàn toàn vứt ra sau đầu.

“Con chim xấu xí này không đáng tin chút nào...”

Nhìn quạ đen bay xa, La Thiên than thở.

Hắn có thể cảm giác được quạ đen không để lời hắn nói trong lòng, thậm chí có mục tiêu khác, không định quay trở về.

Nhưng có thể khiến gia hỏa này không ca hát làm phiền mình cũng rất không tồi.

“Cảm giác nguy cơ càng gần!”

La Thiên cảm ứng được, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Hắn lập tức phủ thêm ám ảnh áo choàng, che giấu thân hình và khí tức, nhẹ nhàng trốn vào sâu trong rừng.

Chốc lát sau.

Vèo!

Một nam tử đeo mặt nạ hồ ly màu đen lặng yên xuất hiện như quỷ mị.

Trên vai gã là một con tiểu hồ ly màu đen.

“Mất khí vị mục tiêu ư?”

Nam nhân đeo mặt nạ thấp giọng hỏi.

Tiểu hắc hồ cẩn thận ngửi một vòng trên mặt đất, có chút do dự chần chờ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn ngọn cây, kêu chi chi vài tiếng.

“Ở bên kia sao?”

Nam nhân đeo mặt nạ khẽ cười: “La Thiên, bị Hắc Hồ ta theo dõi thì ngươi không trốn thoát được đâu!”

Hắc Hồ - danh hiệu rất nổi danh trong thế giới ngầm.

Bởi vì gã là sát thủ có thứ hạng trong Bảng Sát Thủ của Tác Mệnh Địa Phủ!

Bình Luận (0)
Comment