Chương 295: Che Giấu Thực Lực
Trận chiến bùng nổ.
Đội ngũ phân làm hai, chia ra đối phó với hai đầu U Linh Ngạc.
“Hãy cẩn thận!”
Lưu Ích phân phó: “Chỉ cần chúng ta giết chết U Linh Ngạc trước rồi giúp La Thiên thì sẽ có thể chia phần con U Linh Ngạc thứ 2 kia!”
Nếu không thể khiến La Thiên chết thì cũng không được để hắn được lợi.
Mấu chốt là tung tích U Linh Ngạc rất khó tìm, nhưng bọn hắn có ba người, nhiều đôi mắt như vậy hẳn là không có vấn đề gì.
Chỉ cần có thể khóa chặt tung tích U Linh Ngạc thì trận chiến sẽ trở nên đơn giản hơn.
“Được!”
Thành viên đội ngũ thấy Lưu Ích tin tưởng như vậy thì cũng yên tâm.
Bên kia.
“Đường huynh, ta phụ trách tìm kiếm U Linh Ngạc, chặn đường nó, ngươi nhân cơ hội tiến công.”
La Thiên nói với thanh niên nho nhã.
Thanh niên kia lộ vẻ ngoài ý muốn.
U Linh Ngạc đáng sợ chủ yếu là vì rất khó tìm được nó, xuất quỷ nhập thần, còn có lực sát thươgn khủng bố nên mới có uy danh như thế. Vậy mà La Thiên lại chủ động nhận nhiệm vụ tìm kiếm U Linh Ngạc.
“Được.”
Thanh niên nho nhã đáp.
“Ở kia!”
La Thiên quát, Quy Nguyên Bài Vân Thủ đánh ra, một đạo chưởng lực áp xuống.
Ong ong!
Trong vũng bùn, một hắc ảnh di động chạy trốn, đó đúng là U Linh Ngạc.
Quả nhiên nó ẩn thân tại đây!
“Phát hiện tung tích U Linh Ngạc nhanh như vậy ư?”
Thanh niên nho nhã kinh ngạc.
Y không dám chậm trễ, lập tức triển khai tiến công.
Viu viu!
Quạt phất lên, vô số lưỡi dao gió phóng ra.
Tuy rằng là võ giả tán tu nhưng thực lực thanh niên nho nhã chỉ kém Tề Nam một chút.
Leng keng! Ầm!
Tốc độ của U Linh Ngạc không nhanh bằng Ngũ Sắc Linh Lộc, hơn nửa công kích đều trúng, phát ra tiếng vang liên tiếp.
“Không thấy đâu nữa!”
Thanh niên nho nhã nói.
Nhưng La Thiên lại đánh ra một chưởng không chút do dự.
Rống!
U Linh Ngạc chủ động bại lộ, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm La Thiên, phát ra tiếng rít gào phẫn nộ!
Sao tiểu tử này lại phát hiện ra vị trí của nó?
Nó không biết La Thiên có linh thức bao trùm phạm vi 200 - 300 mét, không thứ gì trong phạm vi này có thể che giấu được hắn.
“Phong Nhận Hoàn Kích.”
Thanh niên nho nhã phản ứng rất nhanh, lập tức phát động tiến công.
Vô số lưỡi dao gió hình cung phóng đi.
Oanh phụt!
U Linh Ngạc trúng đợt công kích này, vảy ngoài thân vỡ vụn, máu màu đỏ sậm tràn ra.
Bên cạnh, đám người Lưu Ích nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Vì sao La Thiên và thanh niên nho nhã đối phó với U Linh Ngạc có vẻ nhẹ nhàng đơn giản như vậy.
Nhưng tình cảnh của mấy người bọn họ thì rất khó khăn, mắt nhìn muốn mù luôn mà vẫn không tìm thấy U Linh Ngạc trốn ở đâu.
. . .
Đám người Lưu Ích rất xấu hổ.
Bọn họ đều là tinh anh tại hạ tông Vân Tiêu Tông, vậy mà lại kém một võ giả tán tu và một Linh Hải cảnh tam trọng.
La Thiên và nam tử nho nhã liên thủ liên tiếp đả thương U Linh Ngạc. Vậy mà bọn họ còn chưa chạm đến da của U Linh Ngạc, chênh lệch quá lớn, không nỡ nhìn thẳng.
“Lưu sư huynh, nhất định là Đường huynh có phương pháp đặc thù nào đó để có thể nhìn thấy U Linh Ngạc.”
Nữ đệ tử nói.
Bởi vì nơi đây quá tối, bọn họ còn không thấy rõ tình hình chiến đấu bên kai.
Bọn họ cho rằng nam tử nho nhã mới là người ra tay chủ yếu.
“Chúng ta thiệt lớn rồi, La Thiên được cao thủ như Đường huynh giúp.”
Một người khác nói.
“Đừng nhiều lời, mau tìm U Linh Ngạc!”
Lưu Ích mất kiên nhẫn quát.
Rống!
A!
Đột nhiên vang lên tiếng gào rống của U Linh Ngạc và tiếng thét chói tai của nữ đệ tử.
Ầm!
Lưu Ích lập tức xuất chưởng, chưởng quang cháy hừng hực tỏa ra khí nóng đánh tới.
U Linh Ngạc kịp thời né tránh, trúng một nửa chưởng lực, để lại ngoài thân một mảnh da cháy đen.
“Đả thương được U Linh Ngạc rồi!”
Lưu Ích cười nói.
Nhưng ngay sau đó gã nhận ra nữ đệ tử kia đã mất toàn bộ cánh tay!
Quả thật gã đã đả thương được U Linh Ngạc nhưng chiến lực phe gã đã thiệt hại lớn, cục diện tiến triển theo chiều hướng bất lợi.
Bên kia, La Thiên liên thủ cùng thanh niên nho nhã tiếp tục đả thương U Linh Ngạc.
Năng lực phòng ngự của U Linh Ngạc không quá mạnh, sau khi liên tiếp bị thương, thương thế của nó đã khá nặng.
La Thiên có cảm giác U Linh Ngạc còn dễ đối phó hơn cả Ngũ Sắc Linh Lộc.
Trên thực tế, yếu tố khiến U Linh Ngạc trở nên khủng bố là vì nó có năng lực ẩn nấp xuất quỷ nhập thần và lực sát thương cường đại, vậy nên mới trở thành ác mộng của các võ giả.
Chỉ cần giải quyết được vấn đề này thì U Linh Ngạc chỉ mạnh hơn yêu thú bình thường một chút mà thôi.
“Sao hắn phát hiện được U Linh Ngạc?”
Thanh niên nho nhã thường liếc hướng La Thiên, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, không ngừng suy đoán.
Nhưng dù thế nào thì y cũng không thể đoán ra La Thiên tu luyện ra linh thức.
Thông thường, ít nhất phải là Địa Nguyên Cảnh trở lên thì mới có thể tu luyện ra linh thức.
Rống!
Tròng mắt u ám của U Linh Ngạc oán độc nhìn chằm chằm hướng La Thiên. Nó rống giận, hóa thành một đạo u ảnh lao thẳng đến.
Nếu không trốn được thì đổi thành chủ động tiến công.
Luận cận chiến, nhân loại sao có thể địch nổi chúng nó.
Chỉ cần giết chết tiểu tử này, nó sẽ có thể đánh lén nhờ khả năng che giấu nó am hiểu nhất để giải quyết nam tử nho nhã còn lại.
“La huynh đệ, cẩn thận!”
Thanh niên nho nhã vội hét lớn.
“Cận chiến ư?”
Khóe miệng La Thiên nhếch lên.
Hắn lập tức thúc giục Thiên Lô Bảo Thể, ngoài thân hiện lên thanh quang tựa châu ngọc, cũng ngưng tụ ra một tầng vòng phòng ngự màu xanh lá nhàn nhạt.
“Quy Nguyên Bài Vân Thủ!”
Toàn lực thúc giục Thiên Lô Bảo Thể phối hợp với chưởng pháp này, uy lực càng thêm khủng bố!
Oanh ầm!
U Linh Ngạc chủ động tiến công không ngờ La Thiên không tránh không lùi mà còn chính diện tiến công, chưởng pháp còn vô cùng cường đại uy mãnh.
Nó muốn né tránh thì đã không kịp, trực tiếp tiếp xúc thân mật với Quy Nguyên Bài Vân Thủ.
Ầm!
U Linh Ngạc có cảm giác như đánh vào một tường sắt cứng rắn, hàm răng rớt mất mấy cái, thân hình bị đánh lui mấy thước.
U Linh Ngạc ngây ngốc.
Một kích cường đại như thế là thứ Linh Hải cảnh tam trọng có thể thi triển ra sao?
Trên thực tế La Thiên còn chưa đánh hết sức, nếu không thì một chưởng này có thể khiến U Linh Ngạc bị trọng thương.
Ra ngoài nên che giấu chút thực lực thì tốt hơn.